Chap 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy cười vỗ nhẹ mặt tôi.

"Nếu em là hoàng đế thì chắc chắn sẽ là một tên hôn quân trầm mê tửu sắc''

Tôi rất nghiêm túc gật đầu.

"Vâng, vậy trong lịch sử sẽ có thêm một hồng nhan hoạ thuỷ tên là Park Hyomin''

Cô ấy vui vẻ cười thành tiếng, dựa vào người tôi, thở dài.

"Yeonnie, em rốt cuộc là người thế nào đây?"

"Em là người đặc biệt, em cũng là người bình thường, cho nên em là người đặc biệt bình thường''

Cô ấy nhéo yêu tôi, không nói gì, tôi cầm bút lông lên đưa cho cô ấy.

"Xin mời Park* đại sư đề chữ''

Cô ấy lập tức nhập vai, làm bộ rất có phong thái đại sư gật đầu một cái.

"Ừm, được''

Nhận lấy bút lông, mặt nghiêm nghị thảo lên từng chữ, viết xong cô ấy một mình cười khanh khách. Tôi bước tới xem thử, dùng bút lông viết tiếng nước ngoài đúng là có phong vị mới mẻ, chỉ đáng tiếc là lão tổ truyền đã mất.

Buổi tối, Qri và Eunjung cầm theo hai túi lớn lần nữa đẩy cửa nhà ra, trực tiếp bỏ qua tôi mà đi tới trước mặt Hyomin, đem đồ để lên bàn trà, đặt mông ngồi xuống.

"Hyomin, đây là mấy bộ phim mà mình và Qri mua cho cậu, cậu mỗi ngày đều xem TV như vậy không thú vị chút nào''

Hyomin tò mò mở túi ra nhìn, Qri lên tinh thần bắt đầu đắc ý,

"Hyomin, toàn là phim kinh điển không nha, cái gì nhà nghèo nhà giàu, hoà thượng, ni cô, thái giám, lão đạo, yêu đương đủ dạng, chỉ có cậu không nghĩ ra chứ không có thứ nào ở đây không có. Hắc hắc, xa quê nhiều năm như vậy, chắc cậu bỏ lỡ nhiều thứ hay trên TV lắm, những thứ này đủ cho cậu xem cả năm rưỡi luôn''

"Ừm, cảm ơn hai cậu''

Hyomin lấy ra từng bộ từng bộ phim nghiêm túc nhìn, còn thỉnh thoảng gật đầu, cười rạng rỡ giống như trẻ con. Tôi nhìn món đồ trên tay cùng nụ cười trên mặt cô ấy, lòng không khỏi có chút u ám, thật ra đây là những chuyện tôi phải làm, tôi nên chú ý đến hỉ nộ ái ố từng giờ từng phút của cô ấy, hiểu được nhu cầu ấm lạnh của cô ấy nhưng tôi không làm được, lẽ ra tôi nên nghĩ tới nhưng vì cái gì mà tôi không hề nghĩ được như vậy?

Eunjung bước đến tủ lạnh lấy ra chai nước trái cây ừng ực uống, xong ném cho Qri.

"Hyomin, nên cho khủng long con xem Quỳnh Dao nhiều một chút đi, học của người ta một ít lãng mạn, đừng để ngày nào cũng một bộ dạng đầu gỗ, đến một cái rắm cũng không đánh được''

Hyomin liếc nhìn tôi, mỉm cười.

"Ừm, được''

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi cúi đầu đi vào bếp, ở phòng bếp hì hục nửa ngày làm xong cơm, dọn cho các cô ấy ăn, cơm nước xong hai đầu heo mẹ xoa bụng thoả mãn, ung dung biến mất.

Dọn dẹp xong phòng bếp, ngồi trên ghế sofa cùng Hyomin xem "Quỳnh Dao" vừa mới được giới thiệu. Tôi thật sự không thể thích ứng được với những câu nói tình cảm, những lời tỏ tình như vậy, có thể tôi học không được, cũng có thể do tôi không theo kịp thời đại. Đối với tình yêu, mỗi người đều có phương thức biểu lộ khác nhau, có người thích oanh oanh liệt liệt, có người thích bình bình đạm đạm, đối với người ngốc nghếch đầu gỗ như tôi mà nói, tay cầm hoa hồng thề non hẹn biển là chuyện tôi không thể làm được.

Tôi nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa.

"Minnie, mệt thì đi ngủ đi''

Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu, tựa vào người tôi.

"Chị muốn xem chút nữa''

Tôi ôm lấy vai cô ấy.

''Ừm''

Một khắc đó, tôi nghĩ nếu như phòng ngủ có TV có phải là tốt hơn không?

Qua rất lâu, cô ấy tắt TV kéo tôi lên lầu, sau khi tắm xong tôi giúp cô ấy lau tóc, cô ấy lười biếng dựa vào người tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi.

"Yeonnie...''

"Dạ''

"Em cảm thấy thế nào là lãng mạn?"

Tôi nghĩ một chút.

"Tiếng Anh chị tốt như vậy sao còn hỏi em? Lãng mạn chính là romantic''

Nói xong tự mình đắc ý bật cười, cô ấy quay lại híp mắt nhìn tôi.

"Qri nói rất đúng''

Tôi có chút không theo kịp suy nghĩ của cô ấy.

"Qri nói gì?"

"Em thật sự có chút hư rồi''

"...''

Vậy mà cũng gọi là hư? Cô ấy nhíu nhíu mày quay đầu lại, tôi điều chỉnh tư thế một chút, cầm khăn lông lên tiếp tục lau, suy nghĩ nên trả lời vấn đề của cô ấy thế nào.

"Ừm, lãng mạn là một loại cảm giác đi''

Cô ấy suy nghĩ một hồi, gật đầu không nói gì.

Thật ra thì tôi muốn nói cho cô ấy biết, khi cô ấy đàn dương cầm cho tôi nghe, khi cô ấy đứng trước mặt tôi, khi cánh tay cô ấy nhẹ nhàng khoác lên vai tôi, mỉm cười gọi tôi "Yeonnie", tôi mỗi ngày đều được nghe tiếng chuông điện thoại độc đáo của riêng cô ấy, mỗi sáng sớm thức dậy đều nhìn thấy cô ấy, cùng cô ấy yêu nhau mỗi phút mỗi giây đều là lãng mạn.

Lãng mạn không phải là một lời thề nguyện, cũng không phải là một câu tình thoại mà là cảm xúc ấm áp khắc sâu vào lòng. Nếu như thật sự có định nghĩa, vậy chính là mỗi phút mỗi giây được ở bên nhau, có lẽ đôi khi chỉ là một ánh mắt, một nụ cười, thậm chí chỉ cần một hành động rất nhỏ. Thật ra đối với tôi, lãng mạn rất đơn giản, có được cô ấy chính là lãng mạn, không có cô ấy thì thế giới này không còn bất kì ý nghĩa nào nữa.

Lau khô tóc, cô ấy nghiêng người nằm xuống, cho tay vào trong áo tôi, nhẹ nhàng đặt lên lưng rồi đầu dựa vào vai tôi, ngẩng đầu nhẹ hôn lên má tôi.

"Yeonnie, ngủ ngon''

"Ngủ ngon''

Ôm cô ấy, ngửi mùi hương trên người cô ấy, êm đềm ngủ, trong mơ vẫn là hương vị ngọt ngào như vậy.

Sáng sớm ăn cơm xong đưa Hyomin đến HD rồi đi ngay đến trung tâm điện máy, tôi chọn một chiếc TV phù hợp, sau khi TV được chuyển về nhà, bận rộn kết nối các loại dây nhợ, cất đi mấy bộ phim, lau khô sàn nhà. Nhìn chiếc TV mới tinh trên tường, nghĩ đến cảnh sau này Hyomin có thể nhàn nhã tựa lên đầu giường xem bộ phim cô ấy thích trên TV, khi mệt có thể thoải mái ngủ ngay, không cần lo lắng nghỉ ngơi quá trễ, cũng không cần lo cô ấy bị lạnh, một cảm giác ngọt ngào xông lên đầu, lắng đọng thật lâu.

Tới Queen's xem qua một vòng, tôi nghe Qri bên có bên không kêu ca một hồi rồi lại quay về HD. Vào đến phòng làm việc, Hyomin ngẩng đầu lên nhìn tôi cười một cái, tiếp tục cúi xuống nghiêm túc làm việc. Khi sắp tới thời điểm ăn cơm, Hyomin nhận điện thoại, sau đó rất vui vẻ xách túi ra khỏi phòng, tôi ở phía sau đi ra theo, lên xe cô ấy rất hào hứng thần bí nói.

"Mẹ muốn chúng ta về nhà ăn cơm''

Tôi vừa đánh tay lái vừa lầm bầm.

"Mẹ hơn hai mươi ngày rồi chưa gọi điện cho em''

Cô ấy bật cười thành tiếng, tiến tới bên tai tôi.

"Chị bây giờ là chủ gia đình''

"...''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro