Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông di động du dương đánh gãy suy nghĩ của nàng, Jiyeon từ phòng ngủ lấy điện thoại mang ra.

"Phục vụ thật tốt"

Nàng cười meo meo tiếp nhận di động.

Cô hung hăng trừng một cái.

''Chị chờ đấy"

Nàng ấn xuống phím call, biểu cảm tuyệt đối sung sướng

"Uy?"

"Thực vui vẻ nha?"

Điện thoại đầu kia là lão đại nhà cô, mẫu thân đại nhân!

"Không có"

"Hừ, con thì vui rồi, nhưng lão mẹ ta tuyệt đối không vui"

"Ai lại chọc mẹ?"

Đối với tính tình của mẹ, Hyomin thật sự bất đắc dĩ, mười phần mười hỏa bạo cùng cương liệt, khó trách nàng cùng người nào đó ở chung tốt như vậy, đôi mắt quét đến nữ nhân ôm rèm đi vào phòng tắm.

"Trừ con ra còn có thể là ai?"

Trung khí mười phần bắt đầu mắng.

"Tiểu thư, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Qua sáu tháng nữa chính là hai mươi chín, hai mươi chín a, không phải mười chín đâu. Con đừng tưởng trốn tới Seoul, ta sẽ niệm không đến tìm con, quản không nổi con. Bây giờ ta nói cho con nghe, chuyện kết hôn này ta sẽ quản"

Quả nhiên lại vì chuyện kết hôn, từ lúc nàng hai mươi lăm tuổi, lão mẹ đã liền sợ nàng gả đi không được, liên tục ở tai nàng tụng kinh, thật sự làm đầu nàng rất đau.

"Mẹ..."

"Ta mặc kệ, con ở Seoul công tác bề bộn nhiều việc không trở về cũng không sao. Tốt a, ta nhân nhượng cho con. Lần này ta giới thiệu người ở ngay Seoul công tác, như vậy không còn lý do để đưa đẩy rồi chứ? Ta cùng người ta đã hẹn xong, thứ bảy tuần sau gặp mặt, cứ như vậy đi, đến lúc đó ta báo con biết thời gian địa điểm"

"Mẹ..."

Người bên kia hoàn toàn không để ý tiếng nàng kêu gọi, nắm di động, mày nhăn thật chặt, tính cách lão mẹ quả nhiên vài thập niên như một ngày, cũng thật "ôn nhu" nha.

"Minnie, tránh ra một chút"

Một đạo tiếng nói thanh thúy đánh gãy sự ngây ngốc của nàng, hai bàn tay vươn ra ôm nàng chuyển tới chỗ trống khác. Sau đó ngồi vào chỗ của mình, rồi lại đem đầu nàng nhét vào khỏa ngực to lớn của bản thân

Không suy nghĩ, thân thể nàng vô thức thuận theo nằm vào, đầu gối gác lên đùi Jiyeon, nhìn cô đem laptop tới, giây tiếp theo quả nhiên nghe được bài ca rống giận.

"Minne, chị, cái nữ nhân này, không biết chơi tiếp thì thôi lại còn thoát của em. Chị có biết em chơi bao lâu mới đến mức kia không?"

"Không biết"

Nàng thực rõ ràng trả lời, sau đó thân thủ chụp đùi cô.

"Em không cần lớn tiếng như vậy, làm chị không thoải mái"

Nữ nhân này! Jiyeon tuy rằng buồn bực nhưng vẫn hạ âm lượng.

"Chị xem chị lãng phí bao nhiêu thời gian của em"

Hại cô phải chơi từ đầu.

"Chính là nếu lúc ấy em đi giặt quần áo, chị cũng sẽ không cần mệt mỏi như vậy"

Ai bảo tính cách Jiyeon phiền toái, mỗi một quan cần phải mất ba phút thông quan mới bằng lòng tiến hành quan tiếp theo. Thế này mới kêu lãng phí thời gian được không? Chơi nghiêm túc như vậy sẽ có thưởng sao?

"Sao chị không đem quần áo quăng vào máy giặt, chờ nó giặt xong thì mang lên ban công phơi, như vậy sẽ mệt? Dây dưa kéo dài, một chút việc nhỏ cũng làm rất lâu, chị thật phiền toái"

Nàng hoàn toàn không để ý cô nói, dù sao cuối cùng vẫn là cô làm xong, hơn nữa nữ nhân này trời sinh có hiệu suất, xem, nửa giờ đã xong hết, không hổ là Park Tổng mau lẹ.

Đôi mắt từ dưới hướng lên trên, nhìn người kia chăm chú vào trò chơi, kỳ thực bộ dạng Jiyeon rất mĩ, chân mày lúc nào cũng khiêu khích nhướn lên, đại biểu tính cách bá đạo, mắt phượng gợi tình, đồng tử đen láy đầy thâm thúy, kiên nghị, cái mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng hồng nhuận. Nhìn từ góc nào cũng cảm thấy người này vừa ngạo khí lại bướng bỉnh.

Trên thực tế, Jiyeon xác thực như vậy bướng bỉnh nhưng đầy kiên trì, có nguyên tắc, còn có!tính tình.

Nhưng đối với nàng, lại hết thảy không có.

"Minnie, chị cố ý đúng không?"

Trong tiếng thấp giọng của Jiyeon, nàng phục hồi tinh thần, hiện tại mới phát hiện nguyên lai tay của mình cư nhiên bất tri bất giác ở trên eo cô từ từ vuốt ve.

Cho dù vô thức, nhưng nàng thừa nhận, động tác này tuyệt đối trần trụi khiêu khích! Aizzz, rõ ràng nàng chỉ nhìn cô thôi mà, sao...

Nàng mềm mại cười, đôi mắt như nước, rõ ràng thừa nhận.

"Là cố ý, như thế nào?"

Laptop đáng thương rất nhanh bị ném đi, thân thể người kia lập tức xoay lại đem nàng nằm xuống sofa.

Jiyeon tuyệt đối không phải nữ nhân có tính nhẫn nại hôn môi, nhưng nếu cô hôn Hyomin, thì mười phần đều nghiêm túc cùng ôn nhu, đầu lưỡi với vào quấn lấy lưỡi nàng, ôn nhu mà hút, vừa lôi vừa ma sát.

Trừ bỏ Jiyeon, Hyomin chưa bị người khác hôn qua. Nàng hiểu được trên đời này chỉ có Jiyeon mới có năng lực dùng một cái hôn hút bay hồn phách của nàng, để nàng mặc cô làm gì thì làm.

Thân mình mềm yếu triền miên mất đi khí lực, rồi trong mê mang lấy lại tinh thần mới phát hiện quần áo đã sớm bị người kia cởi sạch, da thịt quang lỏa nóng bỏng, làm người ta nổi da gà.

Jiyeon cúi mặt hé miệng mút ngực Hyomin, bàn tay thon dài mềm mại đã đụng đến giữa đùi, ý đồ xâm lược rõ ràng.

"Ngô... Không cần... "

Nàng không thuận theo khép chặt hai chân, ở dưới thân Jiyeon giãy dụa.

"Ngoan, rất nhanh"

"Không... Đau...''

Động tác của Jiyeon dừng một chút, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Nơi nào đau?"

"Nơi đó..."

Trên thực tế, không phải đau, là trướng.

Tối hôm qua các nàng lăn lộn rất lâu, buổi sáng lại tới một lần nữa, đã vậy còn đáng giận kéo dài, làm nàng có chút không khoẻ, loại cảm giác này vài giờ sau càng rõ ràng.

"Để em nhìn xem"

Thần sắc Jiyeon đột biến, khẩn trương kéo đùi nàng.

Nàng cho cô xem mới là lạ!

"Không"

Không phải làm tình, không ở phòng ngủ, mà là trong phòng khách ánh sáng sáng ngời, cứ như vậy rộng mở chân cho cô ta xem, thì...

"Minnie, em không có tính nhẫn nại"

Mặt Jiyeon lạnh xuống, không để ý nàng tùy hứng, dù sao cũng là thói quen, chỉ hơi dùng sức nàng đã không phải là đối thủ mà khuất phục.

A, cứ coi như nàng đã chết! Hyomin ôm gối bịt kín khuôn mặt, cảm giác được hơi thở nóng rực phả lên chỗ đó, nàng sắp bốc cháy rồi.

"Xấu hổ cái gì mà xấu hổ, đều đã nhìn mười năm"

Jiyeon tinh tế đánh giá chỗ mảnh mai kia, nhan sắc phấn nộn, cánh hoa cùng nhụy hoa điềm đạm đáng yêu, bởi vì bị cô kéo đùi mà bị bắt mở lớn, chỗ thần bí mất hồn triển lộ rõ ràng.

Nơi đó, từng vô số bị Jiyeon bá đạo chiếm lấy, vừa chặt vừa ấm, lại vừa mềm mại, thấm ướt mẫn cảm. Chính vì vậy mười năm qua Jiyeon vẫn luôn luôn mê luyến nó cùng chủ nhân của nó.

Lãnh khí có phải hay không bị hư? Hô hấp của Jiyeon trở nên gấp gáp, cổ họng không tự chủ nuốt một cái đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú nơi đó, không nỡ rời xa.

"Rốt cuộc muốn xem bao lâu a"

Tiếng nói kều kiều oán giận rõ ràng mang theo xấu hổ.

Jiyeon nuốt khan, ý đồ nói chuyện, lại phát hiện cổ họng thực khô.

"Có chút sưng, em đi lấy thuốc"

Cứng ngắc rời sofa, cấp tốc tìm thuốc mỡ. Sau đó chỉ dùng một ánh mắt liền chế trụ người nào đó muốn phản kháng, bắt nàng ngoan ngoãn nằm, vì nàng bôi thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro