Chap 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jiyeon, em làm gì vậy?"

Trong bóng tối, tôi cảm giác cô ấy đứng lên, tôi thích ứng một chút với bóng tối, nhẹ nhàng đi vòng qua phía sau cô ấy.

"Jiyeon...''

Tôi đứng sau lưng cô ấy không trả lời, cô ấy đi về phía trước mấy bước.

"Jiyeon...''

Cô ấy lại gọi mấy tiếng, tôi mặc kệ, bước nhanh xông tới ôm lấy cô ấy từ phía sau, cơ thể của cô ấy chợt cứng lại.

"Doạ được chị?"

"Ừm, chút chút''

"Ai kêu chị vừa rồi lừa em''

Cô ấy từ từ xoay người lại, hai tay khoác ở cổ tôi.

"Lừa em thì sao?"

Thanh âm có pha chút hài hước của cô ấy phá vỡ nội tâm bình tĩnh của tôi, cặp mắt sáng ngời trong bóng tối kia vẫn rõ ràng như vậy, tiếng tim đập trong lòng ngực cũng rõ ràng như vậy.

"Chị nói sẽ thế nào?''

Tôi từ từ đến gần mặt cô ấy, hơi nghiêng đầu hôn lên môi cô ấy, môi của cô ấy ấm áp mềm mại, ngay khi vừa chạm vào đã khuấy động ngọn lửa trong lòng tôi. Cô ấy nhẹ nhàng đáp lại, mười ngón tay luồn vào tóc tôi, tôi tê dại toàn thân, tay phải dùng sức kéo cô ấy vào ngực. Cô ấy ngã người về phía trước dán vào người tôi, không tự chủ mở miệng ra, lưỡi tôi nhân cơ hội đi vào, cô ấy nhẹ "ưm" một tiếng, rồi nhắm hai mắt lại. Hôn ngày càng sâu, hô hấp cũng ngày càng nặng nhọc, không khí cũng biến thành nóng ran, dục vọng mãnh liệt lan tràn trong lòng tôi, tôi giữ cô ấy thật chặc trong ngực, bàn tay đặt trên lưng cô ấy cũng không nằm yên, tay phải nhẹ nhàng trượt đến eo cô ấy, theo khe hở của quần áo mà lách vào, khi chạm vào sống lưng bóng loáng của cô ấy, tôi cảm nhận được cô ấy run rẩy.

Cô ấy từ từ rời khỏi môi tôi, mặc dù tôi không nhìn thấy mặt cô ấy nhưng tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ trên đó.

"Jiyeon, nơi này là bệnh viện''

Tôi điều chỉnh lại nhịp thở của mình, buông lỏng cánh tay.

"Nghe lời chị''

Tôi không mở đèn, kéo cô ấy tới trước giường, xốc chăn lên để cô ấy nằm vào, tôi nằm xuống bên cạnh cô ấy, ôm cô ấy vào lòng.

"Hyomin...''

"Ừm''

"Chị nói, tối nay Qri và Eunjung còn đánh cược không?"

Cô ấy nhéo tôi.

"Không cho nói bậy''

"...''

Cô ấy hơi động một chút, tay trái đặt lên mặt tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Jiyeon, em biết ngày đó Eunjung nói gì với chị không?"

Tôi lắc đầu.

"Cô ấy nói đời này chuyện may mắn nhất chính là gặp được em, em thay đổi cô ấy, em làm cô ấy tin tưởng thế gian này vẫn còn tình yêu chân thành''

Tôi cười một cái.

"Nói quá rồi''

"Jiyeon, nếu không có sự xuất hiện của chị, có thể hai người bây giờ sẽ rất tốt''

"Nếu như không có sự xuất hiện của em, chị đã kết hôn với Xinbo''

Cô ấy cười, vỗ nhẹ mặt tôi, không để ý đến tôi nữa.

Tôi biết cô ấy muốn nói gì, nhưng tình yêu không có đúng hay sai. Tôi rất thích một câu trong 2046.

''Thật ra thì tình yêu là vấn đề của thời điểm, đúng người mà sai thời điểm cũng vô nghĩa"

Nếu như tôi biết cô ấy ở một thời gian hoặc không gian khác, có lẽ kết cục sẽ không giống nhau.

Nhưng mà không có nếu như, mọi thứ đã sớm được định trước, tôi với Eunjung nhất định chỉ có thể là bạn bè, nhất định chỉ có thể trao nhau tình cảm của bạn bè, không thể ở bên nhau.

"Hyomin, em có thể hỏi chị một chuyện không?"

"Ừm''

Tôi nhích người lên một chút.

"Đêm mà em uống rượu say, chúng ta thật sự không xảy ra chuyện gì sao?"

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nửa ngày không nói gì.

"Chị có thể không trả lời không?"

Không trả lời? Chính là xác nhận? Tôi thật sự mượn rượu làm bậy? Tôi chợt nhớ đến cô ấy từng nói một câu.

''Chỉ lúc em say em mới thật sự là chính mình, mới có thể cho chị nhiệt tình từ đáy lòng em''

Nói như vậy chúng tôi thật xảy ra chuyện đó sao? Nhưng tại sao cô ấy lại không nói với tôi mà còn gạt tôi nói có thói quen ngủ trần? Tôi vừa nghĩ đến buổi tối tôi không nhớ được gì kia, mặt lại bắt đầu nóng lên, không khỏi hắc hắc cười khoái trá.

"Em cười cái gì đó?"

"Chị sớm đã là người của em, còn không thừa nhận''

"Ai là người của em?''

"Chị là người của em nha, nếu không em là người của chị cũng được''

Cô ấy hung hăng nhéo tôi một cái, quay người lại không để ý đến tôi nữa. Tôi nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ lại được. Nếu như tôi ngày ấy tôi không quá xung động thì có phải cô ấy sẽ không quyết tâm chia tay Xinbo? Hyomin là một người rất nghiêm túc, với tình yêu lại càng cẩn thận, nếu như thân thể của cô ấy phản bội Xinbo thì dù còn yêu hay không cô ấy cũng chọn cách rời đi, mà bản thân tôi phải chăng là có được người cô ấy trước rồi mới có được lòng cô ấy, cô ấy là vì trách nhiệm hay là vì tình yêu?

''Hyomin, em có được người chị trước hay là được lòng chị trước?"

Cô ấy xoay lưng về phía tôi, hồi lâu sau lạnh lùng nói.

"Nếu như chị không muốn, em không ép được chị!''

Tôi giữ vai cô ấy, xoay lại, nâng tay lên chống người, từ phía trên nhìn cô ấy.

"Tức giận?"

Cô ấy quay đầu sang nơi khác không nhìn tôi.

"Không có''

"Còn nói không có, lạnh muốn chết người''

"Là tại em tự tìm lấy''

Tôi giả bộ đáng thương.

"Em lạnh thì làm sao bây giờ?"

"Mặc kệ''

Tôi ngồi dậy, dùng tay trái nắm lấy tay cô ấy giữ trên đầu, tay phải cù vào người cô ấy, cô ấy cười khổ giãy giụa.

"Jiyeon... Haha... Jiyeon...''

"Vẫn mặc kệ?"

"Mặc kệ"

Cô ấy vẫn chưa chịu khuất phục, tôi tới áp lên người cô ấy, cho tay vào trong, khi đầu ngón tay tôi chạm vào da thịt của cô ấy, cô ấy chợt ngừng cười, ngẩng đầu lên, cơ thể khẽ run rẩy. Tôi ngừng lại động tác, buông tay cô ấy ra.

"Có phải đè trúng chỗ nào không?"

Cô ấy lắc đầu, tôi rời khỏi người cô ấy, đắp chăn lên người, ôm cô ấy vào trong ngực.

"Em không cố ý''

"Ừm, ngủ đi''

"...''

Buổi sáng thức dậy ăn cơm xong, tôi bàn với Eunjung về việc xuất viện của Hyomin. Thật ra thì hôm nay đã có thể ra viện nhưng hôm nay Choi Wook nói sẽ cho tôi một câu trả lời chắc chắn. Tôi và Qri muốn thử lần cuối, nếu như vẫn không có câu trả lời, không còn cách nào đành để Hyomin tự mình giải quyết hoặc là bỏ cuộc hoặc là tìm biện pháp khác. Tóm lại, chuyện này không thể tiếp tục nữa.

Tôi không ngừng nhìn điện thoại, hy vọng có thể thấy tin tức của hắn nhưng suốt một ngày vẫn không chút động tĩnh. Tôi gọi cho Qri, cô ấy cũng không nhận được điện thoại của hắn.

Lúc ăn tối xong, tôi giúp Hyomin thu dọn đồ đạc để sáng mai ra viện. Thật sự là tôi chẳng giúp được gì cho cô ấy, không thể chia sẻ cùng cô ấy, cuối cùng chỉ có thể nhìn cô ấy khổ cực, không làm được gì cả. Tôi cũng nhìn ra được cái ảo tưởng rằng tôi rất vĩ đại thật không thực tế chút nào, ảo tưởng có thể vì cô ấy ngăn cản gió mưa, ảo tưởng vì cô ấy có thể làm rất nhiều điều. Đúng là tôi không biết tự lượng sức mình, tự cao tự đại, một con kiến bé nhỏ thì làm sao mà thay đổi được trời đất? Một mảnh lá cây con làm thế nào mà thay đổi cả mùa đông?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro