Chap 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui, ngày mai cần phải tìm được Choi Wook, gặp mặt mới có hy vọng, điện thoại bên cạnh lại vang lên, không cần suy nghĩ cũng biết là Qri, tôi cầm điện thoại, đặt lên tai.

"Qri, có chuyện gì?"

Âm thanh chói tai của Qri làm tôi suýt thủng màng nhĩ.

"Jiyeon, cậu đến đây nhanh đi, Hyomin có chuyện rồi''

Tôi bật dậy.

"Hyomin thế nào? Cô ấy xảy ra chuyện gì?''

Bên kia lại truyền đến giọng nói của Eunjung.

"Bớt nói nhảm đi, Hyomin đang cấp cứu ở đây, tới nhanh lên''

Đầu óc tôi nháy mắt trống rỗng, tim cũng như ngừng đập, nhất thời không phản ứng kịp với lời Eunjung nói.

"Mẹ kiếp cậu còn ngu ra đó làm gì, tới đây nhanh lên''

Cúp điện thoại, tôi nắm áo khoác chạy về phía bệnh viện. Hyomin đã xảy ra chuyện gì? Tối qua cô ấy còn bình thường mà hôm nay lại như vậy? Tối hôm qua sau khi đưa tôi về nhà đã xảy ra chuyện gì? Cấp cứu? Tại sao lại cấp cứu?

Nhảy xuống taxi chạy đến phòng cấp cứu, Qri và Eunjung đang đi qua đi lại trước cửa, tôi chạy tới nắm lấy Qri.

"Chuyện gì xảy ra? Hyomin đâu? Cô ấy xảy ra chuyện gì?"

Qri nước mắt tuôn trào nói.

"Hyomin, xuất huyết dạ dày...''

"Không thể nào, tối hôm qua cô ấy còn đưa mình về nhà, nhìn vẫn khỏe mà''

Tôi trừng lớn hai mắt, không dám tin đây là sự thật.

"Mình vừa đi tìm cô ấy ăn cơm, chưa ra đến cửa cô ấy đã bắt đầu nôn ra máu, không ngừng nôn, trên đất, trên quần áo toàn là máu...''

Qri khóc thành tiếng.

''Mình muốn ngăn cũng ngăn không được, lúc xe cứu thương đến, Hyomin đã bất tỉnh''

Tôi suy sụp ngồi lên ghế, lòng quặn đau, sao có thể như vậy? Tối hôm qua tôi còn nhìn sườn mặt cô ấy mà ngây người, tối hôm qua tôi vẫn còn ngồi bên cạnh nhìn vẻ nghiêm túc của cô ấy.

"Cô ấy đang khỏe sao lại nôn ra máu?''

Tôi không thể nói thêm gì nữa, trong đầu hiện lên đủ loại tình huống có thể xảy ra. Xuất huyết dạ dày? Xuất huyết đường tiêu hóa? Ung thư gan? Ung thư dạ dày? Ung thư thực quản? Từng loại bệnh trạng đáng sợ quanh quẩn trong đầu tôi nhưng tôi không dám nghĩ tiếp nữa, tôi không dám nghĩ tới kết quả, không dám nghĩ tới người con gái tôi yêu vô cùng đang trải qua đau đớn thế nào, không dám nghĩ tới số mạng của Hyomin. Tuyệt vọng và sợ hãi trong phút chốc kéo tôi vào địa ngục.

Tôi nhìn Eunjung đang đứng ở cửa hỏi.

''Xinbo đâu? Nói cho anh ta biết chưa?"

"Mình gọi rồi, số điện thoại vô dụng, không liên lạc được''

"Không liên lạc được?"

Nháy mắt, sự tuyệt vọng và sợ hãi của tôi biến thành oán hận.

"Hắn không phải đã nói sẽ chăm sóc Hyomin cả đời sao? Hắn không phải là luôn miệng nói bảo vệ Hyomin một đời sao? Bây giờ Hyomin ngã bệnh hắn ở đâu? Đây là tình yêu của hắn, là lời hứa hẹn của hắn sao?''

Tôi biết là không nên trách cứ Xinbo nhưng giờ phút này tôi không còn tỉnh táo nữa, người tôi yêu đang ở bên trong đối diện với lằn ranh sinh tử, đang phải chịu đựng đau đớn dày vò.

Qri chợt đứng lên chỉ vào người tôi.

"Park Jiyeon, con mẹ nó rốt cuộc cậu là khờ thật hay giả ngu vậy? Đến bây giờ mà cậu còn băn khoăn đem Hyomin giao cho Xinbo? Hai người bọn họ đã chia tay từ lâu rồi!"

Tôi đứng lên, không thể tin nhìn Qri.

"Qri đã chia tay với Xinbo vào ngày anh ta cầu hôn rồi, vậy mà cậu vẫn còn ở đây ngu ngốc đẩy người ta đi. Cậu có biết mấy tháng này Hyomin trải qua như thế nào không? Cậu biết hai tháng kia Hyomin đi đâu không?''

Qri lấy tay lau khô nước mắt, từ trong túi xách lấy ra một xâu chìa khóa.

"Quen không? Đây là chìa khóa nhà và xe của cậu, nếu như không phải Hyomin sau lưng giúp cậu, Park Jiyeon cậu có thể có ngày hôm nay sao?''

Nói xong ném chìa khóa xuống đất.

"Nhà là mình bán, mình sao lại không biết? Bọn họ chia tay sao không nói với mình?''

Eunjung cũng gào lên.

"Bởi vì Hyomin biết cậu yêu Jiyeon, bởi vì cô ấy quý trọng tình cảm của các cậu nên ngăn mình nói cho cậu biết, cô ấy không muốn làm cậu tổn thương''

Eunjung đỏ ngầu đôi mắt, từ từ ngồi vào ghế.

''Jiyeon, Hyomin vẫn luôn cho cậu thời gian để cậu tự chọn lựa, cô ấy vẫn đang chờ đợi cậu. Cô ấy ở bên Xinbo sáu năm, Xinbo vì cô ấy mà bỏ mọi thứ để tới đây nhưng cô ấy vì yêu cậu mà rời xa anh ấy. Quãng thời gian đó cô ấy có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu áy náy cậu có biết không? Hai tháng cô ấy bỏ đi nhớ cậu nhiều thế nào cậu có biết không? Nhưng mà cậu vẫn dùng sự hèn nhát của mình để tổn thương cô ấy. Hyomin không giống chúng ta, cô ấy biết mình muốn gì, dám vì tình yêu mà hy sinh, bởi vì cô ấy mất mác nhiều hơn chúng ta nên so với chúng ta cô ấy càng quý trọng hạnh phúc. Jiyeon, cậu vô cùng thông minh, tại sao hết lần này đến lần khác lại đần độn trong chuyện tình cảm như vậy? Mỗi lần bắt gặp ánh mắt Hyomin nhìn cậu, cậu không thấy gì sao? Không cảm nhận được cô ấy yêu cậu mãnh liệt thế nào à? Sao cậu không thể dũng cảm một chút, nếu như cậu sớm thừa nhận lòng mình, ở bên cạnh cô ấy, cô ấy có thể ngã xuống sao? Một mình cô ấy phải chịu đựng đau khổ khi yêu cậu, còn phải gánh vác trách nhiệm và áp lực của HD, thân thể cô ấy làm sao mà chịu được?''

Tôi cúi đầu, một giọt nước mắt lăn theo gò má rơi xuống. Rốt cuộc tôi đã làm gì? Rốt cuộc tôi đã khiến cô ấy chịu bao nhiêu đau khổ? Tôi luôn miệng nói muốn cô ấy hạnh phúc nhưng cuối cùng lại luôn làm tổn thương cô ấy. Cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, tại sao tôi không nhìn thấy? Cô ấy vẫn luôn đợi tôi, tại sao tôi không phát hiện được? Tôi vẫn tự cho là đúng mà đẩy cô ấy ra, hung hăng đâm từng nhát dao sắc bén vào ngực cô ấy để cho cô ấy một mình thống khổ, một mình đau đớn. Tôi rốt cuộc có tư cách gì lấy sự hèn yếu ích kỉ làm lý do đẩy cô ấy đi?

Tôi từ từ đi tới trước cửa sổ tựa vào. Đúng, sao tôi lại ngu như vậy? Nụ hôn đêm hôm đó đã nói rõ ràng tất cả, với tính cách của Hyomin, nếu như cô ấy không chia tay với Xinbo, ngàn vạn lần cô ấy sẽ không làm chuyện như vậy, dù cho có uống say cô ấy cũng không bỏ mặc lý trí của mình. Cô ấy nói cho tôi biết Xinbo đã đi rồi, là cho tôi ám hiệu nhưng mà tại sao tôi không nghĩ đến, tại sao lại bị bó hoa hồng đó che mờ mắt? Tôi lần lượt làm cô ấy thất vọng, lần lượt làm cô ấy đau lòng.

Tôi lấy điện thoại ra, bấm số của cô ấy, mặc dù tôi biết sẽ không có bất kỳ kết quả gì, chỉ là muốn dùng sự tuyệt vọng nói lên nỗi lòng của mình. Vừa bấm nút gọi, túi xách bên cạnh Qri liền vang lên tiếng nhạc.

"Chờ người yêu tôi, dù chỉ một lần cũng đủ, chờ người yêu tôi, có lẽ chỉ một lần mới gọi là vĩnh cửu. Có lẽ là tôi đã sai, hay vì tôi ước mong quá nhiều, có chăng ai đó giống tôi, sợ khi gặp lại cũng là khi người đi mất, như chưa từng xuất hiện, nên chấp nhận thế nào mới là giải thoát...''

Tôi xông tới lấy điện thoại của Hyomin ra, âm thanh dần lớn lên, tiếng hát ưu thương làm tan nát lòng tôi.

"Phải chăng tình yêu đều là sự tra tấn? Người ta luôn nói thế nhưng tôi không nghĩ như vậy, chỉ cần chờ đợi người, đối với tôi là đã đủ, nên lòng tôi luôn kiên định, chờ một ngày người nói với tôi, tôi như cũ vẫn chờ tại nơi này. Chờ người yêu tôi, dù chỉ một lần cũng đủ, chờ người yêu tôi, có lẽ chỉ một lần mới gọi là vĩnh cửu...''

Mắt tôi không thể kìm nén được những giọt nước đang tuôn rơi mãnh liệt, buồng tim đau nhói, tôi cầm điện thoại trượt dài xuống nền đất.

Hyomin, người yêu của tôi, đến tột cùng thì em đã làm chị tổn thương sâu sắc đến thế nào? Em đáng giá gì để chị phải vì em như vậy? Đáng gì để một người hoàn mỹ như chị vì chờ đợi em mà bị hành hạ, dày vò? Nếu như chị không thể bình an khỏe mạnh trở lại, một mình em sống thế nào đây?

Qri đi tới kéo tôi lên.

"Jiyeon, Hyomin không có việc gì đâu''

Eunjung đi lại giúp Qri đỡ tôi lên ghế.

"Khóc cái rắm, Hyomin phúc lớn mạng lớn, đảm bảo không có chuyện gì''

"Eunjung, cậu vào xem thử Hyomin đi''

Cô lắc đầu.

"Mình không đành lòng, yên tâm đi, không có việc gì đâu''

Tôi gật đầu, siết chặc chiếc điện thoại của Hyomin trong tay. Eunjung và Qri không ngừng đi vòng vòng, mỗi một giây như cả một năm, mỗi một phút đều là đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro