Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Hủy đi!''

Tiếng nói trong trẻo phát ra từ sau chiếc ghế. Người đàn ông quỳ dưới đất run rẩy van xin, thế nhưng hắn ta đã bị những vệ sĩ áo đen với khuôn mặt vô cảm kéo ra sau. Từ đó, hắn dường như đã không từng tồn tại trên thế gian.

''Chủ tịch, gia đình hắn thì sao ạ?''

Trợ lý Han cung kính cúi người trước chiếc ghế trước mặt.

Sau chiếc bàn thủy tinh rộng lớn là ngai vị mà phải giẫm lên cả máu và nước mắt của biết bao nhiêu người. Vị chủ tịch kia chính là ác ma trong truyền thuyết, hiệp hội Park thị không phải là một quỹ tài chính khổng lồ, mà là một hang động nuốt người không thấy máu. Hoàng kim sẽ nhấn chìm mọi luân lý, máu người chỉ đổi bằng USD khi được giá.

''Họ thì sao? Trợ lý Han nghĩ họ nên như thế nào?''

Xoay người lại, trên chiếc ngai vàng kia là một khuôn mặt tuyệt vời, ánh mắt thăm thẳm, chiếc mũi cao tinh xảo, đôi bờ má thanh xuân tinh khiết, đôi môi mỏng hơi nhếch, mái tóc xõa dài gần đến thắt lưng, trên đôi tay tựa như điêu khắc chỉ có một chiếc nhẫn ngọc cổ xưa chứng minh quyền lực của chủ nhân càng làm nổi bật làn da bạch ngọc.

Đó là Park Jiyeon chủ nhân của đế chế tài chính khổng lồ, thao túng 1/3 nền kinh tế quốc dân, thậm chí là vươn sang cả châu Âu và mạch máu tài chính ấy ẩn sâu trong cốt lõi của bộ máy kinh tế, tất nhiên kim tiền sáng chói lộ ra chỉ là một phần, còn kho báu chon sâu dưới lòng đất lúc nào cũng có sức hấp dẫn tuyệt vời hơn hẳn.

''Tôi đã biết, thưa chủ tịch!''

Trợ lý Han vội vàng đáp lời, nhằm cứu vãn sự thất thố của mình. Ông đã đi theo người này bao nhiêu năm, không biết tại sao vẫn chưa quen được với ánh mắt lạnh lùng cùng không khí sặc mùi chết chóc này.

Mỗi khi chủ tịch nổi giận, cô vẫn tỏ vẻ thản nhiên như thế, nhưng lại rất thích lặp lại những câu hỏi. Đương nhiên kẻ không biết tốt xấu thật sự đi trả lời những câu ấy đã sớm không còn tồn tại.

''Ngày mai hiệp hội tổ chức buổi đấu giá, các đại cổ đông đang rục rịch có hành động rồi thưa chủ tịch...''

''Oh, vậy tôi phải đi xem kịch vui thôi nào, cũng lâu rồi chưa thấy ai nổi loạn cả, cuộc sống thật đơn điệu biết bao, đúng không trợ lý Han?''

Trợ lý Han âm thầm đổ mồ hôi lạnh, tuy nhiệt độ trong phòng luôn giữ ở mức ấm áp, nhưng toàn thân ông đã bị thứ áp lực vô hình này ép run.

''Đúng, thưa chủ tịch!''

Tất nhiên không thể lơ là nhiệm vụ, người xưa đều nói gần vua như gần hổ, xem ra ngày nay cũng chẳng khác là bao.

''Vậy không còn gì, ông có thể về chỉnh lý một chút đấy, nhìn xem người toàn là mồ hôi thế kia. Đi theo tôi bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn vụng về như thế sao?''

Nhận được ý tứ trách mắng của cô nhưng không có sát khí, trợ lý Han thở phào nhẹ nhõm vội vàng chạy đi. Dù có đi theo con người này bao nhiêu năm đi chăng nữa, ông vẫn không thể quen được với cái thứ áp lực khủng khiếp ấy.

Lúc này, trong căn phòng rộng lớn, điều hòa đang chạy hết công suất nhằm giữ cho nhiệt độ ở mức dễ chịu nhất, cũng không thể xua tan lạnh giá tỏa ra từ chiếc ngai vàng đơn độc kia.

Tuyết lại bắt đầu rơi, mùa đông dường như càng lúc càng lạnh giá, những con đường thành thị đã phủ đầy màu trắng của tuyết, giao thông trì trệ vì trơn trượt, chỉ có một kẻ vẫn ngạo nghễ trên cao nhìn xuống dưới kia, những con người đang chật vật.

''Trái đất thì càng lúc càng nóng lên nhưng mùa đông lại càng lúc càng lạnh hơn, cuộc đời này đúng là đáng nực cười...''

Buông một nụ cười miệt thị lơ đãng lại càng làm cho khuôn mặt xinh đẹp tăng thêm nét quyến rũ lạ kì. Một con bạch xà nhỏ nhắn trườn lên cánh tay trắng nõn, thè cái lưỡi đỏ định vị trong không khí, Jiyeon vuốt ve nó, nhẹ nhàng, từ tốn, hệt như vuốt ve một chú mèo nhỏ.

''Ta nói không đúng sao?''

Chẳng có ai trả lời, căn phòng im lặng đến mức tiếng khè nho nhỏ của chú rắn kia dường như là âm thanh duy nhất đang trả lời câu hỏi của vị chủ nhân.

Jiyeon vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, bật cười một lần nữa. Đằng xa có một vụ tai nạn giao thông do đường xá quá trơn trươt, đây là điều rất dễ thấy, sự hỗn loạn, mùi vị của máu, sự sợ hãi, sự hung phấn tất cả đều làm Jiyeon vui vẻ.


------------------------------


Ba ngày sau, trong đêm giáng sinh...

Hiệp hội tiền tệ Park thị tổ chức buổi tiệc đấu giá quan trọng nhất trong năm. Mọi người đều biết ý nghĩa của bữa tiệc, nó là một cuộc rửa tiền bán công khai, thậm chí còn có mặt của những chính trị gia nổi tiếng.

Những bữa tiệc hào hoa này là nơi mà giới kinh doanh thường dùng để tiêu tiền và kiếm tiền, nó là một vòng lẩn quẩn không hồi kết. Park Jiyeon với tư cách chủ tịch mới nhậm chức của Park thị đương nhiên không thể vắng mặt trong bữa tiệc.

Khi điệu nhảy đầu tiên vang lên, chiếc xe bọc thép chuyên dụng mới vững vàng dừng trước hội quán, vị chủ tịch quyền uy mặc một chiếc váy đen lộng lẫy bước vào. Mọi điệu nhạc đều tắt hẳn, dường như ánh đèn đêm nay đã đợi được chủ nhân, từng bước nhẹ nhàng và tao nhã, cô bước lên bục phát biểu, không cần người giới thiệu, không cần giấy đã chuẩn bị sẵn, tựa như một nữ hoàng vương giả nhìn xuống vương quốc của mình. Jiyeon nhẹ giơ tay lên.

''Chào mọi người, rất vui vì sự xuất hiện của các vị, đó là niềm vinh hạnh cho Park thị. Hôm nay sẽ là đêm tiệc chính thức đầu tiên với quyền chủ tịch của tôi...''

Khi cô vẫn đang nói, trợ lý Han đã sẵn sàng với ly rượu vang trong tay, chờ khi bàn tay hơi hạ xuống, ông đặt ly rượu đã được chuẩn bị riêng vào bàn tay đi găng của chủ tịch.

''Tôi xin kính các vị một ly, mong rằng Park thị của chúng ta sẽ phát triển tốt đẹp''

Mọi người vẫn đang ngỡ ngàng với sự chậm trễ đầy ngạo mạn của vị tân chủ tịch, rồi lại phải ngạt thở vì vẻ đẹp và sự vương giả của cô, rồi lại nghi ngờ về bài phát biểu "chào sân" một cách hời hợt, Nhưng dù có bất mãn hay ủng hộ thì Jiyeon xác thực đã nắm trong tay vị trí tối cao của hiệp hội và hiện tại ở nơi này, chưa ai có thể giành lại vị trí đó từ cô, trừ khi muốn tìm đến cái chết.

Sau bài phát biểu, nhạc dạo lại vang lên, mọi người tiếp tục điệu nhảy đầu tiên. Jiyeon xuống bục ngồi vào một góc, nơi yên tĩnh nhất của nơi kịch nghệ ồn ã này. Trước khi đến đây cô sớm đã giải quyết một số người chống đối, thế nên đám cổ đông ở đây đều chỉ biết cúi đầu mà thôi.

Cánh cửa lại bật lên lần nữa, lần này nhẹ nhàng và không mang sự phô trương đầy quyền lực kia, một cô gái bước vào, nàng mặc một bộ lễ phục trắng, mái tóc vàng óng uốn lọn tinh tế ôm lấy gương mặt xinh đẹp, ánh nhìn hơi rụt rè, dường như đang tìm người quen.

Jiyeon đã quá nhàm chán với những hội tiệc này nên lực chú ý lại dời đến cô gái đến trễ hơn cả cô. Phải biết rằng cô đến vào lúc điệu nhảy thứ nhất đã vang lên, đối với giới thượng lưu đó là sự thất lễ khó mà tha thứ, nhưng chỉ bằng vị trí và quyền lực hiện giờ, cô có thể làm mọi điều ngông cuồng nhất có thể mà vẫn chẳng ai dám chỉ trích.

Còn cô gái kia, cho dù là một gia tộc thế lực nhưng đến bữa tiệc sau điểu nhảy thứ nhất là việc chưa bao giờ có của các tiểu thư.

Jiyeon giơ tay ra hiệu cho trợ lý Han.

''Điều tra cô ta''

Nhìn theo ánh mắt đầy hứng thú của chủ tịch, trợ lý Han nhanh chóng lấy điện thoại truyền tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro