Chap 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy thấy tôi chết dí một chỗ, liếc mắt nhìn tôi.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ cảm thấy chị không phải là người bình thường''

"Sao?"

Cô ấy dùng ánh mắt khó hiểu hỏi tôi.

''Em nói, chị không phải là người phàm, chị giống như thần vậy, biết đọc suy nghĩ của người khác, người khác trong lòng nghĩ gì chỉ cần chị liếc mắt một cái là biết ngay''

"Thần kì như vậy sao?"

"Đúng, đúng, rất giống thần thánh''

"Haha...''

Cô ấy cười cười.

''Chị cũng chỉ có thể đoán được tâm của em thôi, ai kêu em đơn giản như vậy''

Tôi dừng lại nhìn cô ấy.

"Em đơn giản?"

Cô ấy cũng dừng lại theo tôi, đứng phía đối diện, nheo mắt cắn cắn môi, làm ra vẻ đứng đắn nghiêm túc.

''Ừm, khá là đơn giản''

"Không thể nào''

"Haha..."

Cô ấy bỗng dưng cười rộ lên vui vẻ, rút tay ra khỏi túi tôi, quay đầu tiến bước. Tôi vẫn ngu ngu ngơ ngơ, bước nhanh theo cô ấy, kéo tay cô ấy cho lại vào túi.

"Jiyeon, đọc thơ cổ cho chị nghe đi''

''Chị muốn nghe bài nào?"

''Bài nào cũng được''

"Dạ..."

Tôi cúi đầu suy nghĩ một hồi.

"Sổ thanh đề quyết,

Hựu báo phương phi yết.

Tích xuân cánh bả tàn hồng triết.

Vũ khinh phong sắc bạo,

Mai tử thanh thời tiết.

Vĩnh Phong liễu,

Vô nhân tận nhật phi hoa tuyết.

Mạc bả yêu huyền bát,

Oán cực huyền năng thuyết.

Thiên bất lão,

Tình nan tuyệt.

Tâm tự song ty võng,

Trung hữu thiên thiên kết.

Dạ quá dã,

Đông song vị bạch cô đăng diệt...''

Cô ấy dừng lại nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời ôn nhu, vuốt đi lớp sương đọng trên mặt tôi, dịu dàng ấm áp, tôi rút tay ra áp lên đôi tai đang lạnh cóng của cô ấy.

"Có phải lạnh lắm không?"

Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không lạnh''

Tóc và vai chúng tôi đều bị phủ một lớp tuyết trắng, giống như trong nháy mắt chúng tôi đã nắm tay nhau đi đến bạc đầu. Cô ấy vẫn nhìn tôi như vậy, trong mắt có ngàn lời muốn nói, lại không thể nắm bắt được, vừa định nói gì thì di động của cô ấy vang lên, lấy di động, nhìn tôi một chút rồi cô ấy cúi đầu nhận cuộc gọi. Tôi không biết người bên kia nói gì, chỉ thấy cô ấy trầm mặc, một lúc lâu sau cô ấy nói hết sức bình tĩnh.

"Xinbo, đừng như vậy''

Một lúc sau, cô ấy cất điện thoại vào, im lặng một lúc nhìn vào mắt tôi,

''Jiyeon, quay về thôi''

"Dạ''

Đi tới cửa, đặt chìa khóa vào tay cô ấy, nhẹ nhàng phủi lớp tuyết đọng trên vai cô ấy.

"Hyomin, em hy vọng chị có được hạnh phúc''

Cô ấy gật nhẹ đầu không nói gì, xoay người mở cửa vào nhà, tôi nhìn thấy đèn phòng cô ấy sáng lên, yên tâm trong lòng, sau đó bắt xe về nhà. Eunjung phải trực đêm không về, trong nhà tối đen, tôi bật đèn, thay giày, vào phòng, tắm rửa, ngủ, làm một loạt hành động theo quán tính mà không suy nghĩ, đầu óc tôi vẫn đang trong trạng thái mơ màng, mất đi tri giác.

Buổi sáng tôi còn chưa tỉnh ngủ đã bị điện thoại của Qri đánh thức, nói muốn đi spa. Eunjung cũng một bộ dạng đầu tóc rối bù bị đánh thức giữa giấc ngủ, vừa đánh răng vừa không ngớt mắng chửi Qri không phải con người, vừa mới trực đêm về còn chưa kịp ngủ, mới sáng sớm đi spa đúng là có bệnh mà, miệng thì nói nhưng tay thì đang bận rộn trang điểm trước gương. Mặc quần áo xong vừa định đi, Eunjungvội kéo tôi lại,

''Khủng long con, quần áo này của cậu không được''

"Không được chỗ nào?"

"Cậu đứng yên đây, chờ mình''

Nói xong bước vào phòng tôi, lấy ra áo bông đưa cho tôi.

"Mặc cái này vào''

"Tại sao?"

"Mặc nhanh''

Không chờ tôi nói, tự mình đem áo ngoài của tôi cởi ra, rồi lại mặc áo bông vào, mặc xong nhe răng đánh giá tôi.

"Ừm, thế này đi với mình mới xứng, đi thôi''

Khóa cửa xong, cô ấy khoác lấy tay tôi bước ra ngoài.

"Thần kinh có vấn đề''

Tôi oán hận lẩm bẩm.

Eunjung hung hăng nhéo vào tay tôi, tôi sợ hãi không dám nói gì nữa.

Đến spa, nhìn thấy Qri đang đi tới đi lui nôn nóng, tròng mắt sắp bắn ra tia lửa, Hyomin dù sao cũng là nhân vật lớn, ngồi một bên nhàn nhã xem tạp chí. Khi chúng tôi tiến vào, cô ấy ngẩng đầu nhìn thoáng qua Eunjung đang khoác tay tôi, không nói gì.

"Hai cậu sao giờ này mới đến? Mình chờ muốn rụng chân đây này''

"Cậu còn dám nói? Mình trực cả đêm, vừa định ngủ lại bị lôi đầu dậy, có ai bình thường mà mới sáng sớm tinh mơ đã đi làm đẹp không? Đồ thần kinh!''

"Sáng sớm cái gì? Bây giờ đã hơn mười giờ rồi a, các cậu cũng xứng với nhau ghê ha, một cặp heo nái''

"Đi thôi, mình đi lên đi''

Hyomin đứng lên đi trước.

Lên lầu hai, trải qua một trận tra tấn đau khổ, cuối cùng tôi có thể nằm chịu tội, cô nhân viên kia sờ tới sờ lui trên mặt tôi, làm tôi buồn ngủ quá, nằm một chút liền ngủ luôn. Đến lúc thức dậy các cô ấy đã chuẩn bị đi, thấy tôi tỉnh, Qri bên tai la hét.

"Đứng dậy nhanh lên, mọi người đều chờ cậu, đói lả người rồi đây này''

''A, sao không gọi mình dậy?"

Mắt tôi vẫn còn đang nhập nhèm.

"Mình định gọi nhưng hai người kia không cho, đứng lên đi ăn cơm nhanh lên''

Tôi chỉnh trang lại mặt mũi, mặc áo khoác bước xuống lầu, vừa định mở cửa bước ra ngoài, một thiếu niên cao gầy tóc nhuộm vàng, trên tai còn đeo khuyên bước nhanh lại chỗ Hyomin đưa vào tay cô ấy một mảnh giấy sau đó lễ phép cúi đầu chào Hyomin rồi bước ra, còn vừa đi vừa cười, cười nhìn có chút đáng khinh. Đến cửa, Hyomin mở mảnh giấy nhìn thoáng qua, trên mặt không có biểu tình gì.

"Hyomin, viết gì vậy? Cho mình xem với''

Qri cầm lấy xem qua, mắt bỗng chốc mở to, âm thanh cũng mở đến hết mức.

"Hiện giờ mấy bạn T trẻ tuổi thật là cứng, đều dám công khai như vậy''

"Viết cái gì đó, cho mình xem''

Tôi tò mò cầm lên.

''Ngự tỷ, chị thật xinh đẹp''

Bên dưới là một dãy số điện thoại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro