Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuốc mỡ dễ chịu mát mẻ theo ngón tay Jiyeon một chút lại một chúp thâm nhập vào cơ thể Hyomin. Động tác rất quen thuộc, việc này từ lúc các nàng phát sinh quan hệ liền làm không thiếu.

Bởi vì thân thể các nàng không sai biệt, hơn nữa Hyomin ở trên giường quá quyến rũ quá câu người cho nên Jiyeon muốn tận lực ôn nhu, cũng khó... Ách...

Hyomin nhẹ nhàng thở hắt, hơi nhíu mày nhìn Jiyeon chăm chú quan sát nơi đó, lại cảm thấy không được thoải mái, nhưng không nhịn được tò mò.

"Chị có, em cũng có, làm gì nhìn đến nhập thần vậy?"

"Bởi vì của chị nên em mới nhìn a"

Jiyeon cong môi.

"Có hay không... Đổi... "

Hơi nóng vọt lên mặt, xấu hổ nhưng muốn hỏi.

"Cái gì?"

Jiyeon nhất thời không hiểu, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng.

"Chính là, so với lần đầu tiên, hình dáng..."

Hyomin thật sự không nói được nữa, mặt đỏ như máu, xem trên tạp chí nói nơi đó bởi vì ma sát mà hình dáng sẽ từ từ đọng lại, kia nàng...

Cô nở nụ cười, khóe miệng gợi lên đến bộ dáng hết sức gợi đòn.

"Em nghiêm túc nhìn, rồi nói cho chị biết, được không?"

Được rồi, nàng óc đậu mới có thể hỏi cô vấn đề như vậy. Nhưng không kịp kháng nghị, nơi đó đã bị môi của Jiyeon ngậm lấy.

"Không... Yeonnie..."

Kháng nghị đương nhiên không hiệu quả, hôn qua một hồi Jiyeon mới cười rộ nói.

"Rất xinh đẹp, bảo bối"

Nàng run rẩy thật sự lợi hại, cao trào khoái cảm đánh sâu vào trong cơ thể. Nàng ôm lấy cô, ngẩng đầu tìm được bờ môi quen thuộc, ở trong môi cô tìm hương vị của chính mình, hỗn độn cùng thuốc mỡ là vị bạc hà, rõ ràng quái dị, nhưng lại ngoài ý muốn liêu nhân.

Vừa hôn, Jiyeon nắm xoay người để nàng nằm lên trên ý đồ rõ ràng. Nàng kiều diễm nở nụ cười.

Môi vừa đặt lên nhũ hoa còn chưa kịp làm gì, thì điện thoại đặt bên bàn đột nhiên dồn dập vang lên, đánh gãy động tác của nàng.

"Mặc kệ nó"

Jiyeon thở gấp đầu lưỡi vươn ra liếm lấy môi, hai tay ôm lấy hông nàng không cho rời đi. Vậy thì tiếp tục đi.

Nhưng tiếng chuông như cố tình đối nghịch với Jiyeon, vang lên liên hồi không dứt. Park Tổng chính thức phát hỏa cầm điện thoại ném ra xa.

Tiếc rằng chiếc di động này rất tốt, chẳng những không bị đập hư, ngược lại khi đụng xuống, một chuỗi âm thanh lưu loát trung khí mười phần lại từ bên trong truyền ra.

"Con thế nào lâu như vậy không tiếp điện thoại? Có phải đang bận công tác? Ta đã nói với con rồi, cái công ty nhỏ kia mở hay không cũng không sao cả, trong nhà không thiếu chút tiền ấy..."

Tiếng nói Park mẫu sáng ngời rõ ràng vô cùng.

''...''

Jiyeon vô lực hít một hơi, Hyomin nghe được người nào đó chửi thề, không nhịn được giật giật khóe miệng, này thật sự là có đủ khôi hài.

Nàng vỗ nhẹ mặt người kia, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói.

"Đứng lên, ân?"

Bàn tay Jiyeon ôm eo nàng, rõ ràng không tình nguyện vùi mặt vào ngực nàng.

"Ngoan, đi tiếp điện thoại"

Được rồi, nữ nhân này chính là tiểu hài tử, muốn dỗ thì phải dỗ.

"Yeonnie, con có nghe mẹ nói chuyện không?"

Niệm nửa ngày, Park mẫu đột nhiên hoài nghi không có ai tiếp chuyện, ở đầu kia rống to hỏi.

"Đi thôi"

Nàng kéo tay cô.

"Park Jiyeon! Jiyeon! Con..."

Âm thanh liên tiếp dồn dập, tính cách mười phần Park gia. Quả nhiên di truyền là một thứ đáng sợ.

Jiyeon mi tâm nhíu lại, tâm không cam tình không nguyện rời khỏi Hyomin, nhặt lên di động trên đất, cả tiếng đáp.

"Nghe được a, con không điếc"

"Haha, chỉ biết con ngoan nhất, sẽ không có chuyện không để ý lão mẹ ta"

Park mẫu đắc ý cười.

"Nói trọng điểm"

"Tâm tình không tốt?"

Đối với cá tính của con mình, Park mẫu phi thường hiểu biết, vừa nghe liền rõ cảm xúc, người mẹ luôn yêu con đến không thể yêu hơn lập tức thuận ý.

"Con đã lâu chưa về Busan, tuần sau trở về cho mẹ nhìn được không, vừa khéo các chị con cũng sẽ về"

"Nhìn gì mà nhìn, cũng sẽ không nhiều hơn một miếng thịt"

Không nói đến các chị thì có thể xem như miễn cưỡng hoàn hảo, nhưng nói rồi lại khiến cô càng thêm quyết tâm không muốn về. Vừa nghĩ đến trong nhà có một đống nữ nhân líu ríu, đầu Jiyeon liền phát đau.

Cô không phải nữ nhân à?

"Không được như vậy a, con có biết chúng ta đều muốn gặp con không? Trở lại một chuyến thì sao? Dù sao con không có bạn trai, cũng không phải không có thời gian, con ngẫm lại xem... "

"Con đã bảo với mẹ bao lần rồi, bạn gái là bạn gái, không cần nói thêm gì nữa, con biết rồi!"

Tính nhẫn nại của Jiyeon luôn hữu hạn.

"Được rồi, bạn gái thì bạn gái. Con đáp ứng?"

"Ân"

"Thật tốt quá, con, mẹ thật cao hứng, mẹ sẽ nấu món con thích ăn nhất"

"Được rồi, mẹ mau gọi cho các chị đi"

"Đúng a, các chị con nói nếu con đáp ứng nhất định phải nói cho chúng biết. Con xem trí nhớ ta này, ta hiện tại lập tức đi gọi điện thoại nói cho... "

"Vậy đi gọi đi"

Thực lưu loát cúp điện của Park mẫu, Jiyeon nhíu mày, xoay người nhìn Hyomin đã mặc xong quần áo, nằm trên sofa xem tivi, mi tâm càng nhăn lại không vui.

Hyomin liếc Jiyeon, lập tức bật cười.

"Em thế nào còn kích động a"

Jiyeon lõa thể đứng nơi đó tiếp điện thoại, điện thoại nói xong lửa tình còn chưa tắt, luôn như vậy... Thẳng thắn mà nói, này cũng quá khoa trương đi, có mệt không nha?

"Nhìn cái gì, đều do chị!"

Jiyeon liếc nàng, đi tới kéo vào lòng.

"Lại đây dập lửa cho em đi"

"Không"

Hứng trí của nàng đã giảm.

"Chị dám không?"

Jiyeon nghiến răng nghiến lợi, một phen ôm cô vào phòng ngủ.

"Chị còn chưa giúp em dập lửa mà đã muốn phủi mông đi? Xem em làm thế nào thu thập chị!"

Về phần phản kháng, nếu nàng phản kháng hữu dụng, vậy thì Jiyeon có tác dụng gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro