Chap 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ăn cơm, Choi Wook không ngừng chuốc rượu Hyomin, không uống liền nói không nể mặt, không có cách nào khác chỉ có thể uống, đối với dự án kia một chữ cũng không đề cập, ngay cả tôi cũng không tha, nhìn điệu bộ bỉ ổi của hắn, dạ dày của tôi đầy lên.

"Giám đốc Choi, về việc công trình đó..."

Tôi nhìn Hyomin một cái, hắn thật sự mang họ Choi à? Không đợi Hyomin nói xong, Choi Wook lại cầm ly rượu lên.

''Park* Tổng, hôm nay không nói chuyện công việc, tới đây, uống một ly nữa''

Cầm ly rượu lên liền đưa cái mặt đầy thịt mỡ hướng về phía Hyomin, tôi thật chỉ muốn nhổ hết mấy cọng tóc lơ thơ trên đầu hắn xuống. Tôi đứng lên.

"Giám đốc Choi, tôi mời ngài một ly, vì chuyện công trình đó mà làm ngài phải tốn nhiều tâm sức, ngài không ký, HD sẽ không mua hàng chỗ tôi nữa. Bây giờ trong tay ngài nắm giữ mấy cái mạng nhỏ của nhà tôi a''

"Giám đốc Park nói quá lời, tôi bất quá chỉ là một Giám đốc nho nhỏ, tài chính hiện giờ quả thật không có tiền, nếu có tiền thì phải nể mặt Park* Tổng chứ, phải không Park* Tổng?"

Vừa nói vừa cười nịnh hót với Hyomin.

"Giám đốc Choi, khách sáo rồi, HD hiện nay đang chuẩn bị cho một hạng mục mới cần đến tiền, nếu không thì cũng không thúc giục vội vã như vậy''

"Không vội, không vội, Park* Tổng có khả năng mà''

Nói xong lại còn muốn sờ tay Hyomin, Hyomin nhíu mày rút tay về, tôi đặt rượu cạch một tiếng lên bàn.

"Giám đốc Choi, ly rượu này tôi cầm đã lâu rồi!''

Sắc mặt hắn rõ ràng thay đổi, Hyomin lo lắng nhìn tôi. Tôi không cách nào chịu được Hyomin nhẫn nhịn như vậy, không cách nào chịu được cô ấy bỏ qua nguyên tắc của mình để đi cầu xin một tên tham quan ô lại có ý đồ bất chính như vậy, nhìn cô ấy nhíu chặt chân mày, nhìn cô ấy cố nén cảm xúc mà siết chặc bàn tay, lòng tôi đau lắm.

Tôi không đợi hắn nói chuyện, cướp lời nói.

"Nếu Giám đốc Choi không nể mặt tôi, cơm có ăn nữa cũng không có ý nghĩa gì. Park* Tổng, em còn chuyện muốn nói với chị, chúng ta đi chỗ khác đi''

Hyomin đứng lên, cầm lấy túi xách.

"Giám đốc Choi, vậy chúng ta hôm khác nói chuyện, tôi còn có việc, xin đi trước''

Tôi kéo Hyomin ra khỏi khách sạn, cái bộ mặt bỉ ổi làm người ta nôn mửa vẫn còn hiển hiện trước mặt tôi. Tôi nắm tay cô ấy thật chặc, chỉ sợ buông ra cô ấy sẽ chạy mất, lòng tôi không kiềm chế được đau đớn, tôi xót xa Hyomin một mình phải chịu đựng hết thảy, đau lòng vì vẻ mặt ẩn nhẫn của cô ấy, đau lòng vì gánh nặng và trách nhiệm bủa vây lấy cô ấy.

Tại sao Xinbo không ở bên cạnh cô ấy? Tại sao không chia sẻ với cô ấy? Cái người luôn miệng nói yêu cô ấy hơn mọi người khác giờ đang ở đâu? Người con gái anh ta yêu nhất đang ở đây, anh ta còn ở Mỹ làm gì chứ? Lời thề hẹn, yêu thương của anh ta đâu rồi? Hạnh phúc anh ta muốn cho là như vậy sao?

Tức giận và đau lòng đan xen với nhau, lên xe chạy thẳng về JM, tôi một câu cũng không nói, cô ấy cũng chỉ trầm mặc.

Đến JM, xuống xe, giống như biết tôi sẽ theo sau, sau khi vào cô ấy không đóng cửa. Tôi vào cửa thay xong giày, ngồi lên ghế sofa, cô ấy đi thẳng lên lầu.

Tôi bắt đầu nghĩ về chuyện vừa xảy ra, hôm nay tôi đắc tội với Choi Wook, không thể mong chờ hắn phê duyệt nữa. Nếu như dùng thủ đoạn ép Choi Wook, Hyomin chắc chắn sẽ không đồng ý, cô ấy kiên quyết sẽ không dùng thế lực ngầm, mà mềm thì Choi Wook không ăn, cứng lại không dùng được. Nói cách khác, hành động giải cứu Hyomin của tôi thực tế là đem rắc rối lớn hơn tới cho cô ấy. Rốt cuộc dùng biện pháp nào mới có thể ép Choi Wook chấp nhận ký duyệt đây? Suy nghĩ nát óc cũng không có một câu trả lời.

Lát sau, Hyomin mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm từ trên lầu đi xuống, ngồi vào chiếc ghế đối diện với tôi, cầm điều khiển mở TV như không có chuyện gì xảy ra. Tôi biết đây là cách cô ấy dùng để trừng phạt hành động bốc đồng của tôi vừa rồi nhưng tôi không hối hận mình đã làm vậy, lý trí và sự nhẫn nại của tôi cũng không thể chấp nhận nhìn người mình yêu bị người ta áp bức. Tôi cũng có ham muốn chiếm hữu, tôi cũng biết ghen. Dù cho tôi có khoan dung bao nhiêu thì tôi cũng chỉ là một cô gái, người theo đuổi một cô gái xinh đẹp khác, tôi chỉ là một con người bình thường mà thôi, tôi không có ba đầu sáu tay, không có mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, vạn độc bất xâm. Tôi rút lui không phải bởi vì tôi vĩ đại, mà vì tôi hiểu phải hy sinh vì người yêu, vì hạnh phúc của người đó mà buông tay.

Nhưng mà tôi không thể nhẫn nhịn khi nhìn thấy người yêu hoàn mỹ trong lòng mình bị kẻ khác đối xử như vậy, không thể nhẫn nhịn ánh mắt thâm độc kia làm thương tổn cô ấy.

Tôi ngồi trên sofa không nói một lời, cô ấy vẫn tập trung nhìn màn ảnh TV. Một tiếng, hai tiếng, cho đến khuya, tôi đứng lên.

"Hyomin, em đi về, sáng sớm mai em tới đón chị''

Ánh mắt của cô ấy vẫn nhìn chằm chằm màn hình.

"Ừm, được''

Thay xong giày ra cửa, tôi về đến nhà ba mẹ đều đã ngủ, rón rén bước vào phòng, tắm rửa qua loa vội vàng đi ngủ.

Sáng sớm tôi đến JM, đưa Hyomin đến công ty, đối với chuyện hôm qua tôi đắc tội với Choi Wook không nói một chữ, nhưng tôi biết bên dưới vẻ bình tĩnh của cô ấy là tâm sự ngổn ngang. Buổi trưa Hyomin muốn cùng Hyojoon đến cơ quan nhà nước, nếu như tôi lái xe đi cùng Hyomin, nhìn thấy Hyojoon không biết giải thích thế nào, cho nên ngại tôi lúng túng, Hyomin một mình lái xe đi.

Chân trước Hyomin vừa đi chân sau tôi liền đi gặp Qri tìm đối sách, đem chuyện kể sơ qua một lần, điểm trọng yếu Choi Wook là kẻ háo sắc.

Qri cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, vừa suy nghĩ vừa đi tới đi lui.

"Jiyeon, nếu không thì tìm cho hắn mấy tiểu thư''

"Cậu cho là tiểu thư sẽ thay mình làm việc được sao? Thêm nữa với cái công trình lớn như vậy thì phải tìm bao nhiêu đây? Phương án này không được''

"Ừm, cũng đúng, tiểu thư không nhờ vả được, có khi còn đụng phải kẻ phản bội, để mình nghĩ lại một chút''

Lại đi mấy vòng.

"Nếu không tìm mấy tên lưu manh hù dọa hắn một chút, làm hắn sợ, đến lúc đó thì có thể nắm được hắn''

"Nếu như hắn không sợ, rồi lại nghĩ là Hyomin làm thì sao? Đây không phải là giúp mà là hại cô ấy''

"Có đạo lý, cứ nghĩ đến lão bị lưu manh dọa sợ đến tè ra quần, vậy làm sao bây giờ đây?"

Qri một vòng rồi một vòng đi trước mặt tôi.

"Vừa muốn thỏa mãn thứ hắn muốn vừa muốn đạt được mục đích, tiểu thư không được, lưu manh không được, nếu tiểu thư chính là lưu manh, lưu manh chính là tiểu thư, chuyện này sẽ dễ rồi, tiểu thư lưu manh, lưu manh tiểu thư...''

Tôi cũng nghĩ như vậy, chuyện này rốt cuộc có cách gì giải quyết, dùng phương pháp đàng hoàng chắc chắn không thể hiện, nếu không Hyojoon và Hyomin đã sớm xử lý xong Choi Wook rồi nhưng mà rốt cuộc hắn có điểm yếu gì có thể khai thác đây?

Đang suy nghĩ Qri hét lên một tiếng làm tôi giật mình.

"Có rồi''

"Có gì?"

Qri đặt mông ngồi xuống cạnh tôi,

"Jiyeon, cậu thấy mình giống lưu manh không?"

Tôi quan sát từ trên xuống dưới.

"Cậu giống tiểu thư hơn''

"Lộn xộn, mình đang nghiêm túc''

"Mình cũng nghiêm túc''

Qri hung tợn cắn răng.

"Có tiểu thư nào thuần khiết như mình không? Có tiểu thư nào xinh đẹp như mình không?"

"Tiểu thư cũng đẹp, cũng rất thuần khiết''

"Park Jiyeon!"

Qri hung hăng đá tôi một đá.

''Cậu tự mình đi mà kiếm người đi''

Nói xong xoay người định đi, tôi vội vàng lấy lòng,

"Qri, mình nói chơi thôi, xin đại nhân cậu bớt giận''

Lại bưng trà rót nước, cuối cùng cũng quyết định.

"Nếu cậu ra tay thì Hyomin sẽ không tha thứ cho cậu đâu, biện pháp của mình chính là bà cô đây tự thân xuất mã giải quyết Choi Wook!''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro