Chap 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Thời điểm công trường xảy ra chuyện, ở bệnh viện vì không muốn chị bị thương mà em không để ý hết thảy đứng ra bảo vệ chị. Jiyeon, em biết không, lúc em ôm chị vào ngày hôm đó, lần đầu tiên chị có suy nghĩ muốn được một người ôm mãi như vậy. Trước kia cho dù là ở bên cạnh Xinbo sáu năm, cũng chưa từng có, cũng ngay lúc đó, chị biết mình muốn gì, nhưng khi ấy chị lại không thể nói ra khỏi miệng bởi vì chị vẫn chưa dứt khoát với đoạn tình cảm sáu năm cùng Xinbo, chị không thể chịu trách nhiệm với em, huống hồ gì với nguyên tắc của em, em sẽ không chấp nhận..."

Cô ấy dừng lại, chần chừ một lúc.

"Lúc em nhìn chị, lòng chị sẽ rộn rã, sẽ không tự chủ được muốn lại gần, em luôn ở trong vô thức mà cho chị lòng can đảm. Vào thời điểm tháng 11, chị quay lại Mỹ là để nói chuyện rõ ràng với anh ấy. Một tháng đó chị không hề nghĩ đến tình cảm bao nhiêu năm giữa bọn chị mà trong đầu chị tất cả đều là em, nhưng trong lúc lòng chị tràn đầy vui mừng quay trở về thì nhìn thấy em vẫn là một người không dám thừa nhận, chị cũng nhận ra rằng em vĩnh viễn đặt cái tôi của mình ở vị trí cao nhất. Có thể là chị ở nước ngoài quá lâu, đối với tình yêu chị cho rằng dù yêu hay không cũng phải dũng cảm biểu lộ nhưng mỗi lần đối diện với ánh mắt sâu thẳm của em, chị lại không thể nói được gì cả. Chị không nghĩ Xinbo sẽ về nước tìm mình, cũng không thực sự muốn đẩy em đi. Jiyeon, em quá kiêu ngạo, em sẽ không chấp nhận thứ tình cảm khiến em tự ti, em phải có sự nghiệp của mình, địa vị của mình, chỉ khi nào em có năng lực mới không tự ti, hèn yếu cho nên nếu cứ để em tiếp tục ở bên cạnh chị, mãi mãi em sẽ không dám bộc lộ tình cảm của mình. Xinbo về nước cũng chính là một cơ hội, chị có thể lấy đó làm cớ để đuổi em đi, một mặt là để an tâm xử lý chuyện của Xinbo, mặt khác là muốn em có thể chuyên tâm làm chuyện mà mình muốn làm. Đó cũng coi như một bài kiểm tra đối với em, nếu em vì vậy mà không gượng dậy nổi, mất hết tinh thần, chứng minh em thật sự không có năng lực, cũng chứng minh chị đã nhìn lầm người, nhưng em đã không làm chị thất vọng. Jiyeon, trách nhiệm của em vượt quá sức tưởng tượng của chị...''

Tôi rời khỏi vai cô ấy, đi tới trước mặt, ôm cô ấy vào ngực, rốt cuộc tôi cũng hiểu được cô ấy lao tâm khổ tứ, rốt cuộc biết cô ấy một mình chịu đựng khổ sở ra sao, khi đó tôi vẫn còn chìm trong sự đau khổ của chính mình, vẫn còn im lặng chịu đựng mất mác. Nếu như lúc ấy, tôi có thể đứng ở vị trí của cô ấy mà suy nghĩ một chút, nếu như lúc ấy tôi lấy hết dũng khi đi tìm cô ấy nói chuyện, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không diễn ra theo cách này, cô ấy sẽ không đau đớn, chúng tôi cũng không phải đi nhiều con đường vòng quanh co như vậy.

Ngẩng đầu nhìn thấy Qri và Eunjung đứng ngoài cửa muốn vào, Qri giơ cao lên giấy báo kết quả, tôi nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Qri gật đầu, đi ra ngoài.

Tôi ôm cô ấy thật chặt.

"Hyomin, đừng nói nữa, có được không?''

"Jiyeon, em để chị nói hết, nếu không chị sợ không còn cơ hội nữa. Chị muốn cho em, cũng như cho mình một sự công bằng''

Tôi đau lòng ôm lấy cô ấy, đầu cô ấy ngả vào vai tôi.

"Chị không biết Xinbo sẽ cầu hôn với mình, trong tình huống đó, chị không cách nào từ chối, chị không thể làm anh ấy khổ sở. Đối với Xinbo, trừ cảm giác áy náy chị còn có trách nhiệm, anh ấy vì chị mà buông bỏ mọi thứ, chị không thể tàn nhẫn làm tổn thương anh ấy như vậy. Chị vẫn luôn muốn dùng cách ít tổn thương nhất để rời xa anh ấy nhưng khi anh ấy quỳ gối trước mặt chị, chị biết sự do dự của mình chỉ làm anh ấy tổn thương sâu sắc hơn. Em có biết khi chị nhìn thấy em ngồi cúi đầu ăn bánh ngọt, lòng có bao nhiêu đau không? Jiyeon, em đối với tình cảm quá ngốc nghếch, mặc dù đêm đó chị uống rất nhiều rượu nhưng chị không mất đi lý trí, nếu như chị chưa hoàn toàn kết thúc với Xinbo, sao chị có thể chủ động hôn em? Chị biết, trong lòng em vẫn còn do dự cho nên chị kiên nhẫn đợi em, đợi em hiểu rõ mình, đợi em chọn lựa. Chị biết Eunjung vẫn luôn lặng lẽ yêu em, hơn nữa so với chị không hề ít hơn. Eunjung là người bạn quan trọng nhất của chị, chị không thể làm tổn thương cô ấy. Chị nghĩ nếu như hai người có thể ở bên nhau, em có thể cho cô ấy hạnh phúc, chị có thể rút lui..."

"Hai tháng rời xa em, mỗi ngày chị đều nhớ đến em, nhớ mùi hương trên người em, nhớ ánh mắt em mỗi khi nhìn chị, muốn dựa vào sự yên bình trên người em. Lúc em gọi điện thoại, chị hy vọng biết bao nhiêu em sẽ chọn hỏi chị đang ở đâu, như vậy trong lòng chị còn có một tia hy vọng, hy vọng em sẽ đến tìm chị, nhưng mà, em không có, em vẫn chọn lựa lý trí. Khi đó, chị cảm thấy dường như em không thuộc về thế giới này, bởi vì chị không thể nhìn thấu con người em, không thể tìm được hơi thở trần tục trên thân thể em. Trong nội tâm em, có một loại khí tiết vô cùng thuần khiết, còn có tư duy bảo thủ và phong kiến mà ít người còn giữ. Dựa vào gia thế của em, em hoàn toàn có điều kiện để làm bất cứ chuyện gì, thậm chí không cần làm gì cũng có thể kê cao gối không lo nhưng em không như vậy, em không xem Hyojoon là chiếc ô che chắn, không dựa vào người khác an bài cuộc sống của mình. Mọi người đều mơ ước về tiền bạc và địa vị nhưng em thì không, em sẽ không vì chúng mà lựa chọn tình yêu, thậm chí đó còn là lý do để em lùi bước. Em sẽ không hoa ngôn xảo ngữ, không giỏi bộc lộ tình cảm nhưng nhìn vào mắt em sẽ làm người ta cảm nhận được, em có thể viết đầy cả một bức tường thương nhớ, nhưng lại không chịu nói ra nửa chữ, trong lòng có bao nhiêu tâm tình cũng không biểu hiện trên mặt, sự nhẫn nại, đã trở thành thói quen của em...''

Cô ấy nhẹ thở dài, trầm mặc một hồi.

"Jiyeon, em quá thành thật, thành thật đến mức làm người khác cảm thấy hổ thẹn. Đối với người em thích, em sẽ cho đi mà không giữ lại chút gì nhưng đối với người em chán ghét, em sẽ lạnh lùng không lưu chút đường sống. Lấy tính cách của em mà nói, em vĩnh viễn sẽ không gây thù chuốc oán với bất kỳ ai, nếu không phải vì chị thì sẽ không có ân oán với Wang Ni hôm nay. Chị biết ở nhà hàng hôm đó em vì chị mới xảy ra tranh chấp cùng cô ta, cũng là vì chị mà suýt nữa phải vùi thân nơi lao tù. Jiyeon, em vì chị mà đã làm quá nhiều, quá nhiều việc, vì không để chị bị thương, cam tâm tình nguyện một mình chịu khổ, vì không để chị khó chịu để mình say đến hồ đồ, khó chịu đến mức không còn nhận biết được gì, vì không quấy rầy chị nghỉ ngơi, có thể một mình ngồi chờ trong xe mấy tiếng đồng hồ, vì sinh nhật của chị, một mình dưới trời mùa đông âm hai mươi mấy độ, đi chùa tám bái chín khấu chỉ để xin một lá bùa bình an...''

Một giọt nước ấm áp theo tóc tôi chảy vào trong cổ, bả vai của cô ấy trong lòng tôi run rẩy, tôi đem mình chôn thật sâu trong tóc cô ấy, ngửi mùi hương thuộc về cô ấy, tim đau không phải vì những chuyện ngu ngốc mình đã làm ra, mà là vì nước mắt cô ấy chảy thấm vào lòng tôi.

Cô ấy từ từ rời khỏi ngực tôi, vòng qua tôi đến đứng trước cửa sổ, ôm lấy người nhìn về phía xa.

"Jiyeon, em giống như nước suối ngọt lành, một giọt lại một giọt thấm vào đáy lòng, không chút tiếng động đem trái tim từ từ hòa tan. Chị thích tình yêu lặng yên thế này, thích sự thấu hiểu giữa hai tâm hồn thế này, chỉ là giữa chúng ta tựa hồ chỉ có chia lìa, nhất định không thể có cơ hội bên nhau một chỗ''

Nhất định chỉ có chia lìa, một câu nói này giống như một thanh chùy thô cứng, đem tim tôi nghiền nát. Thật ra thì tôi nên sớm nghĩ đến nếu như Hyomin quyết định ở bên tôi, ngàn vạn lần cô ấy sẽ không nói ra những lời này, giống như một sự giao phó, cô ấy nói nhiều như vậy chỉ có thể chứng minh cô ấy quyết tâm ra đi, quyết tâm muốn cùng tôi hoàn toàn chia cách. Cô ấy không muốn lưu lại tiếc nuối, không muốn giữa chúng tôi có bất kì tiếc nuối nào.

Tôi từ từ lui bước, ngồi lên ghế sofa, cúi thấp đầu, không nói được gì cả, mặc kệ lồng ngực đau nhói.

"Jiyeon, chị đã không còn trẻ nửa, sẽ già đi rất nhanh, tất cả những gì chị có bây giờ cũng sẽ thay đổi. Chị không sợ mất đi tiền tài và địa vị, cũng không sợ mình nghèo khó, dù cho chị có trở thành một kẻ vô dụng, em cũng có khả năng cho chị một cuộc sống giàu sang, hạnh phúc, nhưng mà chị bây giờ mất đi sức khỏe, mất đi năng lực làm bạn cả đời với em, chị không thể ích kỷ như vậy. Chị không muốn em trải qua sinh ly tử biệt thống khổ, không muốn em quay trở lại là em của ngày trước, chị không thể liên lụy đến em, không thể để em sống một cuộc sống đầy tuyệt vọng..."

Hyomin, chị quá tàn nhẫn, chẳng lẽ chị rời đi như vậy em sẽ không thống khổ sao? Chẳng lẽ như vậy thì em sẽ không tuyệt vọng sao? Rốt cuộc thì làm thế nào chúng ta mới hoàn toàn hiểu được nhau? Rốt cuộc thì làm thế nào chúng ta mới yêu nhau ích kỷ hơn một chút?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro