Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn đôi mắt đỏ lên vì khóc của Eunjung, trong lòng tôi chua xót. Chúng tôi đều vì yêu mà ngu ngốc chờ đợi, cuối cùng lại bị tình yêu tra tấn dày vò, là Eunjung sai, hay là tôi sai, hay Hyomin đã sai?

Chúng tôi không có ai sai, có sai chính là vận mệnh. Nó cho chúng tôi gặp nhau, biết nhau, nhưng không cho chúng tôi yêu nhau, không cho chúng tôi gặp gỡ đúng người vào đúng thời điểm. Chúng tôi đều tự mình tìm lấy đau khổ, đều ở đây luyến tiếc quá khứ nhưng vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi những dằn vặt này, vĩnh viễn trốn không thoát khỏi vòng tròn lẩn quẩn, mãi đuổi theo đối phương, mãi không rút ngắn được khoảng cách.

Nằm nhìn lên trần nhà, thật lâu không ngủ được, đến giờ phút này tôi vẫn nhớ Hyomin, nhớ tới nụ cười ngọt ngào của cô ấy vừa rồi, nhớ đến gương mặt nhìn nghiêng xinh đẹp của cô ấy. Bất tri bất giác, cô ấy đã xâm nhập vào cuộc đời tôi, ngấm vào xương tủy, tựa như một tế bào trong cơ thể tôi, thấm vào máu tôi, cũng xâm nhập thật sâu vào lòng tôi. Tôi không thể tưởng tượng được, nếu không có cô ấy thì hiện tại tôi đang trong tình trạng gì, sống ra sao, có phải sẽ không bị tra tấn cũng không đau khổ đến thế này? Có lẽ tôi sẽ tìm một công việc ổn định, tìm một người bạn trai bình thường, sống một cuộc đời bình thản, chỉ là không có nếu như, cũng không có cơ hội được chọn lựa lần nữa, mọi thứ đều đã xảy ra tự nhiên như nó phải vậy.

Cô ấy tựa như mưa phùn mềm nhẹ, lặng yên xuất hiện trong cuộc sống của tôi, lặng yên đi vào cuộc đời tôi. Đến hôm nay, tôi vẫn cảm ơn trời cao đã cho tôi gặp Hyomin, hơn nữa cho tôi yêu cô ấy sâu sắc như vậy, dù là đau đớn nhưng cũng rất mãn nguyện. Cô ấy đã cho tôi quãng thời gian hạnh phúc, cũng cho tôi một đoạn hồi ức ngọt ngào mỗi khi nhớ lại, cho dù là khổ đau nhiều hơn vui vẻ nhưng với tôi là một hoài niệm hạnh phúc.

Nằm trên giường nhìn thấy góc trời đã dần sáng, nghe thấy tiếng Eunjung mở cửa, tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn cô ấy, cũng không biết nên đối mặt thế nào, một đêm đó chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều, cũng mệt mỏi bế tắc rất nhiều. Cô ấy đi đến trước giường, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh tôi, tay chạm nhẹ vào tóc tôi, tôi có thể cảm thấy độ ấm trên tay cô ấy, thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của cô ấy nhìn tôi nhưng lòng tôi lại không có chút nào gợn sóng.

Eunjung, xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu, mình không thể yêu cậu, cũng không thể trao cho cậu hạnh phúc.

Cô ấy nhẹ nhàng thở dài, đứng dậy ra ngoài đóng cửa, phòng bếp truyền ra tiếng nấu ăn, tôi mở to mắt, đột nhiên có một loại cảm xúc nói không thành lời. Một lúc lâu sau, mọi thứ trở nên im lặng, nghe tiến giày cao gót cùng âm thanh mở cửa ra ngoài, tôi ngồi dậy xuống giường, đi đến phòng bếp nhìn thấy trên bàn để một tờ giấy.

"Khủng long con, đồ ăn nấu cho cậu, phải ăn cho hết, không được bỏ sót''

Tôi nhìn tờ giấy to bằng bàn tay, trong lòng nở nụ cười.

Cảm ơn cậu, Eunjung, cảm ơn cậu không làm mình xấu hổ. Cảm ơn cậu cho chúng ta không gian để suy nghĩ.

Tôi lấy di động ra, gửi cho Eunjung một tin nhắn.

"Lĩnh chỉ tạ ơn!"

"Ít nói nhảm đi, ân huệ này chỉ có một lần trong đời thôi đó''

"Dạ dạ, tiểu nhân cung kính nhận mệnh tam đại đại nhân''

"Ai gia phải tứ đại chứ''

"Bốn cái gì thế?"

"Gia tài to lớn, địa vị cao sang, tài năng vô hạn, mọi mặt hoàn mỹ''

"Cậu tự tin ghê, coi chừng bốn thứ còn một thôi đó''

"Một gì?"

"Tất cả mất hết''

"Cậu đi chết đi''

Tắt màn hình điện thoại tôi cũng thấy được vẻ mặt đen ngòm giận dữ của Eunjung, tôi không dám chọc cô ấy thêm nữa, ngồi xuống bàn, ăn cơm xong, tôi dọn dẹp lại phòng bếp, mặc quần áo đi ra khỏi nhà. Tôi lái xe đến công ty, cậu mợ đang ngồi trước cửa lớn, chóp mũi vì lạnh mà đỏ bừng, nhìn thấy tôi đến vội đi tới đón.

"Dì, sao hai người lại ngồi ngoài này vậy?"

"Buổi sáng có nhiều người đến hỏi mua gỗ, phải ngồi ngoài này mới trông chừng được. Số gỗ này giá trị không ít, mất một ít thì không phải ít tiền đâu, còn dễ cháy, không để ý không được''

Miệng dì có đã hơi cứng lại, thở ra toàn là khí lạnh, nhiệt độ buổi sáng thực sự rất thấp, mà họ lại ngồi bên ngoài như vậy. Người của dì không cao, đứng chỉ đến vai tôi, mỗi khi nói chuyện với tôi đều phải ngước lên, ánh mắt luôn chân thành hiền hậu, không có trách móc cũng không có đòi hỏi gì. Tôi bị thân tình ấm áp này làm cho cảm động, họ không xem đây là chuyện của người khác mà luôn xem đó là chuyện của mình mà trông coi.

Quan hệ cậu mợ với tôi rất tốt, vì tôi lớn lên ở nông thôn, ba mẹ cũng sinh ra ở nông thôn, tôi từ nhỏ đã được giáo dục là phải đối xử bằng tình cảm chân thật, tất cả tính cách bây giờ đều do hình thành từ thời thơ ấu. Tôi học ở họ sự chân thành đồng thời cũng học cách biết ơn, biết được rằng trên đời có những thứ còn quan trọng hơn tiền bạc, đó chính là tình thân. Tôi mãi mãi sẽ không quên nguồn cội của mình, dù cho tương lai giàu sang hay nghèo khó, tôi cũng sẽ không quên mảnh đất nơi tôi lớn lên mà sẽ lấy đó làm niềm tự hào.

Tôi đưa họ vào trong, chạy qua siêu thị bên cạnh mua thịt cá, rồi trở về tính toán doanh thu trong tháng để gửi tiền cho hai người. Tôi biết cậu mợ sẽ không đòi hỏi gì cả, chỉ cần tôi mỗi tháng đưa tiền lương đủ cho họ trang trải cuộc sống, cũng biết họ sẽ không bao giờ tùy tiện lấy tiền. Mỗi lần bán hàng, cậu mợ đều ghi hết vào sổ sách, sau đó đem tất cả tiền đưa cho tôi, tuy rằng họ không phải là người giàu có nhưng họ có phẩm chất tốt đẹp cùng với tư cách đáng quý.

Đến giữa trưa thì Qri gọi điện cho tôi nói có việc cần bàn bạc, gọi tôi qua chỗ cô ấy, tôi biết là cô ấy giả vờ nghiêm trọng nhưng vẫn khẩn trương đi. Trước khi đi, tôi đưa cho dì hai một số tiền, tôi biết số tiền này so với sự tận tâm của họ không đáng bao nhiêu nhưng đây là thể hiện sự biết ơn của tôi.

Lái xe đến nhà Qri, lấy chìa khóa mở cửa đi vào, chúng tôi đều có chìa khóa nhà của nhau, đều là người độc thân nên cũng không có bí mật gì. Bước vào cửa thấy Qri vẫn còn nằm trên giường mơ màng, thấy tôi còn cằn nhằn.

"Hừ, sao cậu tới nhanh vậy? Mình còn chưa muốn dậy''

''Có chuyện gì nói mau lên, mình không có thời gian đâu''

Tôi đặt mông xuống đệm, chiếc giường vô cùng êm ái thoải mái, tôi ngã người xuống một lúc.

"Haha, cậu thấy mình trên giường thế nào? Dương Ngọc Hoàn khi ngủ chưa chắc quyến rũ được như mình nha''

Qri tỉnh táo hơn một chút, kéo chăn ra, đối với Qri thì Dương Ngọc Hoàn là người có tài sắc vẹn toàn, là hình mẫu để cô phấn đấu.

"Cậu nằm trên giường ngủ đến chết luôn đi''

Tôi gõ lên đầu cô, đứng lên chuẩn bị đi.

"Đi à? Chưa gì đã đi, mình còn chưa nói gì''

Qri nhấc người dậy gọi tôi.

"Cậu không có việc gì còn đi tìm người chọc phá''

Tôi không để ý đến cô ấy, đổi giày.

"Đây là tự cậu nói đó nha, là cậu không muốn nghe, không phải là do mình nha...''

Nói xong quay đầu lại dương dương tự đắc lầm bầm lầu bầu.

"Haizz, đến lúc đó xấu mặt trước Hyomin thì cũng đừng có trách mình''

Tôi vừa nghe thấy tên Hyomin, chân đang định xỏ giày vội rút lại, lon ton chạy đến trước mặt Qri cười lấy lòng.

"Là chuyện gì vậy?"

"Không phải là cậu không muốn biết sao?"

"Không có, mình suy nghĩ lại rồi''

"Ừm, nói cho cậu cũng được, đi nấu cơm đi, mình đói''

Tôi bất mãn kiềm chế lửa giận, lê lết tấm thân về phía phòng bếp, làm cơm xong, Qri lấy một tô cơm to nhàn nhã ngồi ăn, không để ý đến vẻ sốt ruột của tôi, ăn xong lại vỗ vỗ bụng.

"Cậu đi rửa chén đi''

Tôi cắn răng chịu đựng, mình nhịn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro