Chap 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về, tâm tình tôi không thể ổn định. Tôi cảm thấy mình như vậy thật hạnh phúc, được sống trong một gia đình đủ đầy, ấm áp, có ba mẹ thương yêu, có anh trai bảo vệ, luôn đối xử với tôi như ngọc quý, không để tôi chịu khổ, không để tôi khóc, chưa từng làm cho tôi vì chuyện gia đình mà buồn khổ, cũng không lo thiếu hụt yêu thương, nhưng mà Hyomin và Eunjung thì không được như vậy, các cô ấy đều có một tuổi thơ bất hạnh, từ nhỏ đã luôn phải đau đớn vì gia đình mình. Tôi không tưởng tượng được một bé gái vừa mới hiểu chuyện đã phải nhìn thế giới trần trụi sẽ như thế nào, cũng không tưởng tượng được thời điểm tôi vẫn đang hưởng thụ không khí gia đình ấm áp thì các cô ấy chịu đựng khổ sở ra sao. Thế giới này có quá nhiều đau khổ, đúng như người ta từng nói.

''Hạnh phúc gia đình thì giống nhau, nhưng bất hạnh của mỗi gia đình lại khác nhau''

Ban đầu lựa chọn sống với nhau chỉ có một lý do là vì yêu nhau nhưng lúc chia tay lại có vô vàng nguyên cớ, tính tình không hợp, gia đình bất hoà, cuộc sống nhàm chán, kinh tế khó khăn, chồng có địa vị chê vợ vô dụng, vợ đối diện với cám dỗ lựa chọn phản bội, thậm chí còn có cãi vả, bạo lực, những lời thề non hẹn biển ngày nào tan thành mây khói, bị thời gian vô tình làm cho biến mất sạch sẽ, sẽ oán trách, thậm chí sẽ hối hận. Hối hận năm đó mình là cô gái nhiều người theo đuổi như thế sao lại chọn lựa một người đàn ông bất tài vô dụng, hối hận mình năm đó là một chàng trai hừng hực sức sống sao lại lấy phải một bà vợ xấu xí thế kia, nhưng cuộc sống chính là cuộc sống, không thể yêu mãi dài lâu, cũng không có tình cảm nào qua thời gian mà giữ được những xúc cảm như ngày đầu.

Có rất nhiều người ở bên nhau mười mấy năm, thậm chí mấy mươi năm vẫn lựa chọn chia tay bởi vì không chịu đựng được hoặc là gục ngã trước cám dỗ, mà khi ấy lại lấy đứa trẻ ra đời từ tình yêu của họ làm vật hy sinh.

Tôi vẫn cảm thấy cuộc sống không phải chỉ có mỗi tình yêu, ngoài yêu còn có trách nhiệm, chịu trách nhiệm với người mình yêu, chịu trách nhiệm với cuộc sống cũng chính là chịu trách nhiệm với bản thân mình. Trách nhiệm sẽ trở thành động lực để người ta phấn đấu, cũng là điều kiện để duy trì gia đình lẫn tình yêu.

Tình yêu đồng tính có lẽ có chút khác biệt, bởi vì yếu tố sinh lý, hai người không thể nào có con, sẽ không có gánh nặng và trách nhiệm nặng nề như vậy, tôi cho là cũng bởi vì vậy mới có nhiều tình yêu sớm nở tối tàn, mới có nhiều chuyện ngoại tình lăng nhăng như vậy. Tôi không biết một tờ giấy đăng ký kết hôn có thật sự quan trọng hay không. Nếu quan trọng như vậy sao vẫn có nhiều người chọn ly hôn? Nếu không quan trọng sao lại có nhiều người không chịu trách nhiệm như vậy?

Đến HD, đi thẳng lên tầng cao nhất, nhìn qua vách thuỷ tinh thấy Hyomin đang ngồi trên bàn chuyên tâm vẽ gì đó, thấy tinh thần cô ấy đang tập trung nên tôi cũng không quấy rầy. Qua một lúc lâu, điện thoại nội bộ vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô ấy đang cầm điện thoại nhìn tôi, cô ấy chỉ xuống điện thoại, tôi gật đầu nhận điện.

"Sao về mà không nói chị biết?'

"Thấy chị đang bề bộn nhiều việc nên em cũng không muốn làm phiền''

Cô ấy cúi xuống cười, lại ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời xuyên qua tấm kính, tỏ vẻ đáng thương.

"Jiyeon, chị đói bụng''

Tôi cười thành tiếng, đứng lên cầm lấy áo khoác.

"Được rồi, chúng ta về nhà ăn cơm''

Cô ấy cũng đứng lên, giọng điệu vui sướng,

"Ừm, được''

Cúp điện thoại, chúng tôi cùng nhau ra khỏi phòng làm việc, theo sau cô ấy lên xe đi về JM.

"Chị muốn ăn gì đây?"

Cô ấy giống như rất bất mãn.

"Trừ cháo ra còn có thể ăn thứ khác sao?"

''Cháo cũng có nhiều loại, hôm nay đổi loại khác có được không?"

Cô ấy nhìn đi chỗ khác, không nói thêm gì nữa.

Đến JM, sau khi vào nhà, cô ấy lên lầu thay quần áo, tôi chạy ngay vào phòng bếp, đổ thuốc vào siêu, cho thêm chút nước rồi để lên bếp nấu. Bởi vì khi ở đại học có học qua một chút Trung y nên đối với thuốc bắc cũng có chút hiểu biết, nấu thuốc với tôi mà nói không phải chuyện xa lạ. Nấu cháo xong, tôi lấy ra chén để bớt nóng.

Qua nửa tiếng sau đổ thuốc ra, toàn bộ phòng bếp nồng nặc mùi thuốc. Cô ấy thay xong quần áo ở nhà, đi từ trên lầu xuống, tôi bưng thuốc đặt lên bàn, cô ấy nhìn thấy chất lỏng lạ lẫm mùi vị kỳ quái nhíu mày.

"Hyomin, uống thuốc trước đi''

Cô ấy do dự mấy giây, ngồi xuống.

"Ừm, được''

Cầm chén thuốc lên, mới vừa uông một ngụm đã để xuống lại, chân mày nhăn lại, mắt cũng nheo thành một đường.

"Sao lại khó uống như vậy?''

"Thuốc đắng dã tật, chịu khó uống một chút nữa đi''

Cô ấy đau khổ gật đầu một cái, uống vài hớp lại đặt chén xuống, nhìn tôi lắc đầu. Tôi đưa nước cho cô ấy, cô ấy nhận lấy ừng ực uống một hơi dài, lông mày từ từ giãn ra.

"Hyomin, thuốc bắc đều là như vậy, nếu không làm sao mà chữa bệnh? Ráng uống chút nữa đi''

Cô ấy lại nhìn tôi lắc đầu, sau đó dù tôi tận tình dỗ dành năn nỉ thế nào, phản ứng của đối phương vẫn là lắc đầu.

"Hyomin..."

Tôi vừa định nói tiếp, cô ấy chỉ tay về phía nhà vệ sinh, không đợi tôi phản ứng liền ra khỏi phòng bếp. Tôi thấy nhiệt độ trong chén từ từ mất đi, một phút lại một phút trôi qua, vẫn chưa thấy cô ấy đi ra, tôi tới cửa nhà vệ sinh, gõ một tiếng.

"Hyomin, vẫn chưa xong sao?'

Không có phản ứng, tôi lại gõ một cái nữa.

''Hyomin...''

Vẫn không có động tĩnh, tôi đẩy một cái, thì ra cửa không khoá, tôi mở cửa ra nhìn thấy cô ấy đang ngồi trên bồn tắm, hai tay chống đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Thấy tôi đi vào, cô ấy dùng ánh mắt rất đáng thương nhìn tôi, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì lo sợ bị phạt. Trong nháy mắt đó, lòng tôi thật xót xa, tôi đi tới, nắm tay cô ấy.

''Đi thôi, không ép chị uống nữa được không?"

Cô ấy đứng lên nhìn tôi cười.

"Ừm, được''

Quay lại phòng bếp, nhìn chén thuốc lại nhớ đến khi cô ấy nằm trong bệnh viện, tôi bưng chén thuốc lên uống một hớp, kéo cô ấy đang đứng đằng sau lại ôm vào trong ngực, mặc kệ sự ngạc nhiên của cô ấy, nâng mặt cô ấy lên, áp vào môi cô ấy. Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi mấy giây, mở miệng ra, thuốc thật sự rất đắng, theo mũi, một vị nồng đậm tràn xuống dạ dày nhưng trong lòng rất ngọt ngào, có thể chia sẻ đắng cay với cô ấy là một loại hạnh phúc.

Ăn cơm xong, chở Hyomin trở về chuyển đồ, mẹ nhìn thấy Hyomin tới rất nhiệt tình nắm tay cô ấy, hỏi thăm bệnh tình của cô ấy, hơn nữa lại còn trịnh trọng mời Hyomin ở lại nhà mấy ngày để tiện chăm sóc. Nếu là trước kia, đối với sự nhiệt tình hiếu khách của mẹ, tôi sẽ vô cùng cảm kích nhưng bây giờ lại đột nhiên chán ghét, tân hôn nhanh như vậy đã phải từ biệt thế giới của hai người. Tôi đáng thương nhìn Hyomin, cô ấy nhìn tôi một cái, nhíu mày, quay đầu cười đồng ý. Tôi nhất thời lỗ mũi bốc khói, bất quá mẹ cũng mang đến một tin tốt, chị dâu lại mang thai, người một nhà lại lần nữa được lên thiên đường.

Ở nhà mấy ngày rồi cùng nhau trở về, lần này là mẹ chủ động đuổi tôi đi, một là bởi vì Hyomin cần người chăm sóc, vừa đúng tôi lại rảnh rỗi, hai là bởi vì ba mẹ cũng muốn đi chăm sóc chị dâu và Jiwon. Tôi làm bộ dáng như vô cùng tổn thương rưng rưng ra khỏi nhà, trong lòng không biết đang đốt pháo tung hoa thành cái dạng gì.

Bây giờ tôi không nghĩ ra nếu như mẹ biết chuyện của tôi và Hyomin sẽ có phản ứng gì, cũng không biết đối với hai người mang nặng tư tưởng chính thống phong kiến như vậy sẽ gặp cú sốc ra sao. Tôi nghĩ nhiều như vậy, cũng không thể nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn cùng Hyomin vui vẻ ở bên nhau, không muốn để cô ấy cô đơn. Tình yêu, thật có thể làm người ta trở nên điên cuồng.

Một buổi sáng mùa xuân đẹp trời, Qri và Eunjung mang giày cao gót gõ cửa nhà, tôi mới vừa mở cửa, mấy đại ca cao to đen hôi liền ùn ùn chen vào, mang theo hộp to rương nhỏ, còn có một loại giống như là khay trà. Eunjung ở phía sau giống như chỉ huy, để cái kia ở đó, cẩn thận một chút, nhẹ tay một chút, Qri ở phía sau cũng cùng một bộ dạng. Tôi một chút cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì, Hyomin trên lầu đi xuống nhìn thấy, một đầu đầy dấu hỏi. Mười mấy người bận rộn chạy tới chạy lui ồn ào náo nhiệt, phòng khách tự nhiên trở thành cái chợ, tôi và Hyomin căn bản là chen không lọt, chỉ có thể ngồi lặng im trên ghế nhìn bọn họ trước mặt đi tới đi lui. Hình ảnh cuối cùng chính là hồ cá lớn được đặt gần tủ rượu, còn trang trí đèn màu xanh nhạt, bên trong có rất nhiều sinh vật biển bơi qua bơi lại, đặc biệt không thể bỏ qua là các cô ấy thật sự mua rất nhiều rùa.

Người ta đến sinh nhật sẽ nhận được dây chuyền hay vàng bạc, còn tới sinh nhật của tôi lại là rùa, gương mặt của hai người kia trước mặt tôi chợt biến hình thành hai cái đầu sọ, bây giờ tôi chỉ muốn một điều là trong tay có được Định Hải Thần Châm trảm yêu trừ ma trong tay.

Hai người kéo Hyomin qua, đi tới trước hồ cá thì thầm to nhỏ, tôi một chút cũng không muốn biết họ nói gì với nhau bởi vì xác suất có được chuyện tốt là số 0 tròn trĩnh. Nói xong Hyomin liếc tôi một cái, rất hài lòng gật đầu, trên đầu tôi lập tức bốc lên khói trắng, sao cái tốt khó học, cái xấu lại dễ học đến vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro