Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới tận khi nàng bị Jiyeon hôn đến không còn dưỡng khí, người kia mới tâm không cam tình không nguyện buông ra, nhìn nàng liều mạng thở, đôi má diễm hồng, Jiyeon mới cảm thấy mây đen trong lòng chút chút tản đi.

Jiyeon nhẹ nhàng sờ bờ môi bị chính cô hôn đến sưng đỏ.

"Minnie, xem ra lần chiến tranh lạnh này, người chịu ảnh hưởng chỉ có một mình em, chị vĩnh viễn đều không đáng ngại"

Cô hừ nhẹ, hạ giọng lạnh lùng.

"Đối với chị mà nói, em rốt cuộc là cái gì?"

Đây mới là điều cô chú ý nhất. Đối với nàng, Park Jiyeon cô rốt cuộc là cái gì?

"Yeonnie, em say rồi, về nhà đi"

Hyomin trừng Jiyeon, khẽ nhăn mày khi ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trong hơi thở của cô.

Nữ nhân này rất tự chủ, cho tới bây giờ chưa từng thích rượu, tại sao hôm nay lại uống thành như vậy?

Sắc mặt của Hyomin đột nhiên thay đổi.

"Em lái xe đến?"

"Chị quan tâm sao? Nếu em xảy ra tai nạn, không phải chị sẽ càng vui vẻ, càng không có người ép kết hôn sao?"

Jiyeon cười lạnh, vẻ mặt châm chọc.

"Rốt cuộc có hay không?"

Hyomin rất chú ý điều này, Jiyeon muốn nói thế nào thì tùy, nàng vẫn muốn hỏi trước cho rõ ràng.

Hyomin rốt cuộc để ý cái gì? Jiyeon chán nản trừng mắt.

Hyomin hoàn toàn không sợ Jiyeon cũng trừng lại, kiên trì nói.

"Trả lời chị"

Sau một lúc lâu, cô mới nổi giận mím môi, căm giận nói.

"Không phải"

Biết điều nàng để ý, Jiyeon lại càng giận, bởi vì cô biết Hyomin đang lo lắng cho mình, mà cô vô dụng đến mức không nỡ để Hyomin lo lắng.

Hyomin lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Jiyeon là loại người yêu mạo hiểm, là nữ nhân này luôn thích kích thích, chỉ cần nàng không ngồi trên xe của cô, cô sẽ lái xe như không muốn sống, hơn nữa nếu uống rượu vào, nàng hoàn toàn không dám tưởng tượng.

Sau khi uống rượu, chẳng những không có trách nhiệm với chính mình, mà còn nguy hại đến người khác. Đó là hành vi Hyomin nàng ghét nhất, may mắn Jiyeon còn nhớ.

"Nói đủ lời vô nghĩa rồi chứ? Minnie, em tới là muốn hỏi chị, bốn ngày nay, chị lo lắng thế nào?"

"Cái gì?"

"Chị dám giả ngốc thử xem"

"Yeonnie, đề tài này chị không muốn thảo luận nữa"

"Trốn tránh không giải quyết được vấn đề"

Jiyeon quát lớn, nữ nhân này vì sao mọi việc đều có thể xử lý thỏa đáng, vậy mà khi đề cập đến hôn nhân lại làm người ta phát giận như vậy?

"Chị không tin tưởng hôn nhân, điều này em cũng biết, không bằng chúng ta cho nhau một chút thời gian"

"Cho chị mười tám năm chưa đủ sao? Hay chị muốn em cho tám mươi năm? Tính cách của chị vốn như vậy, cho nên em không muốn tiếp tục kéo dài chờ đợi nữa. Hôm nay chị phải cho em một đáp án, chị biết tính cách của em rồi đó, muốn là làm, không cần là không cần"

Nếu dễ dàng như Jiyeon nói, vậy chiến tranh lạnh trong khoảng thời gian này của các nàng là vì cái gì?

Nói Jiyeon nghĩ đơn giản, cô lại cố tình thông minh quá. Nói cô thông minh đi, cô lại cố tình xử sự cực đoan.

"Cứ ở cùng nhau như vậy không tốt sao?"

Vì sao nhất định phải thay đổi? Vì sao nhất định phải trói buộc? Hyomin chỉ cần nghĩ đến kết hôn đã cảm thấy thực đáng sợ.

"Không"

Trước kia Jiyeon thấy thỏa mãn là vì cho rằng Hyomin sẽ luôn bên cạnh cô, còn hiện tại cô hiểu trong đoạn tình cảm này, nàng tùy thời có thể sẵn sàng xoay người bước đi. Bởi vì sợ bị thương hại, cho nên cái gì cũng không cần, vấn đề này nếu không giải quyết được, các nàng vĩnh viễn sẽ không có tương lai.

Hyomin không biết nên nói cái gì.

"Minnie, chị là kẻ nhát gan!"

Hyomin làm Jiyeon muốn hận nàng, nhưng vì quá yêu cho nên không thể. Nàng mang đoạn ký ức đáng sợ đó lớn lên, mặc cho hai đương sự đã quên hết, nàng vẫn cố chấp muốn nhớ.

"Yeonnie, chị không có cách"

Tính cách của Hyomin rất giống mẹ, càng yêu lại càng muốn nắm bắt, nhưng lại luôn không nắm được, bởi vì nàng không có lòng tin.

Jiyeon thật sâu hít một hơi, khống chế tính tình nắm chặt tay nàng.

"Đến đây, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói"

Chờ Hyomin ngồi ổn định trên sofa, Jiyeon ôm nàng vào lòng.

Hyomin tựa vào trong ngực Jiyeon, cảm giác an toàn cùng ấm áp mất đi mấy ngày nay đã trở lại, nếu cô ấy không ép nàng kết hôn, nếu các nàng cứ như vậy mà sống, thì thật tốt.

"Minnie, chị nghĩ em sẽ tổn thương chị sao?"

Jiyeon nhẹ nhàng hỏi.

Nàng giật mình, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng lắc đầu, Jiyeon thương hại nàng? Hyomin nàng chưa từng nghĩ vậy, Jiyeon có thể bạo hỏa với tất cả mọi người trên đời, cũng có thể thối tính với họ, nhưng lại vĩnh viễn sẽ không thương tổn nàng, nàng rất rõ ràng.

"Vậy chị cảm thấy em là người không có ý thức trách nhiệm? Minnie, chúng ta cũng đã gần 30, đối với chuyện muốn kết hôn với chị, em rất kiên định. Em muốn cho chị một thân phận rõ ràng"

Lắc đầu, nếu Jiyeon không có ý thức trách nhiệm, thì trên đời sẽ không còn người có ý thức trách nhiệm. Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nàng rất hiểu Jiyeon, cô không phải người sẽ lung tung nhận lời, nhưng nếu đã nhận lời thì nhất định sẽ làm được, nhất là nhận lời chuyện của nàng, cho dù không tình nguyện cũng sẽ làm. Còn danh phận sao? Hyomin trầm mặc cúi đầu.

"Tốt"

Jiyeon là thương nhân, khi tất yếu cũng có thể rất nhẫn nại để đạt được mục đích, huống chi đối với Hyomin, tính nhẫn nại của cô luôn vô hạn.

"Em lại hỏi chị, chị cảm thấy em sẽ tổn thương chị giống như ba... Hừ, Nam nhân kia sao? Chị luôn nói không tin tưởng nam nhân nhưng em là nữ nhân, Minnie"

Hyomin như bị đâm muốn đứng dậy, lại bị Jiyeon dùng lực ôm chặt, chặt đến mức không giãy dụa được.

"Yeonnie, chị không muốn nói nữa"

"Ngay cả chuyện này còn không muốn nói thì những chuyện khác chị định thế nào?"

Vết thương trong lòng Hyomin vốn đã lâu, lâu đến mức cứ tưởng rằng nó đã lành, nhưng kỳ thực nó lại thối rữa, làm nàng đau, Jiyeon cô cũng đau.

"Chị không muốn nói nữa"

"Minnie, chị đừng cho rằng em không biết giận chị"

Jiyeon cúi đầu tới gần Hyomin, trong lời nói mang hơi thở nguy hiểm.

"Em không phải vẫn đang tức giận sao?"

"Minnie"

"Được rồi, em khác biệt với những người khác, được chưa?"

Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng, có thể ép nàng nói ra lời này, Jiyeon đã thực vui vẻ.

"Nếu đã không giống, em lại có trách nhiệm, hơn nữa tuyệt đối không tổn thương chị, chúng ta lại yêu thương lẫn nhau, chị nói xem vì sao không chịu đi kết hôn?"

Jiyeon nói rất logic, rất đạo lý, làm cho Hyomin hoàn toàn không thể phản bác.

"Hay là không phải chị không tin tưởng hôn nhân, không tin tưởng em, mà là do không tin tưởng chính mình?"

"Chị không muốn thảo luận nữa"

"Chị không tin chính mình đáng giá để yêu, vốn chị đã không tin nam nhân lại càng không tin một nữ nhân có thể yêu chị vĩnh viễn, không tin..."

"Câm mồm!"

"Ngoại trừ không tin tưởng em, chị còn không tin tưởng chính mình, Minnie"

"Câm mồm! Câm mồm!"

"Chị cảm thấy mình không đáng để yêu, cha mẹ năm đó không cần chị, cho nên hôm nay chị mới..."

Hyomin nóng nảy, ngẩng đầu dùng sức cắn lên bờ vai Jiyeon, rất ác, rất mạnh.

Thân mình Jiyeon chấn động, nhưng không đẩy Hyomin ra, ngay cả chảy máu cũng không màng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro