Chẳng thà uống chén Mạnh Bà thang (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[MinYeon ver] tui đã lén chuyển ver vì hai bà phụ quá cute lạc lối :))) Ti mệnh đại nhân với Phán quan đại nhân nha :))))

***

Ở hạ giới, sắc trời dần dần ảm đạm, bốn phía ngập tràn sương mù, không khí như ẩn như hiện. Cùng lúc đó ở trên nhân gian, mặt trời dần ngả về phía Tây, bầu trời mưa bụi lớn. Mây đen cuồn cuộn, mưa rơi khắp nơi, vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt. Trong rừng cây vùng ngoại ô Phong Huyện, Phán quan đại nhân nhíu mài nhìn trời, chợt cảm giác như đang ở Minh giới

"Ai dà..."—Phán quan đại nhân thở dài thườn thượt: "Nếu không phải nhận nhiệm vụ này thì đáng lẽ hiện giờ mình đã được ngồi trong quán trà của Cư Lệ tỷ uống trà rồi, không cần phải đứng trong mưa... lạnh quá... lạnh quá đi... y như cái tên kia... mà khoan, sao mình lại nghỉ đến tỷ ta chứ?"

Đột nhiên cái lồng trong suốt hơi chấn động, một gáo nước mưa xuyên qua lỗ hổng tạt thẳng vào mặt Phán quan đại nhân

"Phì phì"—Phán quan đại nhân phun một ngụm nước mưa, dùng sức lau mặt, dáng tao nhã thường ngày hiện giờ có chút nhếch nhác: "thật là... đều là tại tỷ ta cả"—cô nhăn đôi mi thanh tú, bi thương dùng pháp lực sấy khô tóc mái ướt nhẹp. Đúng lúc này từ trong màn mưa chợt xuất hiện một thân ảnh gầy gò từ xa đi tới, hình như là một nam nhân mặc đạo bào

Phác Trí Nghiên lập tức nhíu mài, thần sắc trở nên nghiêm túc. Từ vụ đứa bé nhà họ Trương gia mất tích, ban đầu không truy xét kỹ lưỡng, đến khi điều tra lại liền phât hiện có vài hồn phách trẻ con khác cũng mất tích đã lâu, nếu xâu chuỗi lại thì đây không còn là vụ nhỏ nữa. Nơi Trí Nghiên đang đứng lưu lại khí tức hồn phách mất tích, nhưng cũng từ đây mất tích. Thế nhưng cô chắc một điều là vụ này cùng vị đạo sĩ kia liên quan rất lớn

"Rốt cuộc lão nương chờ được ngươi rồi"—Phác Trí Nghiên thanh tú ôm cây đợi thỏ nheo mắt lại, che giấu khí tức. Người kia đi tới không phát hiện ra. Lúc Phán quan đại nhân nhìn rõ được mặt nam nhân, nó không nhịn được mà hít sâu một hơi. Người mặc đạo bào xanh gầy như que củi, dáng người hơi gù, da dẻ xanh đen, mặt mũi sưng vù, gồ ghề mấp mô, phần lưng như bị bệnh hủi, ghê tởm hơn là trên người hắn đậm mùi tử thi khí rất nặng, ngay cả Phác Trí Nghiên đã từng tiếp xúc dưới Âm Phủ cũng cảm thấy rợn người

Xem ra người này nhập tà đạo bằng đường tắt nào đó mới bị phản hệ: "là thi độc sao?"

Đạo sĩ quẹo vào con đường nhỏ, đi mãi đi mãi cuối cùng dừng trước khóm cây, hắn đưa tay đọc câu thần chú gì đó rồi cuối cùng hô lên 'phá', tầng tầng lớp lớp cây ngăn trở lùi xuố, mở ra một đường nhỏ âm u, bên trong chứa tà khí

Hắn đi thêm một đoạn, cuối cùng hắn dừng bước, đứng vào vòng tròn ở bãi đất trống, bên trong vòng tròn là một cây đa khổng lồ, lá xum xuê... nhưng lại lạnh lẽo đến mức quỷ dị. Đạo sĩ vừa lại gần, cái vạc hơi rung rung phát ra âm thanh như nạo vét, như có vật thể sống. Lúc này mặt Phác Trí Nghiên trắng bệch

Hắn thâm trầm nở nụ cười rồi ngâm xướng bài hát kì lạ. Vừa mới cất tiếng khung cảnh xung quanh thay đổi, bên trong cái vạc động tĩnh ngày càng lớn dần dần vang lên tiếng trẻ con cười như chuông bạc

Mỗi miệng vạc bay ra một đứa trẻ chừng 5-6 tuổi khuôn mặt tất cả đều trắng bệch, đồng tử lấp lanh xanh lục, ghê tởm hơn chính là bên trong đống quần áo rách tả tơi của chúng, vô số côn trùng màu trắng đang bò lúc nhúc, rỉ ra rất nhiều chất vàng sên sệt khiến người khác vừa nhìn liền buồn nôn

"Không ngờ là thi đồng quỷ cổ"

Phác Trí Nghiên nắm chặt đôi tay, tâm tình phức tạp nhìn gã nam nhân bước lên phia trước, thọc tay vào vạc, vốc ra một nắm côn trùng bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, khuôn mặt hắn trở nên anh tuấn, âm thanh nhai nuốt cùng với tiếng côn trùng bị cắn nát, vỡ tan thành nước truyền thẳng vào tai, cô nhìn khoé miệng nam nhân chảy ra chất lỏng vàng xanh, dạ dày như muốn trào ra

"Dù gì cũng nên chiên đã rồi ăn chứ"—thừa cơ hắn không phòng bị mà ra tay, nhưng tên đạo sĩ thối kia như nhận được lập tức ngừng động tác, trợn tròn mắt

Phác Trí Nghiên khó hiểu nhìn theo tầm mắt hắn chợt phát hiện chiếc lá tại vị trên lá chắn vô hình của mình lập tức thầm hoảng hốt: "hỏng bét!"

Chưa kịp phản ứng thì tên kia liền vung chưởng xuất thủ, khiến cho màng chắn lủng một lỗ toát ra âm khí

Phác Trí Nghiên đổi sắc mặt biến ra một cây bút lông kích cỡ tương đương với đoản kiếm, chỉ thẳng vào đạo sĩ: "yêu đạo! Dám thi triển thuật cấm, sát hại mạng người, mau cùng bản quan xuống âm tào địa phủ chịu tội"

"Tưởng là thần thánh phương nào thì ra chỉ là một quỷ sai... thế thì cho người hưởng thụ một chút"

Hắn ngâm nga ca khúc kì lạ, cô cảm thấy sau tai có cảm giác lạnh, nghiêng đầu, một cái móng vuốt hướng cô lao tới cắt đứt mấy lọn tóc

Phác Trí Nghiên cảm thấy bất ổn, cấp tốc vung vẩy bút lông hoạ thành hoàng loạt phù ấn, từng tấm phù phát sáng kết thành một cai lưới, nhốt 6 con thi đồng lại chung một chỗ. Cây bút lông xoay một vòng biến thành cây Thanh Phong Kiếm

Phác Trí Nghiên chấp tay niệm chú, giữa trận phút chốc phát sáng, tia sáng chạm đến đâu thì đám thi đồng hoá tro đến đấy

"Quả nhiên là Thất Liên Giáng Yêu Trận"—hắn vội đưa tay lên che tầm mắt, lảo đảo lùi về phía sau phun ra ngụm máu tươi: "coi như ta đánh giá thấp tiểu bạch kiểm nhà ngươi"

Nghe đến ba từ 'tiểu bạch kiểm' khoé miệng co lại, kiểu ghét bỏ. Thanh Phong Kiếm cũng trở về hình dáng bút lông vắt ở sau hông: "sao nào, vậy mau cùng ta trở về âm tào địa phủ để đỡ phải chịu nỗi đau xác thịt"

"Tiểu bạch kiểm nhà ngưoi hình như vui mừng quá sớm?"

Nghe câu này trong lòng nó đột nhiên có dự cảm xấu, đúng lúc thân thể mềm nhũn. Dường như nghĩ tới cái gì cô giơ cổ tay trái lên xem, quả nhiên có điểm đen

Thần sắc nam nhân đối diện bỗng méo mó đáng sợ móng tay dài ra mấy tấc, bổ nhào về phía Phác Trí Nghiên. Nhìn thấy móng vuốt ngày càng gần

"Thôi xong, lẽ nào mình phải đi đầu thai nữa sao? Mà khoan không đúng... đến đầu thai cũng không được"

Nhưng một khắc không thấy đau đớn gì, Phác Trí Nghiên thấy tiếng kêu thảm thiết, cảm nhận có gì đó xé gió lướt tới, sau đó nó bị ôm vào lồng ngực mang theo mùi hương mát lạnh. Lúc phục hồi tinh thần, đập vào mí mắt là một chiếc áo choàng đen rộng lớn in hoa văn kì lân và mũi lưỡi hái lạnh lẽo

"Băng...băng khối?"—lúc nhìn nữ tử đang ôm mình vào lòng, lén lút đặt ra biệt danh cho nàng

"Quá yếu"—hơi thở mùi đàn hương phát ra, không nhìn Phác Trí Nghiên cũng như không nghe thấy hai từ "băng khối" kia, sườn mặt bị mặt nạ che khuất nhưng vẫn nhìn thấy được sự lạnh lùng

Biết người nọ đang nói tới ai, Phác Trí Nghiên tức giãy giụa: "ta chỉ là một tên quan văn yếu đuối đó sao nào?"

Người bên cạnh không thèm chú ý đến cô

"Vì sao chị lại ở đây?"

"Đúng lúc ta muốn tính sổ với tên nam nhân này"—Phác Hiếu Mẫn vẫn giữ khuôn mặt lạnh, ánh mắt xẹt qua tia hận ý

Phác Trí Nghiên trợn mắt tưởng mình nghe lầm? Không ngờ có thứ khiến cho nữ nhân băng lãnh này muốn tính sổ... một nam một nữ thù hận nhau chẳng phải là... tình cũ bất thành sao?

Tên nam nhân kia như muốn xác thực cái gì đó: "ha ha cuối cùng bị ngươi tìm thấy rồi... a Mẫn à"

A Mẫn!?! Phán quan đại nhân giật mình, lỗ tai như sét đánh. Gã này dám gọi nàng là a Mẫn sao? Nghe thân mật quá vậy? Ai đó khó tin quay đầu, giọng điệu ẩn dấu u oán: "Mệnh Mệnh à, khẩu vị của chị thật của chị thật nặng"

"Gì cơ?"—Hiếu Mẫn đặt Trí Nghiên sang một bên, khó hiểu hỏi. Vừa mới đỡ nàng ngồi xuống, người nọ lại bắt đầu ầm ĩ: "này này, tư thế này sai rồi"—Phán quan đại nhân chợt dời sự chú ý sang tư thế ngồi thiền của mình, bất mãng nói: "ngươi giúo ta đổi tư thế khác đi, cái này cứng nhắc quá người ta muốn ngồi kiểu... Á"—Ty Mệnh đại nhân trực tiếp quẳng người trong lòng mình ra ngoài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro