Chap 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin liên tiếp gọi điện thoại dặn dò chuyện công ty ngày mai đi họp, đi công trường, đi chính phủ, tìm tài chính, một ngày đã đầy kín lịch. Cô ấy đã đồng ý với tôi sẽ không để mình mệt mỏi nhưng có lẽ không thể làm được, cô ấy có quá nhiều áp lực, quá nhiều chuyện chờ cô ấy giải quyết, mà tôi ở đây chỉ có thể đứng nhìn.

Cô ấy yên lặng đứng trước cửa sổ, tôi biết cô ấy đang suy nghĩ về chuyện đó, là từ bỏ hạng mục mới hay là dừng lại, cô ấy phải quyết định.

"Jiyeon, thích "đỏ và đen" không?"

Tôi nghĩ nhất định là cô ấy đang nghĩ tới tham vọng, tới nhân tình, cô ấy có lẽ là đang tự vấn chính mình, bắt đầu hoài nghi bản thân.

"Em thích phiêu bạc''

Cô ấy hơi sửng sốt.

"Vì sao?''

Tôi đi đến, sóng vai đứng cạnh cô ấy,

"Tôi ngày mai sẽ quay về nhưng rồi lại muốn ra đi, đến lúc đó tôi đã trải qua mọi thứ. Ngày mai, tôi sẽ nghĩ cách đưa cô ấy trở về, dù sao, ngày mai sẽ là một ngày khác....''

Đây là câu nói qua mười mấy năm tôi vẫn còn nhớ rõ. Dù sao, ngày mai sẽ là một ngày khác, tôi không thể để cô ấy nản chí thất vọng, càng không muốn cô ấy tự trách mình. Chuyện gì cũng có cách giải quyết, không có gì là không thể.

Cô ấy không nhìn tôi, trầm tĩnh nói.

"Cuộc sống bình yên của chúng tôi đột nhiên mất đi, không có chút chuẩn bị, tựa như những vai diễn đã được sắp xếp. Nếu như phải sống một cuộc đời đã được người ta xếp đặt từ trước, vậy thì cuộc sống ấy còn có ý nghĩa gì?"

Đây là một đoạn trong "Trong cuộc đời không thể bị xem thường", tôi chợt nghĩ đến "Thơ ấu".

"Người lớn đều học sự hư hỏng, là thượng đế đang kiểm tra bọn họ, cô vẫn chưa bị kiểm tra, cô phải sống với tinh thần của một đứa trẻ...''

Cô ấy cười, dựa vào người tôi, tâm tình có vẻ đã tốt hơn nhiều.

"Ừm, đúng rồi, bất kể là chị sống hay chết, chị đều là một con ruồi trâu, vui vẻ bay tới bay lui''

Tôi đưa tay nhẹ nhàng ôm cô ấy, ngoài cửa sổ ánh đèn rực rỡ, bầu trời đem sâu thẳm cũng được thắp sáng, bên tai không nghe tiếng ồn ào, ánh mắt không thấy được những cảnh đẹp đằng xa, chỉ có thể cảm nhận được hai trái tim chung một nhịp đập, chỉ có thể cảm nhận được lồng ngực đang nhảy lên, cô ấy, tôi, chỉ là một.

"Hyomin, em nhớ đến một câu thơ''

"Câu gì?"

"Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm câu liền cành''

Cô ấy tựa cằm vào vai tôi, tôi cảm giác môi cô ấy nhẹ chạm vào cổ tôi.

"Miệng lưỡi trơn tru''

Tôi không nghĩ tới là cô ấy sẽ nói như vậy.

"Nói thật mà cũng được gọi là miệng lưỡi trơn tru?"

Cô ấy nhéo tôi một cái, rời khỏi người tôi đi về giường.

"Vậy em từ từ làm thơ đi, chị đi ngủ''

Tôi nhất thời ngu ngốc, thế này là sao? Mới vừa rồi còn vui vẻ, sao nháy mắt lại muốn đi ngủ? Tôi tắt đèn, nằm xuống bên cô ấy, tôi đặt điện thoại qua một bên, không tắt đi mà để chế độ rung, tay cô ấy nhẹ khoác lên eo tôi, đầu dựa vào vai tôi, hô hấp nhanh chóng đã trở nên đều đều. Tôi ngửi mùi thơm trên người cô ấy, từ từ chìm vào mộng mị.

Lúc tôi đang nửa mê nửa tỉnh, trong bóng tối chợt loé lên anh sáng, mở mắt ra thấy màn hình điện thoại đang chớp nháy, tôi khẽ lấy tay cô ấy ra, đắp chăn kín lại, cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh. Tôi nhìn vào tên người gọi đến thật bất ngờ cũng rất kích động, tôi điều chỉnh tâm trạng một chút, ấn nút trả lời.

"Giám đốc Choi...''

"Giám đốc Park, có thời gian không?"

Tôi nghĩ có thể hắn muốn nói chuyện tiền công trình, không chút chần chừ vội trả lời.

"Có''

"Không phải là cô muốn được phê duyệt sao? Bây giờ tôi đang ở XX, cô tới đây một chuyến''

"Vậy thì vô cùng cảm ơn ngài, tôi tới ngay''

"Chỉ một mình cô tới thôi''

Tôi suy nghĩ một chút, bất kể là hắn muốn làm gì, tôi cũng phải thử một lần, tôi không thể để Hyomin lại bị hành hạ.

"Được, Giám đốc Choi, ngài chờ chút, tôi sẽ tới ngay''

Tôi quay lại phòng bệnh, nhẹ nhàng thay quần áo, ra khỏi bệnh viện, lên xe vội vàng gọi điện thoại cho Qri, điện thoại kêu mấy tiếng liền truyền đến giọng nói mất hứng của Qri.

"Chuyện gì vậy? Đang làm một giấc xuân mộng''

"Qri, Choi Wook nói mình đi đến XX tìm hắn''

Cô ấy lập tức tỉnh táo.

''Khi nào?"

"Bây giờ, mình đang đi trên đường''

"Bây giờ? Bà nội nó, sao con mẹ nó tìm được cậu?"

"Mình cũng không biết, hắn chỉ nói mình đi một mình''

"Để cậu đi một mình? Xong rồi, hắn nhìn trúng cậu rồi, Jiyeon, cậu đừng sợ, mình sẽ tới ngay, nếu hắn dám đụng tới cậu, mình đập chết hắn!''

"Ừm''

Cúp điện thoại, trong lòng tôi rất phấn khích. Đến XX dựa theo lời hắn tìm được phòng, đây nổi danh là chốn ăn chơi, lấy chuyện phục vụ tắm rửa làm chính, đàn ông tới nơi này làm chuyện gì cũng có thể tưởng tượng được.

Tôi gõ cửa bước vào thấy hắn cởi trần, bên dưới chỉ quấn một mảnh khăn tắm, một đống thịt mỡ ngồi trên ghế sofa, da gà tôi nhất thời rơi đầy đất, chân cũng mềm nhũn. Thấy tôi đi vào hắn không nhúc nhích, chỉ nhìn tôi cười thô bỉ, bộ mặt vô cùng đắc ý.

"Giám đốc Choi...''

"Giám đốc Park thật nhanh nhẹn, tới đây, ngồi đi''

Tôi ngồi xuống đối diện hắn.

"Không thể để Giám đốc Choi chờ lâu, tôi nghe ngài nói tới chuyện phê duyệt, tôi càng không thể không vui mừng''

Hắn chợt ha hả cười to.

"Tôi có nói tới chuyện phê duyệt sao? Chỉ bằng vài bữa cơm của cô đã muốn tôi ký? Giám đốc Park cũng thật ngây thơ''

Tôi nhìn bộ mặt xấu xa độc ác của hắn, thật muốn xé nát.

"Vậy Giám đốc Choi hôm nay có chuyện gì?"

"Chuyện gì? Chuyện gì cô không biết sao? Tôi nói muốn tôi ký tên, cô phải làm được yêu cầu của tôi''

Tôi siết chặc tay mình, hôm nay thật sự trở về không công.

"Vậy ngài có yêu cầu gì? Xem thử chị em tôi có thể giúp ngài hay không?''

"Chị em? Giám đốc Park thật thích nói đùa, tìm đại một người hầu rượu lại nói là chị em với cô, cô cho rằng tôi nhìn không biết sao?"

Đầu óc tôi phút chốc như bị sét đánh.

Choi Wook ơi Choi Wook, ông không sợ Qri đem ông đi thiến sao?

Không chờ tôi nói, hắn đứng lên đi tới, ngồi xuống bên cạnh tôi, tay đặt lên lưng ghế sofa phía sau tôi.

"Nhưng tôi đây không thích tiểu thư, tôi chỉ thích người như Giám đốc Park vậy, đứng đắn, xinh đẹp, thông minh...''

Tôi cảm thấy sau lưng bất ngờ bị sờ nắn nóng ran, tôi chợt nhận ra đó là tay hắn, vội vàng đứng lên.

"Giám đốc Choi, nếu không nói tới chuyện phê duyệt, vậy thì tôi đi trước''

Đi tới cửa, một khối thịt chắn trước mặt.

"Giám đốc Park không muốn được duyệt?"

Sau đó tôi nghe cạch một tiếng, cửa đã bị hắn khoá lại, tôi nhất thời luống cuống,

"Giám đốc Choi, chuyện đó hôm khác bàn lại, muộn rồi, tôi phải về...''

Cặp mắt chuột của hắn loé lên một tia nguy hiểm.

"Về? Đã tới đây rồi còn muốn về? Chỉ cần cô ở lại, tôi lập tức có thể kí tên, một đêm đổi một tờ quyết định, Giám đốc Park, rất có giá...''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro