Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc vô thức có người chú ý đến mình, cô gái nhỏ vẫn không hay biết mà đã tìm được bạn. Nàng chạy đến một đám người đang tám chuyện quanh bàn.

''Này, bây giờ mới đến, kết thúc điệu nhảy thứ nhất rồi''

Một cô nàng mặc lễ phục màu hồng cùng với những móng tay được sơn phết điệu đà và kỹ lưỡng lên tiếng. Giọng nói của cô không chuẩn âm Hàn mà hơi lơ lớ, có thể là một tiểu thư vừa du học về, trong âm giọng trách cứ còn pha chút lo lắng.

Cô gái váy trắng vuốt thẳng vạt váy và cười nhẹ.

''Là do ba ép mình đến buổi tiệc nhàm chán này đấy chứ, chẳng biết cả thành phố này tại sao lại náo loạn vì nó nữa. Ba mình cứ oang oang bên tai rằng buổi tiệc này vô cùng quan trọng, còn ép cả đám vệ sĩ theo sau, mình mất bao nhiêu công sức mới thuyết phục được họ ở bên ngoài''

''Nào nào, xin chào quý cô, hôm nay lại đến trễ a''

Một cô gái khác với khuôn mặt trẻ thơ cầm đĩa bánh ngọt đi tới, trên gương mặt là nụ cười giễu cợt, cô mặt một bộ lễ phục trung tính nhưng cũng rất xinh đẹp, nháy mắt với nàng.

''Im lặng nào!''

Cô gái hơi tức giận trừng mắt, càng làm đôi má thêm phần ửng hồng, một vẻ đẹp thanh tân và thuần khiết.

Ác ma trong bóng tối vẫn mỉm cười. Ôi cái ý nghĩ cay nghiệt của kẻ ác tâm, khó mà có thể bình thường như mọi người. Ác ma luôn ghét thiên thần, cũng như phù thủy chẳng bao giờ để công chúa yên bình suốt kiếp.

Trợ lý Han kịp thời nhận được thông tin, nghiêng mình khẽ thì thào vào tai Jiyeon.

''Park Hyomin, du học Mỹ hơn 3 năm, vừa về Hàn Quốc, con gái của Park Joo, là một gia tộc kinh doanh đá quý, cũng có chút danh vọng, nhưng tiếc thay lại là con của vợ lẽ. Mẹ cô ta qua đời khi cô ta 4 tuổi, mẹ cả có hai người con, một trai một gái. Gia cảnh cũng bình yên, có vẻ mẹ kế của cô ta cũng đối xử với cô ta rất tốt''

Chỉ vài dòng tóm tắt ngắn gọn về cuộc sống của nàng công chúa trước mắt, Jiyeon khẽ gật đầu tay cầm ly rượu vang đứng dậy.

Tất nhiên cô không rảnh rỗi tới mức bắt chuyện với Hyomin, dù ghét cay ghét đắng những công chúa thuần khiết mỹ miều nhưng cô phải làm việc, công việc của một ác ma thì không bao giờ được lơ là. Chẳng phải ai cũng bảo đó sao? Ánh sáng công lý chiếu rọi khắp mọi nơi, nếu không khuyếch trương bóng tối thì ác ma sẽ bị làm thịt mất thôi.

''Chào ngài hội phó, bữa tiệc thật tuyệt vời''

Jiyeon mỉm cười hiền hòa với hội phó Lee, nhưng với kinh nghiệm đối phó với Jiyeon gần một năm nay, hội phó Lee nào dám khinh thường. Nụ cười luôn đọng trên môi cô ta là vũ khí, là độc dược giết người, chỉ cần lơ là, mạng mất thân vong.

''Chủ tịch quá khen, màn đặc sắc còn ở phía sau. Buổi đấu giá có rất nhiều vật có giá trị, tôi đã đặt biệt chuẩn bị''

''Tốt, món đồ mà tôi muốn, ông đã chuẩn bị xong chưa?''

Jiyeon lẳng lặng lắng nghe, trên khuôn mặt luôn là nụ cười mỉm nhợt nhạt, nhưng chẳng khi nào ý cười đọng đến khóe mắt. Trong đôi mắt xinh đẹp kia, toàn một màu đen trống rỗng dị thường và hắc ám.

''Tất nhiên tôi đã chuẩn bị tốt, chủ tịch còn gì căn dặn không ạ?''

Hội phó Lee lấy khăn tay thấm mồ hôi nơi vầng trán trơn bóng của ông ta, cung kính hỏi thêm.

''Xếp nó ở cuối buổi đấu giá''

Jiyeon chỉ để lại một câu rồi sải chân bước đi, sự ồn ã này khiến cô có đôi chút đau đầu. Dù sao thì một năm cũng phải xuất hiện đôi ba lần để thị uy cũng tốt, mà để xem trò vui cũng được, nhưng cô lại không thích không khí có quá nhiều hơi thở hỗn độn này, những con người lọc lừa và dối trá kia, những chiếc mặt nạ hào hoa được tạo ra bằng lớp son phấn tục tằng. Cô muốn nhìn thấy những khuôn mặt tà ác đã lột sạch sành sanh, không dối trá, chỉ có sự cay độc đơn thuần. Thật thú vị biết bao khi được vạch trần, được bôi nhọa, được hả hê trước những kẻ nhục nhã.

Trong suốt buổi đấu giá, những cổ vật trị giá hàng triệu USD được những thương gia giành lấy, mà chủ tịch hiệp hội lại vắng mặt không lý do. Đến cuối cùng, khi món vật sắp được mở ra, một lần nữa vị chủ tịch quyền lực lại nhàn nhã bước vào từ ban công. Cô ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị, ly rượu trong tay ánh lên sắc đỏ mê ly, đôi tay thon dài trắng nõn nhẹ lắc, ánh mắt nhìn vào chiếc hộp đựng bảo vật có chút thích thú, lại có chút cợt nhã. Mọi người đều bị thu hút bởi sự có mặt đột ngột của chủ tịch Park.

Thật ra họ dùng giá cao mua những cổ vật kia, chính là một hình thức rửa tiền thường thấy trong các buổi đấu giá. Những thương gia lớn đều luôn có những góc khuất, những số tiền không rõ nguồn góc, bởi thế dù là học giả thực sự hay những kẻ trọc phú, đã trở thành một thế gia thì tất nhiên phải có một vài sở thích xa sỉ, những sở thích có thể giúp họ tiêu phí rất nhiều, rất nhiều tiền. Một hình thức hợp thức quá số tiền không rõ ràng, lại kèm theo danh hiệu vẻ vang, thế nên hiệp hội dưới sự chỉ đạo của Jiyeon đã bắt đầu mở rộng hình thức kinh doanh như hiện nay, dùng những cổ vật mà Jiyeon đàm phán được, thỏa mãn "sở thích" của hơn chín phần các thương gia lớn trong nước. Thậm chí, số tiền đấu giá thực sự, có thật là để dùng mua những cổ vật kia, hay để chuyển đến một tài khoản bí mật nào đó hay không, vẫn là ẩn số với đa số thương giới.

Những buổi đấu giá như thế này của Park thị đã rất thành công và buổi đấu giá hôm nay càng đặt biệt hơn khi có mặt của vị chủ tịch nắm trong tay rất nhiều bí mật thương trường và cả bí mật về truyền kì Park gia, cũng luôn khiến người trong giới phải xì xầm.

Tiếng gõ nhịp của nhân viên đấu giá bên trên kêu lên, hộp gỗ được mở ra, bên trên chiếc gối nhung nhập khẩu từ Italy là một đôi đũa bằng kim loại, là loại bạc trắng rẻ tiền sáng chói. Jiyeon mỉm cười ra giá.

''500 ngàn USD''

Ai cũng trầm trồ kinh ngạc, thế nhưng họ lại không thể không đấu tiếp, một phần chưa khẳng định được nguồn gốc của đôi đũa kia, một phần vì chủ tịch đã ra giá cao, tất nhiên những kẻ thấp bé càng muốn lấy lòng vị chủ tịch này, ra giá mua lại để tặng chủ tịch Park chính là một cách bày tỏ thiện ý, nhưng kẻ lão làng thì âm thầm kinh sợ, một người chưa đến 30 như chủ tịch lại có thể đi nước cờ hiểm như thế.

Chỉ một đôi đũa cũng khiến cho hơn nửa số người ở đây nhất thiết phải mua với giá cao. Những người biết hàng đã đấu giá được trong đây cũng phải tỏ rõ lòng thành, nếu dám khinh thường vật đấu giá của Park thị thì chính là không xem trọng vị chủ tịch này rồi, chưa kể danh sách vật phẩm họ đã cầm trong tay. Giống những lần trước, đa số mọi người đều không xem hết, vì những vật phẩm Park thị đưa ra quả thật vô cùng quý giá, đều là hàng thật giá thật. Một lần thử, đa số đều phải cam nguyện vì mặt mũi mà bỏ tiền.

Cuối cùng, đôi đũa tầm thường dưới nụ cười mỉm bình thản của Jiyeon được mua với giá 3 triệu USD, cái giá mà một gia đình bình thường có thể sống trọn đời. Lim Tổng là người giành được đôi đũa này, mặc dù số tiền bỏ ra quá lớn khiến ông cũng phải đắn đo rất lâu, thế nhưng cuối bữa tiệc, chủ tịch Park lại bắt chuyện với ông.

''Chào Lim Tổng, mọi người nói quả không sai, ngài đúng là một quý ngài hào phóng''

Jiyeon tươi cười giơ ly rượu tỏ ý mời, Lim Tổng thụ sủng nhược kinh tươi cười khoác tay.

''Nào có, tôi chỉ tin vào con mắt chọn hàng của chủ tịch Park mà thôi, nhưng lúc nãy tôi thấy chủ tịch có vẻ thích đôi đũa kia, để tỏ lòng biết ơn với bữa tiệc hoàn mỹ này của chủ tịch, tôi xin tặng chủ tịch món quà giáng sinh sớm vậy, chúc chủ tịch giáng sinh vui vẻ''

Jiyeon nụ cười chưa hề tắt, ra vẻ khách sáo, giảo hoạt nói.

''Lim Tổng thật biết quan sát, nếu ngài đã có lòng thì tôi đây xin nhận vậy. Nghe nói ngài rất thích tranh chữ, vừa hay lần trước đi Trung Quốc tôi tìm được vài bức tranh của danh họa thời Đường, ngày mai sẽ cho người mang đến, mong Lim Tổng nhận cho''

Lim Tổng cũng không tiếc mà nhận lấy, lại nói đôi ba lời tang bốc, nháy mắt đã qua mười hai giờ, Jiyeon nhíu mày nhìn đồng hồ.

''Bữa tiệc vẫn còn rất nhiều điều thú vị, nếu ngài thích xin cứ tự nhiên. Hôm nay tôi không được khỏe, xin cáo từ trước''

Mặt dù chủ bữa tiệc rời đi trước là vô cùng thất lễ, nhưng chính là người ấy là Park Jiyeon, tùy tiện cũng chẳng ai dám dèm pha.

''Nếu chủ tịch đã mệt thì tôi xin không làm phiền''

Lim Tổng thức thời lui ra. Jiyeon phất tay, trợ lý Han hiểu ý đã sớm gọi tài xế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro