Chap 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Eunjung, đây là thờ đại nào rồi, cậu còn ép con gái nhà lành người ta làm kỹ nữ à? Cậu không thể cứng rắn như vậy, gái ngoan thích mềm không chịu cứng, cậu nên từ từ mà cảm hóa, đừng nên dọa cô gái nhỏ người ta sợ chạy mất''

Qri đi lại giả mù sa mưa vuốt vuốt đầu tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Hyomin ngồi tựa vào sofa, một tay chống cằm nhìn tôi, cười tươi như hoa.

"Ép gái nhà lành làm kỹ nữ? Qri, cậu nói cái này chính xác quá đi''

Eunjung nhếch môi giơ ngón tay cái lên, Qri càng thêm đắc ý, lấy ngón trỏ nâng cằm tôi lên, lộ ra vẻ mặt đáng khinh.

"Hắc hắc, cô bé vẫn còn bộ dạng sợ sệt đây này, nào, cười một cái cho đại gia xem''

Tôi hung tợn trừng mắt nhìn cô.

"Làm đi nào, cười một cái đại gia sẽ thưởng tiền cho a''

Tôi vẫn tiếp tục trừng cô.

"Ui, khí tiết lẫm liệt quá, Hyomin, cậu lại đây thu phục cô bé thẹn thùng này đi''

Qri vẫn nâng cằm tôi không buông, tôi cảm thấy như mình đang rơi vào Di Hồng Viện, bị một đám y quan cầm thú bắt lên đài biểu diễn, biểu diễn một màn bán thân, cả người không tự chủ nổi da gà. Tôi dùng ánh mắt đáng thương hướng về phía Hyomin cầu xin, tôi không nghĩ cô ấy sẽ nghe lời Qri mà trêu tôi, ai ngờ cô ấy lại chính là một con sói đội lốt cừu non.

"Được thôi''

Nói xong nửa cười nửa không đi tới, Qri đem cằm tôi nhường lại cho Hyomin, đây là kiểu nghi thức gì vậy hả trời, cứ như một giao dịch bẩn thỉu ấy, vậy mà các cô ấy nhập vai thật là vô cùng tốt, tôi lại hệt như một con rối mặc cho các cô ấy muốn làm gì thì làm.

Tôi định phản kháng, muốn thể hiện một chút khí thế vì mình mà tranh đấu nhưng khi nhìn thấy mặt Hyomin, suy nghĩ của tôi đột nhiên đóng băng. Cô ấy nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, mặt của cô ấy gần kề với mặt tôi, tình huống đó làm cho tôi có cảm giác như mình như miếng thịt sắp vào miệng sói, mờ ám mà thương tâm. Cô ấy mị hoặc cười dịu dàng nói.

"Bảo bối à, cười một cái đi''

Có lẽ bởi vì khoảng cách gần thế này làm tôi vui sướng phát cuồng, cũng có lẽ do câu nói kia của cô ấy làm tim tôi loạn nhịp, "bảo bối", vậy mà thật sự tôi lại cười, cười sáng lạn như mặt trời giữa ngày nắng ấm, như đóa hoa sen vừa được tắm sau cơn mưa rào, mà tôi luôn bị cô ấy nắm trong tay như vậy, dễ dàng thao túng cảm xúc của tôi, khống chế cả thế giới của tôi.

Thấy tôi cười, ánh mắt cô ấy trở nên dịu ngọt, tay đặt trên cằm nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, ánh mắt sâu thẳm của cô ấy bao phủ tôi, như muốn nhìn đến đáy lòng tôi, tôi lúc đó chỉ muốn hưởng thụ sự ấm áp đã lâu không cảm nhận được từ cô ấy, tắm táp trong ánh mắt thâm tình ôn nhu của cô ấy. Khoảnh khắc đó, cả thế giới chỉ có hai chúng tôi, không có sợ hãi không có đau khổ, chỉ có tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào, tôi muốn mãi mãi như thế này, đến khi dung nhan già cỗi, đến khi đầu bạc răng long.

"Này, này, bọn mình còn ở đây đó nha''

Qri bên cạnh cao giọng, ánh mắt Hyomin chợt ảm đạm, chậm chạp rời tay khỏi mặt tôi.

"Mình lên lầu thay quần áo''

Nói xong đi lên lầu, đầu mũi tôi vẫn còn lưu lại mùi hương trên tay cô ấy, trên mặt vẫn còn đọng lại sự dịu dàng của cô ấy.

Tôi đứng dậy mặc áo khoác, Eunjung vẫn ngồi bất động, trên mặt là sự chịu đựng và khổ sở. Tôi rất muốn đi tới an ủi cô ấy nhưng tôi không thể, tôi không thể cho cô ấy hy vọng và ảo tưởng, tôi không thể bắt cô ấy chờ đợi trong tuyệt vọng. Chúng tôi chỉ có thể là bạn, là bạn bè sống chết có nhau, tôi mong cô ấy có thể trở lại là Eunjung vui vẻ của trước kia, quên hết tình cảm đối với tôi. Hyomin đã lấp kín mọi chỗ trong tim tôi, dù cho chúng tôi không thể ở bên nhau nhưng tôi cũng không muốn làm tổn thương Eunjung, tổn thương một người bạn quan trọng với tôi như vậy.

Một lát sau Eunjung vỗ vỗ mông đứng lên, lấy lại bộ dạng không sợ chết thường ngày, đi qua đứng cạnh Qri nói.

''Đi nhanh đi, hôm nay bổn tiểu thư sẽ cho mọi người ăn uống no say''

Qri cũng đứng lên vừa mặc áo vào, vừa cười nói với Eunjung.

"Hắc hắc, gà trống sắt mà còn có lông để nhổ sao? Từ lúc nào cậu trở nên hào phóng vậy? Thật chẳng giống cậu chút nào''

Eunjung khoanh tay tới trước mặt cô, miệng mím chặt.

''Qri à, cậu muốn mình ra tay hay là muốn tự xử để được khoan hồng đây?"

Qri lúc này nhũn ra, nắm cánh tay Eunjung.

"Hắc hắc, Eunjung, quan hệ của chúng ta là quan hệ gì chứ? Cậu sẽ không nhẫn tâm ra tay với mình đúng không? Ai dám nói cậu là gà trống sắt, mình sẽ đánh gãy răng người đó, Eunjung nhà chúng ta sao có thể là gà trống sắt đây? Một cô gái đẹp như vậy sao có thể là gà trống sắt, nếu có cũng là gà mái sắt, hơn nữa cái loại phong thái rực lửa thế này thì phải gọi là gà lửa mới đúng''

Không đợi Qri nói xong, Eunjung đã nhéo mạnh tay cô ấy.

"Cậu dám nói mình là gà lửa?''

"Đâu có, đâu có, má ơi, đau quá, mình không nói cậu là gà lửa, mình đang khen cậu đẹp, nhan sắc như tiên nữ, Dương Ngọc Hoàn không bằng một phần vạn của cậu''

Qri vẻ mặt vô cùng chắc chắn, Eunjung hài lòng buông tay, tay cô vừa buông ra, Qri liền phản kích, nhảy ra xa.

"Cậu mà có thể so sánh với Dương Ngọc Hoàn của mình sao? Mình hôm nay sẽ cho cậu một trận, đánh cho cậu thành Dương Ngọc Hoàn luôn''

''Qri, cậu trở mặt nhanh thật, cậu chết với mình''

''Ra tay đi, mình sợ con gà lửa nhà cậu sao?"

Hai người inh ỏi một hồi, nắm nắm kéo kéo quần áo của nhau, không ai thua ai, tôi ngồi một bên xem kịch vui.

Chờ Hyomin thay đồ xong đi xuống lầu, nhìn thấy phòng khách bốc cháy ầm ĩ, lại nhìn tôi đang mang bộ mặt hả hê, cười cười đi đến đem hai người tách nhau ra, sửa lại tóc tai mặt mũi cho Eunjung và Qri vỗ đầu hai người như đối với học sinh tiểu học.

"Ngoan, đừng đánh nhau, một chút dì sẽ cho tiền mua kẹo ăn''

Mặt Eunjung bỗng chốc đỏ đến mang tai, không hổ danh là gà lửa, mặt Qri cũng đỏ như trái cà chua. Tôi ngồi đó hiển nhiên được lợi, hôm nay có người thay tôi rửa nhục, ba người họ cùng một tuổi với nhau nhưng nhìn thế nào thì Eunjung và Qri cũng giống như học sinh tiểu học, cả ngày cãi nhau ầm ĩ, lần này giống như chim non bị hạ gục dưới tay súng của thợ săn là Hyomin.

Bốn người một trước một sau ra cửa lên xe, chạy theo Eunjung đi gieo họa cho nhân gian. Trước tiên đi ăn một chén cháo tốn hết mấy chục đồng, sau đó lại đi xem một bộ phim điện ảnh thuộc loại bom tấn, xem phim xong Qri muốn đến trung tâm giải trí chơi game. Cô gái này đụng tới chuyện chơi bời thì như phát điên, không thể ngừng nghỉ được một phút, vừa thấy cô cưỡi xe mấy phút trước thì phút sau đã thấy cô cầm súng bắn bắn giết giết, một lúc lại muốn gắp thú bông, lúc sau lại muốn nhảy pump it up.... Nơi này hết sức ồn ào, nam nữ già trẻ dạng nào cũng có, Qri và Eunjung giống như hai cánh bướm đang tìm hoa hút mật, chạy tới chạy lui, chơi hết trò này đến trò khác.

Tôi và Hyomin đều không thể thích nghi với môi trường này, âm thanh đinh tai nhức óc đập vào màng nhĩ đau nhói, chúng tôi đều thuộc loại người sống nội tâm trầm tính. Đây cũng là phương diện chúng tôi rất giống nhau nên dù ở bên cô ấy suốt nửa năm chúng tôi cũng chưa từng đi đến quán bar, tiệc tượu hay những nơi ăn chơi náo nhiệt. Nếu có người mời thì cô ấy cũng sẽ uyển chuyển từ chối, cô ấy là một người rất có nguyên tắc nên sẽ không vì kinh doanh mà bất chấp tất cả, cũng không bao giờ làm những chuyện mà mình không thích. Có thể Hyomin sẽ uống rượu tiếp khách, có thể đánh bài với người khác nhưng đây đã là giới hạn cuối cùng của cô ấy, cô ấy sẽ không gặp riêng người đàn ông nào, cũng không cùng ai có những cử chỉ thân mật. Chuyện làm ăn quan trọng nhưng cô ấy sẽ không vì khó khăn mà chấp nhận nhượng bộ hay thay đổi quyết định của mình, cũng sẽ không vì một người nào mà lùi bước.

Bình thường nếu đã hẹn với chúng tôi thì cô ấy sẽ đến, cho dù là có cuộc hẹn công việc thì cô ấy cũng sẽ từ chối hoặc dời đi ngày khác, cô ấy cũng sẽ không nói chuyện công việc trước mặt chúng tôi, dù cho việc làm ăn đang gặp khó khăn thì cũng sẽ không thể hiện ra mặt.

Ở một khía cạnh nào đó có thể nói, Hyomin là một người bình tĩnh đến mức lạnh lùng, sẽ làm cho người ta cảm thấy xa cách nhưng mà đó không phải là con người thật của cô ấy. Cô ấy cần vỏ bọc lạnh lùng để bảo vệ mình, cần tạo ra khoảng cách như vậy để mình không bị tổn thương. Cô ấy cũng chỉ muốn sống như một cô gái bình thường, làm một công việc bình thường, buổi sáng đến công ty, tan việc trở về nhà làm những điều mình thích, có thể cùng bạn bè đi dạo phố, hoặc đi xem phim, hay có thể cùng người mình yêu bên nhau một chỗ. Những điều này tôi có thể cảm nhận được thông qua một vài lần cô ấy không giấu được vẻ mệt mỏi, cũng có khi là từ những nụ cười bất đắc dĩ của cô ấy nhưng mà cô ấy không có thời gian rãnh rỗi, tất cả thời gian cô ấy có đều bị công việc chiếm giữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro