Chap 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng đó, ba người kia ở nhà thưởng thức rùa cho đến tận trưa, rồi đến nhà Hyojoon ăn cơm, chiều lại vòng về. Lúc về, Eunjung giơ lên trong tay vô số bình đủ loại màu sắc, trắng có, đỏ có, vàng có, tôi nhìn kỹ thì ra là rượu. Qri không biết lấy ở đâu ra một cái bánh ngọt, trên đó viết "Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn" đặt lên bàn ăn, thật làm cho người ta thèm thuồng. Hyomin từ đầu tới cuối luôn luôn lạnh lùng, một mực xem DVD, từ sau lần xem qua ''Ma nữ tóc trắng'' liền mua một bộ về nhà, si mê đắm chìm trong đó, không biết là cô ấy thích Trác Nhất Hàng hay Luyện Nghê Thường, tóm lại căn bản là coi thường sự tồn tại của tôi.

Cơm tối rất phong phú, đầy ngập một bàn, lúc nấu cơm, Qri giống như ăn trộm, bên tai tôi thì thầm.

"Jiyeon, cậu và Hyomin, chuyện đó mấy lần?"

Mặt của tôi bỗng chốc nóng lên.

"Liên quan gì cậu?''

Cô ấy hung hăng vỗ tôi một cái tát.

"Nhìn bộ dạng cậu thật mất mặt, đúng là vạn niên thụ, rốt cuộc mấy lần?"

"Một lần''

Cô ấy nổi điên, quăng cho tôi ánh mắt xem thường.

"Hai người không phải ngày nào cũng ngủ chung sao? Cậu ôm cô ấy không có lửa dục đốt người? Cũng không có sóng nhiệt trào dâng? Cũng không luôn cảm giác tim đập loạn xạ? Cũng không nốt việc muốn làm cô ấy thành của cậu?''

Tôi cúi đầu rửa thức ăn.

"Bệnh của cô ấy chưa khỏi, vẫn còn phải uống thuốc bắc, không thể quá kích động''

"Trời đất ơi, Park Jiyeon, cậu sống đúng là phật sống mà...''

Tôi lờ cô ấy, tiếp tục rửa, chỉ chốc lát sau cô ấy đã tiến đến trước mặt tôi.

"Nói cho cậu biết, tối nay cậu phải ra sức cho mình, tranh thủ mà xông vào Hyomin đi. Hôm nay mình nói lần cuối, nếu cậu còn không chịu làm, mình với cậu tuyệt giao''

Tôi lơ mơ nhìn cô ấy.

"Có ý gì?"

"Ý tứ chính là cậu nhất quyết không thể để Hyomin đè, nếu không mình mất năm ngàn tệ không nói, còn phải dọn vệ sinh một tháng cho tên Eunjung kia, mua một năm băng vệ sinh a''

Mắt tôi liếc ngang liếc dọc.

"Vậy nếu cậu thắng?"

"Hắc hắc, nếu mình thắng thì cô ấy sẽ phải đưa mình năm ngàn, dọn vệ sinh một tháng, mua một năm băng vệ sinh''

"..."

Trước khi ăn cơm thắp lên một cây nến, cầu nguyện, Eunjung hắng giọng hát bài Happy Birthday, hát làm cho người ta đau lòng, sau đó tới Qri lại hát theo bản gốc bằng tiếng Anh, tôi lại nghe đau lần nữa. Cắt bánh ngọt, vừa ăn vừa chơi, Qri cầm bánh ngọt nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, tôi vừa ngẩng đầu, khối bánh so với mặt tôi còn lớn hơn dính chặc lên mặt tôi, trước mắt tôi chỉ còn là bóng tối, sau đó truyền đến tiếng cười đinh tai nhức óc. Tôi vuốt bánh ngọt trên mặt xuống, lấy một miếng bánh to hướng Qri đuổi theo, Qri liền chạy về phía Hyomin. Tôi đuổi, cô ấy chạy, vây quanh bàn một vòng lại một vòng, Eunjung giơ bình rượu lên gõ vào bàn bên cạnh kêu.

''Đội khủng long con cố lên! Đội Qri cố lên!''

Một mình không có hứng thú, cô ấy còn lôi cả Hyomin vào, không biết có phải là do Hyomin ăn nhiều bánh ngọt quá hay không, lại đi theo kêu gào với cô ấy. Qri nháy mắt với tôi một cái, tôi lập tức hiểu ý, cô ấy chạy vòng đến bên người Eunjung, tôi đuổi theo, thừa dịp Eunjung không chú ý đem toàn bộ bánh ngọt trong tay úp lên mặt cô ấy, mới vừa phát ra một chữ "khủng long", còn chữ "con" phía sau cứng rắn bị nhét lại vào miệng, loại cảm giác đó chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ lòng người dễ đổi.

Ba người đều thảm, chỉ có Hyomin một mình vui vẻ nhất ngồi kia xem chúng tôi đùa giỡn. Tôi chạy tới kéo cô ấy lên hôn vào mặt cô ấy một cái, lại cọ cọ, mặt của cô ấy nhanh chóng biến thành mèo bông, tôi toét miệng cười, cô ấy cười nhéo tôi một cái, cũng không lau đi.

Không khí ấm áp bị một trận gạo thét đánh vỡ, tôi xoay người nhìn thấy Eunjung đang lau sạch bánh kem trên mặt Qri, lau xong hung hăng hướng về phía tôi đi đến, tôi sợ hãi trốn sau lưng Hyomin, ai biết cô ấy lại bỏ rơi tôi, kết quả bị Eunjung hung hăng đá vào mông một cái.

Ôm vết thương mông đi rửa mặt sạch sẽ, đi ra thấy Qri và Eunjung lại keo sơn gắn bó, bưng rượu ác đấu. Tôi sợ nhất là khi Qri thoải mái uống bởi vì khi đó cô ấy sẽ không ngừng nói bậy, nói không sợ chết. Lúc trước cùng với Choi Wook chiến đấu anh dũng, bản thân luôn khống chế tửu lượng, luôn giữ cho đầu óc tỉnh táo nhưng bây giờ tôi cảm giác Qri muốn lộ nguyên hình.

Eunjung thấy tôi ra tới vội kéo tôi, hô uống liền rót một ly rượu trắng, muốn tôi gia nhập với băng đảng tội ác của bọn họ. Tôi nhìn Hyomin, cô ấy đang cười nhìn tôi, cười rất vui vẻ, rất rạng rỡ. Tại sao cô ấy luôn thích nhìn tôi bị người ta bắt nạt a? Qri lắc lư đứng lên.

"Eunjung và Jiyeon phải đối thơ a''

Nói xong lại lắc lư cầm chén rượu ngồi trước mặt tôi.

"Chúng ta cũng học được một ít cổ nhân làm thơ, ai không làm được thì phải uống''

Làm thơ, có phải là quá tà đạo không? Dù tôi có lợi hại hơn nữa cũng không thể xuất khẩu thành thơ nha.

"Làm thơ thì làm thơ, ai sợ ai!"

Eunjung vỗ xuống bàn, tôi không còn gì để nói nhìn Eunjung, cái này mà cô ấy cũng dám chấp nhận.

Không đợi tôi tỏ thái độ, Qri hừ hừ bực tức.

"Lão phu liêu phát thiểu niên cuồng, trì thận khuy, bất hàm đường, cẩm mạo điêu cừu, thiên kỵ dụng khang vương, vi báo khuynh thành tùy thái thủ, tam bách niên, cửu chi đường...''

Nói xong ha ha cười to, lẩm bẩm trong miệng mình thật là tài năng, tôi giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hyomin, cô ấy cũng chằm chằm nhìn về phía tôi. Tôi thề, trên thế giới này không có từ ngữ nào diễn tả chính xác tâm tình rối rắm của chúng tôi hiện giờ.

Eunjung cũng vui vẻ.

"Cái này cũng quá đơn giản đi, nghe mình nè. Lão phu liêu phát thiểu niên cuồng, khứ đầu tiết, dụng thanh dương, cẩm mạo điêu cừu, thiên kỵ dụng phách vương, vi báo khuynh thành tùy thái thủ, âu lai nhã, tư sinh đường...''

''...''

"...''

Ngũ quan của tôi đã hoàn toàn không còn ở vị trí cũ, thì ra người bên cạnh tôi đều cao siêu như vậy. Tôi nhìn hai người đang mang vẻ mặt dương dương tự đắc, không nói hai lời cầm ly rượu lên uống.

"Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, hằng nguyên tường, dương dương dương, thiên lý cô phần, tẩy y dụng kỳ cường, túng sử tương phùng ứng bất thức, bổ duy C, thi nhĩ khang...''

Tôi lại cầm ly rượu lên uống tiếp, tôi phục, tâm phục khẩu phục.

Qri và Eunjung tựa như ma quỷ, thơ phú cứ không ngừng tuôn ra dào dạt, hết mất vòng, tôi đành làm hán gian hèn nhát, giơ tay đầu hàng.

Eunjung cầm ly rượu ngồi xuống bên cạnh tôi, không có vẻ điên cuồng như vừa rồi, gương mặt nghiêm túc.

"Jiyeon, chúc cậu và Hyomin bên nhau thật dài lâu. Mình có thể phải đi Daegu một thời gian, cậu phải chăm sóc tốt cho Hyomin''

Nói xong chạm vào ly tôi.

"Khi nào thì đi?"

"Ngày mốt đi''

''Phải đi bao lâu?"

"Ba tháng hoặc là nửa năm''

Tôi nhìn vào đôi mắt ẩn chứa cô đơn của cô ấy, trừ việc im lặng ra thì không thể nói được gì, cầm ly rượu lên ngửa đầu uống.

"Jiyeon, cậu không cần cảm thấy có lỗi với mình, cậu thật sự không có lỗi gì với mình hết, chuyện tình cảm không ai miễn cưỡng được. Hyomin mới thật sự là người thích hợp với cậu, cậu ấy rất yêu cậu, cậu nhất định phải quý trọng...''

Trầm mặc một hồi, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

"Thật ra thì mình rất cảm ơn cậu đêm đó không đụng vào mình, nếu không mình thật sự sẽ xem thường bản thân, cũng bởi vì hành động đó của cậu làm mình hoàn toàn chết tâm. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, Jiyeon, cậu là một người chân thật, cũng là người rất đáng để yêu, là cậu đã thay đổi mình, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi''

Tôi nhìn cô ấy, bất giác lệ dâng đầy khoé mắt.

''Eunjung, có được người bạn như cậu là phúc của mình''

"Jiyeon, quen biết cậu mới là phúc của mình, vì tình bạn cả đời của chúng ta, cạn ly''

"Được''

Nói xong cụng ly, chúng tôi cùng nhau uống. Khoé mắt tôi liếc nhìn về phía Qri, cô ấy đang nhìn Eunjung, trong mắt tựa hồ đã ngân ngấn nước, nhưng tôi cũng không chắc lắm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro