Chap 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, vừa vào cửa Jiwon đã nhào về phía Hyomin.

"Dì út...''

Hyomin vừa nhìn thấy Jiwon tựa như quên hết mọi phiền não, đem Jiwon đang xông tới ôm vào lòng.

"Jiwon có phải là nhớ dì út lắm không?"

Jiwon gật mạnh đầu.

"Nhớ đến ngủ không yên''

Đầu tôi nháy mắt bốc lên khói xanh, bây giờ đứa trẻ nào cũng như vậy sao, đều học những câu tình tứ như vậy? Hyomin vui vẻ miệng cười không ngừng, tôi thay xong giày cũng đi tới, Jiwon nặng như vậy ôm nhất định là rất mệt.

"Jiwon, có nhớ cô út không đây?"

Jiwon chớp chớp mắt.

"Dạ có''

"Vậy để cô út ôm một cái nào''

Jiwon rất hợp tác mở cánh tay nhỏ ra cuốn lấy cổ tôi. Tôi ôm Jiwon cùng Hyomin đi vào phòng khách, nhìn thấy tôi và Hyomin đến, chị dâu từ phòng ngủ chạy ra rất nhiệt tình chào hỏi Hyomin, cháu bé còn nhỏ không thể không có người chăm sóc a.

"Chị dâu''

"Chị dâu''

''Hyomin, hai em về rồi à''

Đi đến sofa ngồi xuống, tôi đột nhiên cảm thấy không khí hài hoà quá mức, liền hỏi chị dâu.

"Chị dâu, mẹ đâu?"

"Mẹ đi xuống lầu mua thức ăn, chắc cũng sắp về rồi''

Jiwon trên người tôi lăng xa lăng xăng không ngồi yên được một phút nào, tôi không nghĩ được sau khi lớn lên nó sẽ là cái dạng gì, trời cao phù hộ ngàn vạn lần đừng giống như Eunjung và Qri a.

Hyomin ân cần hỏi.

"Chị dâu, có phải là mệt lắm không?"

Chị dâu rất bất đắc dĩ nhưng cũng rất hạnh phúc cười cười.

"Cũng đành chịu, con nít lúc nhỏ là mệt nhất''

Tôi chỉ đạo Jiwon đi tủ lạnh lấy nước uống, tiểu tử liền chạy như điên mở tủ lạnh ôm ra một đống đồ uống, lại chạy như điên trở lại nhét một đống vào trước ngực Hyomin.

"Dì út, dì uống cái nào?"

Tôi thừa nhận, ngay lúc đó tôi vô cùng thấp thỏm bởi vì tôi cảm thấy ánh mắt Jiwon nhìn Hyomin rất dị thường.

Hyomin ôm Jiwon đặt lên đùi mình, vui vẻ trêu chọc nó, chị dâu nhìn Hyomin hỏi.

"Hyomin, em thích trẻ con như vậy sao không sinh một đứa? Ở nước ngoài chắc là có thể''

Hyomin liếc nhìn tôi, có chút ngượng ngùng.

"Trẻ con sống trong gia đình như vậy áp lực sẽ rất lớn, nếu như tương lai ra nước ngoài thì em sẽ suy nghĩ thêm''

Tôi mỉm cười không nói gì.

Điều tôi nghĩ cũng giống như Hyomin, Hyomin nói cũng chính là điều tôi muốn nói, trách nhiệm đối với một sinh mạng là rất nặng nề, mang nó đến thế giới này có khi là một dạng tội lỗi bởi vì nó phải trải qua đủ loại thay đổi để trưởng thành, sẽ phải chịu nhiều thử thách và đau khổ nhưng đồng thời cũng là một loại thành tựu bởi vì nó là một cá nhân biết suy nghĩ, sẽ là một phần không thể thiếu của xã hội, sẽ luôn đứng dậy mạnh mẽ sau mỗi thất bại, đây là một quá trình tuyệt vời và đáng tự hào. Tôi nghĩ dù cho có thể tiếp nhận rằng gia đình mình không giống với những gia đình khác nhưng áp lực và dư luận xã hội là một cửa ải khó khăn để cho một sinh mạng vô tội chịu đựng những điều này, không khỏi quá tàn nhẫn. Lại nói nếu như có một ngày thật sự muốn có con, tôi cũng không muốn người phụ nữ tôi yêu phải trải qua nỗi đau khi sinh đẻ đó, tôi tình nguyện rằng người đó là mình, vì cô ấy mà chịu đựng hết thảy, tôi sẵn sàng làm mọi thứ để dưỡng dục một sinh mạng, kéo dài hy vọng, bởi vì chúng tôi đều giống nhau, cô ấy là người của tôi, tôi cũng là người của cô ấy.

Trò chuyện một hồi mẹ đã mua thức ăn về, Hyomin vội vàng chạy tới cửa nhận lấy đồ trong tay mẹ để vào phòng bếp, mẹ một bên thay giày, một bên ai oán.

"Vẫn là Hyomin hiểu chuyện, biết đau lòng bà già ta đây, cái đứa con gái kia coi như là nuôi không công rồi''

Công phu xem thường của mẹ đã luyện thành cảnh giới cao ngất, ở vị trí của tôi có thể nhìn thấy được ánh mắt khinh thường của bà, một chút tôi cũng không lọt được vào mắt bà.

"Mẹ, chị dâu vẫn còn ở đây, mẹ phải chú ý lời nói nha''

Thay xong giày, mẹ uống một ngụm nước tiếp tục lơ tôi, rù rì với Hyomin.

"Hyomin, bây giờ mẹ thật hối hận, lúc ấy sao lại muốn con đi, mẹ không nên cản trở hai đứa làm gì, con gái tốt như vậy đi đâu tìm đây, so với con mình sinh ra còn tốt hơn nhiều''

Hyomin rất vui vẻ tươi cười, không nói gì, tôi thấy vậy cũng vui lây.

"Mẹ cuối cùng cũng nhận ra sai lầm của mình nha, mẹ nhất thời hồ đồ thiếu chút nữa là không có hai đứa con gái này rồi''

Mẹ vẻ mặt coi thường, ngồi trên sofa xoa bóp bắp đùi.

"Chuyện hồ đồ nhất của mẹ là sinh ra dã nhân như con đó''

"...''

Tôi ê mặt không nói được gì nữa, Jiwon dính sát trên người Hyomin mồm miệng liến thắng, cũng không biết một lớn một nhỏ kia đang cười nói cái gì.

Để mẹ trông em bé, tôi cùng với Hyomin đi làm cơm, đang rửa rau thì điện thoại trong túi vang lên. Tại sao tôi không thể thoát được cái người tên Qri như keo con voi dính sát không rời này chứ?

"Qri, gì đó?"

"Jiyeon, cậu đang làm gì vậy?"

Giọng điệu Qri nghe có chút kì lạ.

"Mình ở chỗ mẹ, đang chuẩn bị ăn cơm đây, cậu có chuyện gì thế?"

Qri tặc lưỡi hề hề nói.

"Cái này, cậu xem, cậu ngày ngày bên ngoài phong lưu sung sướng, tay trái là vợ, tay phải là mẹ, đem Queen's ném hết cho mình. Mình cũng là người có gia đình chứ bộ, muốn cùng Eunjung ăn bữa cơm cũng không được, chẳng may Lee Qri mình bị thất sủng cậu có chịu trách nhiệm được không?''

Thì ra là muốn tôi đi thay ca cho cô ấy, còn cô ấy đi hẹn hò với Eunjung.

"Ừm, vậy chờ mình chút, cơm nước xong chạy qua liền''

Qri lập tức vui vẻ.

"Hắc hắc, Jiyeon, cậu đúng là cô gái tốt ngàn năm khó gặp nha''

"Qri cậu còn nói nhảm...''

Không đợi tôi nói xong, điện thoại đã bị ngắt, học Eunjung cái gì không học, lại đi học treo điện thoại với tôi chứ.

Để điện thoại xuống, Hyomin đang nhìn qua tôi.

"Yeonnie, Qri sao vậy?"

Tôi xắn tay áo lên tiếp tục rửa rau.

"Cậu ấy muốn gặp Eunjung, buổi chiều muốn em đến thay ca''

Hyomin mỉm cười, cũng không nói gì thêm.

Ăn cơm xong, vì phải vội đến Queen's nên chúng tôi cũng không ở nhà được lâu. Lúc đi, Jiwon một mực giữ chặc tay Hyomin không buông.

"Dì út, khi nào rảnh dì nhớ đến nữa nha''

Hyomin ngồi xổm xuống, cưng chìu xoa lên má Jiwon, đứng lên nghiêm túc nói với chị dâu.

"Chị dâu, chị và mẹ phải trông coi hai đứa bé cũng rất mệt, em đưa Jiwon về nhà ở mấy ngày được không?"

Nhìn ra được chị dâu có chút ngại.

"Hyomin, như vậy thì làm phiền em quá''

"Không phiền đâu, em thích Jiwon mà, dù sao thì gần đây em cũng không bận gì''

Jiwon tinh quái lúc này lại phát huy bản lĩnh hơn người, nhào qua ôm đùi chị dâu, ngước mắt lên giả bộ đáng thương.

"Mẹ ơi, con muốn ở với dì út''

Chị dâu bất đắc dĩ nói.

"Vậy qua đó phải nghe lời cô út và dì út nghe không?''

Jiwon mạnh mẽ gật đầu.

"Dạ''

Sau đó Jiwon chạy thật nhanh vào nhà bắt đầu xếp đồ, tôi không khỏi cảm thán đây là con nít gì chứ? Rốt cuộc là nó cho cô ấy uống bùa mê gì mà cô ấy lại có tình thương to lớn như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro