Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi rửa chén xong, ngồi vào sofa trầm mặc, chờ Qri nói chuyện, không khí xung quanh yên lặng đến đáng sợ, Qri đang thử sức chịu đựng của tôi mà.

"Nhìn bộ dạng cậu đáng thương như vậy để mình nói cho cậu vậy. Hai ngày nữa là đến sinh nhật của Hyomin, cậu mau mau chuẩn bị quà cho cô ấy đi, phải thể hiện thật tốt, biết đâu còn một con đường sống. Nếu để Xinbo làm tốt hơn, sẽ rất khó nói nha''

Qri nói tỉnh bơ.

Tôi cười khổ, không nói gì.

Qri bỗng trở nên nghiêm túc, đến ngồi trước mặt tôi, vỗ vai.

"Jiyeon, sao cậu không thử một lần mà đã lùi bước? Sao cậu không cho chính mình một cơ hội? Cậu chưa thử thì làm sao biết được kết quả? Ít nhất thì cậu cũng phải can đảm nói ra tình cảm của mình chứ, như vậy dù cho có thế nào thì cũng sẽ không hối hận''

"Hyomin hiện tại sống rất tốt, ở bên cạnh Xinbo thật hạnh phúc. Trước kia đã không nói, bây giờ càng không thể nói...''

Tôi ngẩng đầu nhìn Qri.

''Qri, mình không thể làm người thứ ba phá hoại tình cảm của người khác''

Qri nhìn tôi không nói gì, thở dài, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, thật lâu sau mới cất tiếng.

"Jiyeon, đừng đi con đường này nữa, rất vất vả''

Tôi ở trong lòng cô ấy, lắc lắc đầu.

"Qri, mình không thấy khổ chút nào, hương vị tình yêu rất ngọt''

"Sao cậu lại ngốc như vậy chứ?"

"Mình chỉ ngốc một lần này nữa thôi''

Qri buông tay ra, nhìn vào tôi, trong mắt ngập tràn nghi vấn.

"Mình đã đồng ý với mẹ, nếu lần này kinh doanh thất bại, sẽ ngoan ngoãn trở về kết hôn lập gia đình''

"Đó là điều cậu muốn sao?"

Tôi cười nhẹ nói.

''Không biết''

"Cũng tốt, tìm một người đàn ông để yêu, bình yên sống qua ngày''

Tôi ngẩng đầu hỏi Qri.

"Vậy còn cậu? Sao còn chưa kết hôn?''

Nét mặt Qri chợt cứng ngắc, trong mắt mờ mịt, cô ấy bỗng dưng trầm mặc ngồi lên sofa, sắc mặt khổ tâm và thê lương.

"Jiyeon, mình từng kết hôn''

Tôi kinh ngạc nhìn Qri, cô ấy cười nhàn nhạt.

"Không tin được đúng không?''

"Chuyện xảy ra khi nào? Sao mình không hề hay biết?"

"Thời điểm vừa tốt nghiệp đại học''

Qri ngước đầu nhìn lên, ánh mắt vô định, kí ức trở về, chầm chậm mà đau xót.

''Sau khi tốt nghiệp đại học mình trở lại Incheon, sau đó vẫn không tìm được bệnh viện thích hợp để làm việc. Điều kiện gia đình của mình không cho phép mình học tiếp nghiên cứu sinh, thứ nhất là không có quan hệ, thứ hai là không có tiền, không thể dựa vào ai khác, chỉ có thể dựa vào chính mình. Ở thời điểm vô cùng khó khăn đó mình gặp anh ta, lúc đó mình không có cảm giác gì với anh ta, chỉ thấy đó là một công tử nhà giàu ăn chơi nhưng mà mình lúc ấy không còn đường nào để đi, chỉ có thể dựa vào quan hệ của gia đình anh ta. Anh ta thích nhan sắc của mình, còn mình thì thích điều kiện gia đình của anh ta, quen nhau mấy tháng liền kết hôn. Sau khi kết hôn, anh ta giới thiệu mình đến làm việc trong một bệnh viện cấp tỉnh, lúc đầu đối xử với mình tốt lắm, cuộc sống không tệ nhưng sau đó bắt đầu thay đổi, anh ta cả ngày ở bên ngoài uống rượu, buổi tối cũng không về nhà. Mình lúc ấy cũng không cảm thấy gì, anh ta có làm gì cũng không ảnh hưởng đến mình bởi vì mình căn bản là không có tình cảm với anh ta nhưng mà cha mẹ anh ta đối với mình cũng có thái độ, luôn coi thường khinh miệt mình, họ coi thường gia đình của mình, cảm thấy mình không xứng với con trai yêu quý của họ. Mình cũng cố nhịn, dù sao thì cũng đã kết hôn rồi..."

Qri ngừng lời, trong mắt không có đau khổ cũng không phức tạp, chỉ nhìn thấy sự bình thản.

"Sau đó thì sao?''

Tôi nhẹ nhàng hỏi cô.

"Sau đó có một lần em trai và em gái mình tới nhà mình ở vài ngày, mẹ anh ta liền nói là mất tiền, vu cho em mình lấy trộm, nói rằng bần cùng sinh đạo tặc, chỉ tay vào người mình mắng nhiếc. Bà ta nói mình sao cũng được nhưng không được nói với người nhà mình như vậy, mình lúc đó không kiềm chế được, suýt tí nữa là động tay chân. Mình xin nghỉ, bỏ công việc ở bệnh viện, một đồng cũng không lấy, rời khỏi nhà anh ta. Sau đó, anh ta đến năn nỉ mình trở về, thật ra anh ta có tình cảm với mình, dù sao cũng đã từng là vợ chồng nhưng mình vẫn kiên quyết ly hôn. Mình làm ở bệnh viện vài năm cũng quen biết được không ít người, cũng có chút khả năng ăn nói, rồi lại lấy ít tiền để dành của mình mở một cửa hàng nhỏ bán thuốc và trang thiết bị y tế, sau đó thì việc làm ăn ngày một tốt lên rồi mở một công ty nhỏ. Mẹ anh ta tới tìm mình, yêu cầu mình tái hôn với con bà ấy, nếu mình không đồng ý sẽ phá hoại công ty của mình, làm mình hết đường sinh sống...''

Qri bỗng nhiên cười.

"Thật buồn cười có phải không? Mình cũng thấy bà ấy rất buồn cười. Sau đó, mình chuyển công ty đến đây, rồi sau nữa là gặp được cậu, Hyomin và Eunjung..."

Qri từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh, tựa như đang kể câu chuyện cũ của người khác. Tôi vẫn luôn nghĩ cô ấy có cuộc sống tự do vui vẻ hơn mình, lại không hề biết rằng thương tổn cô phải chịu đựng lại nhiều như vậy. Tôi nghĩ bây giờ Qri đã trưởng thành rồi, trở thành người rất bản lĩnh, cô ấy có thể tự mình làm mọi chuyện, không cần dựa vào bất kì ai để sống, một mình cô ấy có thể làm chỗ dựa cho cả nhà mình.

"Jiyeon, mình không nghĩ có thể gặp lại cậu ở đây, mấy năm nay mình rất ít khi liên lạc với bạn học, rất ít người biết được cuộc sống của mình, mình vẫn nghĩ cậu sẽ đi ra nước ngoài, lúc đó cậu rất tài năng. Mình thật sự rất may mắn có được người bạn như cậu, nếu không nhờ cậu, mình sẽ không gặp được Hyomin và Eunjung. Nếu không có Hyomin cũng sẽ không có mình của ngày hôm nay cho nên mình luôn biết ơn Hyomin, cũng rất cảm ơn cậu. Mình hy vọng hai người có thể ở bên nhau, có thể có một kết cục hạnh phúc. Kỳ thật, Hyomin cũng giống như cậu, luôn tự đóng chặt lòng mình không cho ai đi vào, hai người đều ở đó chờ đợi nhau, đợi đối phương nói ra tiếng yêu. Hyomin từng nói với mình rằng, cậu tạo cho cô ấy có cảm giác bình yên, cậu giúp cô ấy thoát khỏi sợ hãi, mà cậu đã vì Hyomin chịu bao nhiêu khổ sở, rơi bao nhiêu nước mắt thì chắc cậu hiểu rõ hơn mình. Jiyeon, vì cái gì mà hai người yêu nhau như vậy phải rời xa nhau? Là vì cái gọi là định kiến xã hội sao? Mình có thể giải thích sự do dự của cậu, cậu sợ không thể gánh vác trách nhiệm, không thể cho cô ấy một đời hạnh phúc nhưng khi cậu buông tay, như vậy cậu có thấy vui sướng không? Cậu có chắc mình sẽ không hối hận không? Tình yêu là chuyện của hai người, điều một mình cậu muốn không gọi là yêu, cậu chưa từng nói với Hyomin là cậu yêu cô ấy, hơn nữa lại yêu sâu sắc như vậy, làm sao cậu biết được cảm nhận của cô ấy? Jiyeon, cậu rất lý trí, lý trí của cậu sẽ làm người cậu yêu đau khổ..."

Cô đứng dậy cầm điện thoại của tôi đưa tới trước mặt,

''Gọi điện cho Hyomin đi, hẹn cô ấy nói chuyện một lần''

Tôi nhìn điện thoại trên tay Qri, cảm thấy vô cùng căng thẳng. Cô ấy lại lần nữa bắt tôi chọn lựa, lần nữa bắt tôi đối mặt với nội tâm đầy mâu thuẫn, trái tim vốn đã định yên phận của tôi lại chợt nhảy nhót. Qri kéo tay tôi cầm lấy điện thoại, tôi chậm rãi cầm lên, bấm một dãy số, chậm chạp không dám bấm gọi.

"Jiyeon, ngay cả một chút can đảm như vậy cậu cũng không có sao?"

Tôi cố gắng ổn định tâm tình đang nổi sóng, dứt khoát ấn phím, tiếng tít tít trong điện thoại vang lên, tôi căng thẳng không thể hô hấp, một giây trôi qua dài như cả thế kỉ, đầu óc tôi trống rỗng, tôi thậm chí không biết mình nên nói gì. Âm thanh chờ điện thoại chấm dứt, bên tai truyền đến giọng nói, tôi bối rối không biết phải làm sao.

"À, ừm, Hyomin...''

''Jiyeon, có việc gì thế?"

Giọng điệu của cô ấy lại thật bình tĩnh

"Chị ở đâu vậy?"

"À, chị đang đánh bài với cục trưởng Kang''

''Vậy sao? Buổi tối chị có rảnh không?"

Tôi cẩn thận hỏi, tay nắm chặt điện thoại. Cô ấy không nói gì, không khí im lặng lạ thường, qua mấy chục giây tôi nóng lòng hỏi.

''Hyomin, chị còn đó không?"

"Còn, chị đang nghe''

"Nếu như không có thời gian thì lúc khác gặp nhau cũng được, em cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn mời chị một bữa cơm''

Tôi dùng giọng điệu thoải mái che đậy sự khẩn trương và xấu hổ của mình.

"Không, buổi tối chị rảnh, nhưng mà có thể sẽ hơi trễ''

"Không sao cả, em chờ chị''

Tôi bật thốt ra câu đó mà chưa kịp nghĩ, cũng không quan tâm những lời này của cô ấy là đồng ý hay là khéo léo từ chối.

"Vậy tốt''

Cúp điện thoại xong tôi vẫn còn mơ màng, tâm tình lại trầm xuống, tôi có thể cảm nhận được giọng nói lạnh như băng của cô ấy, còn có ánh mắt lạnh lùng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro