Chap 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hoảng hốt, trong lòng tràn ngập sự chán ghét và bẩn thỉu.

"Giám đốc Choi, xin ông tự trọng, ông làm vậy không sợ mất chén cơm sao?"

"Mất chén cơm? Vậy phải xem cô có khả năng đó không nha''

Hắn dùng sức đẩy mạnh tôi, tôi bị bất ngờ lui vài bước ngã vào ghế sofa. Hắn bước tới giữ chặc cổ tay tôi, đè lên người tôi, tôi muốn giãy giụa nhưng căn bản là cổ tay bị hắn nắm quá chặc.

"Buông tôi ra, buông ra...''

"Buông ra? Lúc nào tôi chơi đã rồi nói''

Hắn chặn tay chân tôi lại, kéo quần áo tôi lên, tôi liều mạng giãy giụa, liều mạng gào to nhưng không có một chút tác dụng, chỉ có thể mặc hắn dày vò người tôi, nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, sự bất lực và nhục nhã khiến tôi tuyệt vọng. Hắn kéo quần tôi ra, hạ thể hắn ở bên dưới người tôi.

"Buông tôi ra, buông tôi ra...''

Sự vùng vẫy của tôi biến thành khóc lóc cầu xin, sự tuyệt vọng đẩy tôi xuống vực sâu. Trong đầu tôi chợt hiện lên gương mặt của Hyomin hướng về phía tôi tươi cười, tóc dài mềm mại rơi xuống trên vai, từ từ đi về phía tôi, ôm lấy tôi.

Hyomin, người em yêu nhất, em không còn xứng đáng với tình yêu của chị nữa, cũng không xứng có được chị. Em đã không còn là Park Jiyeon trong sáng đó, cũng không còn là Park Jiyeon mà chị yêu. Em đã trở nên dơ bẩn, từ một thân thể chưa từng bị đụng chạm, hôm nay bị người ta nhẫn tâm giày xéo. Em từng muốn đem cơ thể sạch sẽ trao cho chị, nhưng mà bây giờ em không làm được, em sắp mất đi thứ quý giá nhất, mất đi tôn nghiêm lớn nhất cua mình.

Nước mắt theo khoé mắt tôi từng giọt tuôn rơi, tôi nhắm mắt lại ngưng giãy giụa.

Hyomin, người con gái em yêu thương nhất, có lẽ thật sự chúng ta không thể sống bên nhau, không thể nắm tay nhau cả đời.

"Nên như vậy, Giám đốc Park thật là người thông minh, nếu Park Hyomin đó có một nửa thông minh của cô thì sẽ không rơi vào hoàn cảnh hôm nay...''

Tôi vừa nghe đến tên Hyomin, tinh thần tuyệt vọng nháy mắt trở nên khẩn trương.

"Ông có ý gì?"

"Có ý gì? Hyomin đó nếu chịu ngủ với tôi, chuyện phê duyệt sẽ không kéo dài tới hôm nay, không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi, lại còn bày đặt không cho tôi đụng vào...''

Tôi từ tuyệt vọng biến thành hoàn toàn nổi giận, tôi có thể chịu đựng khuất nhục trên người mình nhưng tôi không cho phép bất kì ai làm nhục Hyomin. Tôi căm giận nhìn trừng trừng vào hắn.

"Súc sinh, một sợi lông của Hyomin, mày cũng không xứng!''

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, cho tôi một bạt tai.

"Con mẹ nó mày lặp lại lần nữa''

Tôi lạnh lùng nhìn hắn.

"Súc sinh, thứ cặn bã!''

"Ông đây hôm nay chính là súc sinh, mẹ kiếp chơi chết mày''

Tôi dùng sức giãy giụa, hắn lấy một tay kéo khăn tắm trên người xuống, tôi bị doạ sợ kêu thét lên, dùng sức tay đánh, chân đá hắn. Hắn giữ chặt lấy chân tôi, xé quần tôi, một tay tôi thoát được khỏi sự kềm kẹp của hắn, ra sức đánh.

Qri, cậu ở đâu, mau tới cứu mình.

Tôi chợt nghĩ đến Qri căn bản không biết tôi ở trong phòng nào, sợ hãi và tuyệt vọng làm đầu óc tôi trống rỗng, tôi chỉ nghĩ tới bốn chữ sống không bằng chết.

Trong sự tuyệt vọng tôi thấy từ đôi giày chớp qua một tia sáng, tôi dùng sức cho hắn một cái tát, hắn ngẩng đầu cắn răng căm tức nhìn tôi. Tôi thừa dịp hắn không đề phòng, nâng chân lên rút ra con dao giấu trong giày đâm vào ngực hắn, mũi dao cắm vào da thịt hắn nhưng không chảy máu, hắn đau quá rống lên.

"Buông tao ra, nếu không tao sẽ đâm sâu hơn...''

Hắn ngẩn người một lúc, buông lỏng tay tôi ra, rời khỏi người tôi, lấy khăn tắm che lên người mình. Dao trong tay tôi không dám rời ngực hắn, nếu không hắn nhất định sẽ đoạt lấy, tôi căn bản không phải là đối thủ của hắn.

"Giám đốc Park, cô làm gì vậy? Có gì từ từ nói...''

Tôi nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, nghĩ đến sự nhục nhã vừa phải chịu đựng, trong lòng tràn đầy oán hận.

Choi Wook, thiếu chút nữa là mày đã huỷ hoại cuộc đời tao, mày khiến tao nhục nhã khổ sở, mày làm người tao yêu bị tra tấn hành hạ, cuộc sống của tao từ nay về sau mãi sẽ có một vết nhơ...

Tôi hung hăng nhìn hắn chằm chằm, giơ con dao hướng về phía hắn gầm thét.

"Choi Wook, tao hôm nay cùng chết với mày!''

Nói xong dùng sức đâm xuống, máu rỉ ra từ mũi dao, hắn đau đớn lui về ghế sofa giữ lấy ngực. Tôi chạy đến rút dao ra, lại đâm xuống lần nữa, hắn hoảng sợ che ngực lại vội chạy ra cửa. Tôi cũng thấy máu nóng toàn thân bốc lên đầu thậm chí co thể thấy động mạch cổ kịch liệt co giật, tôi cầm dao đuổi theo hắn, hắn mở cửa xông ra ngoài kêu cứu.

Nhìn hắn chạy ra ngoài, tôi ném con dao trong tay xuống, suy sụp ngồi lên sofa, ngực không ngừng thở hổn hển, nước mắt ào ào rớt xuống. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng giày cao gót, giống như có rất nhiều người từng bước từng bước chạy về phía tôi.

"Jiyeon, Jiyeon...''

Qri nhìn thấy tôi liền nhào tới, nước mắt chảy xuống.

''Thật xin lỗi, mình không tìm được phòng, bọn họ không cho mình vào...''

Eunjung đẩy cô ấy ra.

"Lee Qri, mẹ kiếp tôi không để yên cho cô đâu!''

Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi, hốc mắt lại chợt đỏ.

"Choi Wook, mày là đồ khốn kiếp!''

Tôi không mở mắt ra, nước mắt cứ rơi xuống. Chợt cảm thấy có một mùi thơm quen thuộc vây xung quanh tôi, tôi không khỏi mở mắt, nhìn thấy Hyomin đứng trước mặt tôi, trong mắt cô ấy đầy tia máu, thân người không ngừng run rẩy. Cô ấy nhẹ nhàng ngồi xuống, kéo đầu tôi ôm vào ngực, tôi nghẹn ngào nói.

"Hyomin, đừng đụng vào em, em bẩn...''

Cô ấy vẫn ôm chặc tôi không buông, một giọt nước mắt chảy vào mái tóc hỗn độn của tôi.

Eunjung ngồi xuống hỏi tôi.

"Jiyeon, cậu nói cho mình biết, tên khốn kiếp kia có làm gì cậu không? Mình con mẹ nó muốn cho hắn thân bại danh liệt, mình muốn thiến hắn!''

Qri cứ vừa khóc vừa nói xin lỗi với tôi, tôi nắm tay của Qri, muốn làm cô ấy ngừng khóc nhưng lại không có chút sức lực. Tôi từ từ đưa tay vào túi, lấy ra bút ghi âm đặt vào tay cô ấy, cười với cô ấy một cái, Qri nhìn thấy tôi cười, lau khô nước mắt lập tức vui vẻ.

"Jiyeon cười, vậy chứng minh hắn không có làm..."

Eunjung dụi dụi mắt, thấy rõ ràng nụ cười trên mặt tôi cũng mỉm cười.

Có thể nhìn họ cười, thật là tốt.

Hyomin nhẹ nhàng nói bên tai tôi.

''Về nhà đi''

Buông tay ra, Hyomin nhẹ nhàng lau khô nước mắt của tôi, Qri lấy áo khoác khoác lên người tôi, ôm tôi đi ra khỏi XX. Lúc chúng tôi đi ra ngoài cũng là lúc nhìn thấy hắn được đưa lên xe cấp cứu. Lên xe, tôi và Hyomin ngồi ở ghế sau, đầu của tôi dựa vào đùi cô ấy, cô ấy dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.

Về đến JM, Hyomin nắm tay tôi lên lầu, đi thẳng vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp nhanh chóng làm ướt tóc, ướt quần áo tôi. Cô ấy sửa tóc tôi lại một chút, từng chút từng chút đem y phục trên người tôi cởi xuống cho đến khi tôi hoàn toàn không còn gì che đậy đứng trước mặt cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi cúi đầu cười một cái, cầm khăn lông lên dịu dàng lau mặt tôi, cánh tay tôi, toàn thân tôi. Tôi không phân biệt được trên mặt mình là nước từ vòi hoa sen hay là nước mắt, tôi chỉ cảm thấy không chút sức lực, loại mệt mỏi sau khi làm xong một chuyện vô cùng nặng nhọc. Giống như dây đàn đang căng bỗng chốc đứt đoạn, giống như vừa trải qua kiếp nạn chết đi sống lại.

Tôi không biết nếu như hôm nay Choi Wook đạt được mục đích thì tôi sẽ thế nào. Có lẽ tôi sẽ không còn có thể đứng trước mặt cô ấy, nhìn cô ấy mỉm cười với tôi, nhìn cô ấy đối xử với tôi dịu dàng như vậy. Có lẽ thật sự sẽ không chút lưu tình đâm vào tim hắn, lấy đi tính mạng của hắn, vì vậy mà kết thúc một đời. Tôi cũng có thể sẽ mang theo sự ô nhục đó mà tiếp tục sống nhưng tôi nhất định sẽ không chọn lựa quay lại bên cạnh cô ấy, tôi không cách nào đối mặt với sự hành hạ do nỗi nhục nhã đó mang lại, càng không thể để cô ấy vì tôi mà đau khổ, vì tôi mà bế tắc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro