Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng chậm rãi buông môi, nhìn thẳng mắt cô.

"Đừng nói nữa"

"Minnie, không nói không có nghĩa không tồn tại, không đối mặt không có nghĩa sẽ biến mất"

"Thật buồn cười, em tưởng mình là triết học gia sao? Chuyện của chị không cần em quản"

"Em mặc kệ thì ai quản?"

Jiyeon thật sự không nhịn được quát to.

"Minnie, chị nghe cho rõ đây, lão nương nhất định quản chuyện của chị, chị là của em, của em, chị có hiểu không? Mặc kệ chị có đồng ý không, vé máy bay đã đặt, chúng ta đi Anh đăng kí kết hôn"

Đáng chết, muốn cưới vợ mà cũng phải lao lực, trực tiếp động thủ cho nhanh.

"Không, không được"

"Chị nói lại lần nữa xem"

"Nói vạn lần cũng thế thôi, không được, không có khả năng"

Trong lòng Jiyeon phát hỏa, thực sự Hyomin bị đốt chết rồi!

"Minnie, chị khá lắm!"

Đời này tuy rằng Jiyeon cô dễ phát giận, nhưng cho tới bây giờ chưa ai làm cô giận thành như vậy, cũng không có ai dám, chỉ có Park Hyomin.

"Chị quyết định vĩnh viễn không kết hôn? Chẳng quan tâm có chia tay hay không, cũng nhất định không kết hôn?"

"Yeonnie, đừng uy hiếp chị"

Thanh âm nàng nhẹ hơn, thân thể bắt đầu phát run.

"Uy hiếp chị hữu dụng sao?"

Jiyeon nở nụ cười, rõ ràng giận, nhưng lại không phát được, chỉ có thể thầm cười.

"Minnie, có lẽ chỉ có em mới để ý chị, còn chị chưa bao giờ để ý em. Trên đời này luôn như vậy, kẻ yêu nhiều hơn là kẻ thua cuộc"

Jiyeon buông nàng, đứng lên.

"Chúc mừng chị, chị thắng"

Cô không có cách đối mặt với nàng, cũng không muốn nhìn nàng, ngoại trừ vô lực, Jiyeon cô không còn cảm giác gì khác.

Mở cửa đi ra, cố ép bản thân không được quay đầu, bằng không cô không dám đảm bảo mình có thể động thủ hay không, bởi vì cô thực sự rất muốn đánh vào cái đầu cố chấp kia, để nhìn xem bên trong rốt cuộc có thần kinh quật cường thế nào.

Jiyeon cứ như vậy mà đi? Hyomin kinh ngạc nhìn bóng lưng Jiyeon biến mất ở cửa, đáy lòng đột nhiên dâng lên một trận sợ hãi mãnh liệt.

Cô ấy đi rồi, có phải sẽ không trở lại?

Jiyeon tức giận, hơn nữa lần này không giống những lần trước. Cô hình như, muốn rời xa nàng, vĩnh viễn rời xa nàng, vậy nàng...

Hyomin bật dậy khỏi sofa, đuổi theo.

Thang máy không ngừng đi xuống, nàng gắt gao tựa trên vách tường, cảm xúc lạnh như băng làm nàng phát run.

Jiyeon, Jiyeon...

Bước ra thang máy, nhìn nữ nhân đang đi nhanh ra phía ngoài, nàng không chút do dự đuổi theo.

Jiyeon bị Hyomin làm cho tức giận đến trúng gió, cô đi, nàng cố tình đuổi theo, nhưng đuổi đến nơi lại một câu cũng không nói, chỉ đi theo phía sau cô, rốt cuộc nàng đang nghĩ cái quái gì?

"Park Hyomin!"

Rốt cuộc, Jiyeon nhẫn nại không được xoay người hung tợn nhìn Hyomin.

"Chị rốt cuộc có ý gì?"

"Chị..." Không muốn em đi.

Jiyeon chưa từng giận nàng như vậy, nàng thừa nhận, nàng sợ hãi, bởi vì Jiyeon cho dù có sủng nàng, yêu nàng, nhưng nếu quả thực chọc não cô ấy, cô ấy sẽ xoay người không chút lưu luyến, giống như hiện tại.

"Nói"

Hyomin không biết nên nói gì, đáp ứng Jiyeon, nàng cảm thấy trái lương tâm, nhưng không đáp ứng, nàng lại không muốn mất đi Jiyeon.

Jiyeon đem một đề tài nàng không thể lựa chọn đặt trước mặt, chỉ cho phép A hoặc B, không thể từ bỏ. Nàng vẫn luôn thưởng thức cách làm việc lưu loát quyết đoán của cô, nhưng lại không ngờ có một ngày, chính mình cũng sẽ phải đối mặt.

Jiyeon lẳng lặng chờ Hyomin, nhưng thật lâu sau, một câu nàng cũng không nói, xem ra cũng không định nói.

"Minnie, hôm nay em rất thất vọng, rất rất thất vọng"

Jiyeon nói xong câu này, xoay người bước đi.

Vừa bước được một bước, lại quay đầu nghiêm túc nhìn nàng.

"Không được đi theo em!"

Ngay cả giày cũng không đi, cứ coi như là mùa hè sẽ không dễ bị lạnh, nhưng nếu dẫm phải thủy tinh thì làm sao bây giờ?

Đủ rồi, Park Jiyeon cô đúng là không có tiền đồ! Trong lòng thầm mắng một câu, cô hận chính mình giờ phút này còn lo cho Hyomin.

Jiyeon thực sự sẽ đi sao? Hyomin quýnh lên, tiến lên giữ chặt tay cô.

"Thừa dịp em còn chưa nổi giận, buông ra"

"Yeonnie"

"Chị biết tính em"

"Không được..."

Hyomin nuốt một ngụm nước miếng, gian nan nói.

"Không được rời xa chị"

Thân mình Jiyeon cứng đờ.

"Chị nói cái gì?"

"Không được rời xa chị, ở bên cạnh chị"

"Lấy thân phận gì?"

Jiyeon ép hỏi.

Nàng cảm thấy choáng váng, vì sao cố chấp như vậy, vì sao? Nàng sắp đứng không yên, nhưng Hyomin biết, hôm nay không thể trốn tránh.

Cố gắng thật lâu, cuối cùng Hyominbmới mỏng manh bất đắc dĩ nói.

"Em muốn thế nào thì như thế"

"Chị đồng ý gả cho em?"

"Chị..."

"Nói, em muốn chính miệng chị nói"

Nàng cố gắng nhấc môi, ngàn vạn gian nan phun ra một chữ.

"Vâng"

Jiyeon nở nụ cười, vô cùng vui vẻ, vô cùng đắc ý, lập tức dùng sức ôm lấy Hyomin, ở trên mặt nàng ra sức hôn.

"Chị đồng ý rồi, thực sự đồng ý rồi! Em thực sự rất vui, Minnie"

Hyomin bị Jiyeon lây cảm xúc hưng phấn, muốn cười, nhưng cười không nổi.

Kết hôn đối với nàng mà nói là chuyện vô cùng đáng sợ, nhưng nàng lại vừa mới phát hiện, càng đáng sợ hơn là chuyện Jiyeon sẽ rời xa nàng.

Hôm nay khi học muội nói nếu không đủ yêu thì nên tách ra, để Jiyeon đi tìm người đáng để yêu, nàng đã biết, nàng không muốn, chết cũng không muốn, không muốn bên cạnh Jiyeon xuất hiện một người khác, không muốn cứ như vậy mất cô ấy. Nàng muốn độc chiếm Jiyeon.

Thì ra, nàng không khác mẹ, giống nhau như đúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro