Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Học tỷ, hình như chị hơi khác?"

Nga, sao cô ấy biết?

"Chỗ nào khác?"

"Ngô, em cũng không nói rõ được"

IU hao tổn tâm trí cắn ngón tay.

"Nếu là trước đây, chị nhất định sẽ nói không sao cả rồi kể rõ với Park Tổng, nhưng hiện tại hình như chị đang lo lắng sợ hãi"

Hyomin than thở mỉm cười.

"IU, em rốt cuộc là thông minh nhất thời hay là luôn giả ngốc?"

Một câu của IU đã nói ra tâm tư của nàng, sự thay đổi của nàng. Đúng là rất sâu sắc.

"Đáng ghét, học tỷ lại giễu cợt em"

IU hờn dỗi kháng nghị.

"Thật ra không phải em thông minh, mà học tỷ chính là đang trong tình huống trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường"

Lời này thực sự không sai, trước kia nàng luôn tự tin và lý trí, luôn cho rằng đối với đoạn tình cảm này có thể nắm trong tay. Nàng và Jiyeon lúc đó, tính tình Jiyeon nhìn thì như táo bạo, đúng chất nữ cường nhân, nhưng thật ra cô ấy vẫn luôn bao ung nàng, đối với Hyomin nàng rất tốt, cho nên nàng mới có thể tùy hứng tự nhiên tiêu xài sự yêu thương của cô ấy.

Nhưng mãi cho đến khi gặp phải sinh tử, nàng mới phát hiện thì ra người nàng không thể mất đi lại là Jiyeon. Hyomin thật sự sợ hãi, thật sự khủng hoảng.

Sự bất lực ấy không phải vì sợ chết, mà vì nàng sợ cho dù có chết, Jiyeon vẫn sẽ hận nàng, càng sợ hơn là Jiyeon không còn yêu nàng.

Một khắc kia, hôn nhân đối với nàng mà nói cũng không tính là gì, nàng chỉ thầm nghĩ muốn mãi mãi ở bên cạnh Jiyeon.

Lại nói tiếp, Jiyeon có phải nên cảm tạ sự sơ ý của bệnh viện hay không?

Trước khi đăng ký nàng đã biết được sự thật, nhưng nàng vẫn muốn cùng Jiyeon kết hôn, không vì điều gì khác, chỉ đơn giản là nàng muốn trở thành vợ Jiyeon, mà hiện tại bởi vì rất để ý, cho nên nàng không thể nói ra được.

"Thật sự xin lỗi, Yeonnie, đã để em phải lo lắng"

Ngón tay nàng đặt lên lớp kính thủy tinh, nhìn nữ nhân một thân mồ hôi bên ngoài thì thào.

Từ lúc nhìn thấy kết quả, Jiyeon vẫn luôn bình tĩnh mang nàng đi kiểm tra, an ủi nàng, bởi vì Jiyeon tự nhiên cho nên cảm xúc của nàng mới yên tĩnh một chút.

Jiyeon vẫn luôn như vậy, từ nhỏ đến lớn, cho dù có khó khăn đến đâu cô cũng thoải mái giải quyết xong xuôi, có cô ở bên cạnh, sự lo lắng của nàng luôn vô dụng. Nàng không còn sợ hãi, không còn kinh hoảng, bởi vì nàng có Jiyeon.

Trong lòng Hyomin lúc này vô cùng muốn nói lời cảm ơn. Cảm ơn vì ông trời đã cho nàng cơ hội, cho nàng lý do để trở lại bên cạnh Jiyeon. Việc lần này, thật ra cũng không phải quá xấu, đúng không?

Ngày đi lấy kết quả, Jiyeon lái xe chở Hyomin. Tuy rằng đã sớm biết kết quả, cũng đã nghe bác sĩ chứng thực nàng khỏe mạnh, nhưng nàng vẫn có cảm giác hơi lo.

Jiyeon nắm tay Hyomin đi qua từng căn phòng, mãi cho đến khi kết quả đặt ngay ngắn trước mặt, vẻ mặt cô ấy vẫn vô cùng vô cùng bình tĩnh.

Hyomin cẩn thận đánh giá Jiyeon.

"Yeonnie, em sao vậy?"

Jiyeon cô mất hứng sao? Lấy tính cách của Jiyeon thì bây giờ hẳn nên có phản ứng mới đúng. Vì sao lại bình tĩnh đến kỳ cục như vậy?

Jiyeon trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu, đôi mắt tối đen yên lặng nhìn nàng, bên trong có hỏa bạo nàng quen thuộc.

"Mẹ nó, em muốn kiện cái bệnh viện kia, cho dù có hết tiền cũng phải bắt nó đóng cửa"

Quả nhiên là Jiyeon, Hyomin khống chế không được nhướn môi, không để ý bên trong xe không tiện mà trực tiếp nhào vào lòng Jiyeon nước mắt rưng rưng thì thào gọi tên cô.

"Yeonnie..."

Nàng rất vui, giờ phút này nàng thật sự cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không thể nói gì.

Jiyeon ngắn ngủi gắt gao ôm nàng một chút. Sau đó kiên quyết đẩy nàng ra, lấy di động ấn số điện thoại.

"Em sao vậy?"

"Em gọi điện cho luật sư"

Cô thật sự muốn kiện bệnh viện kia sao? Hyomin lập tức đoạt lấy điện thoại của Jiyeon.

"Không cần a"

"Vì sao?"

"Yeonnie, đây rõ ràng là chuyện vui mà, chị không muốn lại có chuyện không vui xảy ra nữa, cứ như vậy quên đi, được không?"

"Sao có thể quên? Sai lầm này không thể tha thứ"

"Nghe chị"

Hyomin nắm chặt di động, kiên định nhìn Jiyeon.

Các nàng nhìn nhau, vẻ mặt Jiyeon càng ngày càng đen, nhưng lòng Hyomin lại càng ngày càng yên ổn. Đây là Jiyeon nàng quen thuộc, là người nàng yêu, là người làm nàng vui, làm nàng điên cuồng.

''Hay là chị tình nguyện muốn cái bệnh viện kia không lầm?"

Jiyeon mắng, tuy rằng chỉ một câu, nhưng nàng nghe rất rõ. Nhưng mà giờ phút này tâm tình của Hyomin rất tốt cho nên không muốn so đo với nữ nhân này. Bởi vì nàng biết, Jiyeon lại một lần nữa vì nàng mà thỏa hiệp.

Jiyeon căm giận khởi động xe, xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe của bệnh viện, Hyomin toàn thân thả lỏng dựa trên ghế, cả thể xác và tinh thần đều thoải mái sung sướng. Cuối cùng cũng có thể không cần giấu cô ấy, cuối cùng cũng có thể không cần lo lắng đến tâm tình của Jiyeon. Loại cảm giác này thật sự quá tốt.

Xe vững vàng đi trên đường, nàng hơi nhắm mắt, tận hưởng không khí lạnh vừa đủ.

Đột nhiên, Hyomin cảm giác được xe nghiêng mạnh sang trái, sau đó lại sang phải, tiếp đó "phanh" một tiếng trầm vang tránh đi vật gì đó, Jiyeon phản ứng nhanh chóng dừng xe lại.

"Yeonnie..."

Nàng gọi Jiyeon, chưa ổn định được cảm giác hoảng sợ.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện trên đường không có bóng dáng một chiếc xe nào. Vậy thì vì sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?

"Yeonnie..."

Thanh âm của nàng đột nhiên biến mất, hơi giật mình nhìn nữ nhân ngồi ở vị trí lái xe.

Rõ ràng thiếu chút nữa xảy ra chuyện, nhưng sao Jiyeon lại không có một chút phản ứng, chỉ ngồi im trên ghế, hai tay nắm chặt tay lái, hơi cúi thấp đầu, cảm giác như...

"Yeonnie..."

Hyomin rất nhẹ, rất cẩn thận gọi cô, lấy tay chậm rãi xoa vai Jiyeon, lại hướng lên trên, bất chợt đụng phải một chỗ ẩm ướt.

"Yeonnie..."

Cô khóc, Jiyeon cô cư nhiên lại khóc...

Hyomin hoàn toàn bị dọa, từ trước tới nay, nàng chưa từng nghĩ Jiyeon sẽ có ngày rơi nước mắt. Đây là chuyện mà ngay trong cả mơ cũng cảm thấy thật vớ vẩn, nhưng hôm hay nó lại xảy ra.

"Yeonnie... "

"Em thật sự nghĩ rằng, em sẽ vĩnh viễn mất đi chị"

Jiyeon lẳng lặng mở miệng, không quay đầu nhìn nàng.

Lòng Hyomin lập tức đau đớn mãnh liệt, nước mắt chậm rãi chảy ra. Hóa ra nữ nhân luôn kiên cường này cũng có lúc sợ hãi.

Jiyeon lạnh lùng và bình tĩnh, sở dĩ cô ấy làm vậy để nàng an tâm, làm nàng không sợ nữa, nhưng thì ra trong lòng Jiyeon, lại sợ hãi đến như vậy.

Không phải vì nhát gan, không phải vì không chịu nổi đả kích, mà bởi vì sợ mất nàng nên cô ấy không thể rối loạn, bởi vì người cô ấy yêu còn phải dựa vào cô, cho nên Jiyeon muốn thật bình tĩnh.

Mãi cho đến hôm nay khi kết quả viết Hyomin không có việc gì, nàng không bị bệnh, thì sự kiên cường chống đỡ kia trong nháy mắt đã sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro