Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Học tỷ, học tỷ, cảm giác trời yên bể lặng đúng là làm cho người ta nằm mơ cũng cười"

"Có khoa trương như vậy không?"

Hyomin đang đóng dấu, hơi cười.

"Có có có, thực sự có"

IU ghé vào trước máy tính, nhìn nàng.

"Từ giờ trở đi, em sẽ không cần sợ tính tình Park Tổng không tốt nữa"

Trải qua một tuần bão tố, cô cảm thấy Park Tổng bây giờ thật dễ thân. Ách, kỳ thực cũng không dễ thân như vậy, nhưng ít nhất buổi sáng hôm nay rất hòa nhã a.

Bởi vì sau khi người bị mắng đi ra, còn có thể vừa cười vừa nói.

"Tâm tình Park Tổng hôm nay thật tốt, chỉ mắng tôi nửa giờ nha"

Xem đi, đã nói mọi người có thói quen bị ngược mà.

"Thật ra chị ấy cũng không như vậy"

Dừng nửa ngày để tìm một từ tốt hình dung mà không tìm được, cuối cùng Hyomin đành phải thừa nhận.

"Được rồi, tính tình chị ấy thực sự rất tệ"

"Học tỷ, thật sự khó cho chị khi mỗi ngày phải ở cùng Park Tổng"

"Một chữ trừ một trăm, tiếp tục nói đi"

Một thanh âm lạnh như băng bỗng truyền đến làm IU sợ tới mức thiếu chút nhảy dựng lên.

"Học tỷ..."

Cô nước mắt rưng rưng nhìn vị cứu tinh.

"Yên tâm"

Hyomin trấn an cười cười, đẩy Jiyeon vào văn phòng.

"Em dọa cô ấy"

"Hừ, em không dọa"

Jiyeon lạnh lùng liếc mắt nhìn ngoài cửa.

"Chị biết"

Hyomin đem giấy tờ chưa ký tên cho cô, nữ nhân này vốn dĩ nói là làm.

Ngay cả xem cũng lười, Jiyeon sảng khoái lấy bút ra ký vào.

"Được rồi, việc công làm xong, chúng ta nói việc tư"

"Chị còn nhiều việc phải làm, ra ngoài trước''

"Minnie"

Jiyeon gọi nàng lại.

"Khi nào gặp cha mẹ?"

''Em có biết gần đây công ty có rất nhiều chuyện? Chờ bận qua khoảng thời gian này rồi tính, được không?"

"Chị nghĩ em để ý?"

Jiyeon lẳng lặng hỏi nàng.

Jiyeon không để ý, Hyomin rất rõ cô ấy khôn khéo bao nhiêu.

"Em bảo muốn nói với bá mẫu, chị nói chờ thêm một thời gian. Em bảo đi gặp cha mẹ em, chị cũng nói chờ thêm một thời gian, đi Anh đăng kí kết hôn chị cũng bảo chờ một thời gian. Cái gì chị cũng không đồng ý, vậy rốt cuộc chị có muốn kết hôn hay không?"

"Chị..."

"Muốn kéo dài với em là vô dụng, chị không phải biết rõ sao?"

"Chị đồng ý... kết... Em cáu cái gì mà cáu?"

Tuy ở trước mặt Jiyeon tính tình nàng cũng không tốt đẹp gì, nhưng thật sự không chịu nổi khí thế cô bức người như vậy. Hyomin cũng muốn giận a!

Khoảng thời gian nhường nhịn này luôn làm nàng nghẹn hỏa trong lòng, hơn nữa, mẹ Jiyeon có đồng ý hay không cũng là một vấn đề.

"Em đâu có cáu"

Jiyeon cũng giận dữ nhìn Hyomin.

"Em như vậy còn nói không cáu?"

"Cũng là do chị trước... Hừ, Minnie, chị lại muốn nói sang chuyện khác phải không? Không dễ vậy đâu!"

"Sang cái đầu em!"

Nàng hận chết cái tính của Jiyeon, lúc này thật muốn ầm ỹ một trận.

"Yeonnie, chị nói cho em biết, ép chị cũng vô dụng, đồng ý chị cũng đồng ý rồi, em gấp cái gì?"

"Vấn đề là chị đồng ý xong lại kéo dài. Đã kéo dài thì đồng ý hay không có ý nghĩa gì? Chị xem đi, ngay cả hai chữ kia cũng không nói ra được thì chị bảo em tin chị thế nào?"

Hyomin ngay cả hai chữ "kết hôn" còn không dám mở miệng nói.

"Vậy em cũng phải cho chị thời gian chứ, chẳng lẽ em muốn bây giờ đi đăng ký luôn?"

"Đúng!"

Trên thực tế Jiyeon cho rằng một hôn lễ long trọng là phiền phức, lễ nghi rườm rà đó về sau nói sau. Jiyeon hiện tại chỉ muốn nàng mau chóng thuộc về cô, bởi vì rất hiểu tính cách của Hyomin, cho nên cô biết càng kéo dài thì càng không có khả năng kết hôn.

Thật sự ác bá, một chút cũng không thông cảm cho tâm tình của nàng.

Hyomin tức giận đến phát run, sau một lúc lâu mới nói.

''Chị không gả nữa, em thích thì tìm người khác mà kết hôn!"

"Chị dám nói lại lần nữa xem?"

Jiyeon đứng dậy tới gần nàng, nổi giận đùng đùng quát.

"Nói cũng đã nói rồi"

Nếu nàng sợ cô, nàng không còn là Park Hyomin.

"Chị không gả, không gả, không..."

Hỗn đản, lại dùng chiêu này!

Hyomin không dễ bị khi dễ như vậy, bàn tay muốn đẩy Jiyeon, nhưng không ngờ móng tay vừa quét qua gương mặt cô, thì một vết máu rõ ràng lại lập tức hiện ra.

"Đau!"

Jiyeon giận, ép nàng lên tường, tay phải giữ chặt nàng, tay trái bắt đầu cưởi thắt lưng của mình

"Yeonnie, em dám ép buộc chị? Hỗn đản, buông chị ra!"

Nàng giãy dụa, há miệng cắn lên cánh tay cô.

Nàng không tin Jiyeon cô dám hạ ác thủ đúng không? Xoay ngược Hyomin, hoàn toàn chế phục Hyomin trong lòng, tiếp đó nhanh chóng dùng dây lưng mềm quấn vài vòng lên cổ tay nàng, buộc chặt.

Hyomin ở dưới thân Jiyeon dùng sức tránh, nhưng căn bản không thể động đậy.

Khi bị cô ép quay trở lại đối mặt, nàng đã sớm thở hồng hộc.

"Yeonnie! Em dám..."

"Trên đời này không có chuyện em không dám"

Bên môi nhướn lên độ cong vừa lòng, cô dùng tay gạt đi vài sợi tóc hỗn độn bên má nàng ra sau tai.

Nàng há miệng định cắn ngón tay người kia, Jiyeon than thở dời đi, cúi đầu hôn nàng.

"Cắn nơi này được không? Hửm?"

Biến thái! Nữ nhân này đúng là biến thái! Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không mặc kệ cô khi dễ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, tay bị trói cũng không sao, nàng có chân.

Thừa dịp Jiyeon chưa chuẩn bị, đầu gối mạnh mẽ nhấc lên.

"Chị, cái con người này!"

Jiyeon phản ứng nhanh nhẹn né tránh nhất kích đòi mạng của cô, thân mình thuận thế chen vào hai chân tách ra, bàn tay vuốt ve làn da tuyết trắng.

Bởi vì bị nâng, cho nên váy ngắn của Hyomin kéo lên cao, hơn nữa tư thế hiện tại còn giống như nàng cố ý đem đùi đưa cho cô sờ.

"Chị có biết chỗ đó rất hiểm không, em không phải nam nhân nhưng cũng biết đau. Nhỡ bị đau đến tê liệt người sau này ai hống chị ăn?"

Jiyeon dùng đầu gối của mình cọ xát giữa hai chân Hyomin.

"Đau chết em cũng được, cùng lắm thì chị đi tìm người"

Nàng giận dữ cười, vẻ mặt khinh thường.

"Chị dám!"

Jiyeon triệt để bị chọc giận.

"Park Hyomin, chị là của em, chỉ có thể là của em"

Lời này không thể nói thêm nữa, bằng không sẽ lại nói đến chuyện Hyomin không muốn nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro