Chẳng thà uống chén mạnh bà thang (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám trùng độc lẫn vài con thi đồng bay tứ phía bắt đầu ngọ nguậy, hiển nhiên là gã nam nhân kia tiếp tục ngâm xướng thần chú thao túng bọn chúng. Đôi mắt Hiếu Mẫn loé hào quang, lập tức nàng trở tay, thong thả vung lưỡi hái quét một vòng. Vù... một tầng kết giới thật dày bắt đầu thiết lập quanh Phán quan đại nhân

"A Mẫn à, ân oán giữa chúng ta có lẽ nên chấm dứt tại đây thôi"

"Chính xác là phải chấm dứt"—Hiếu Mẫn lạnh lùng nói, nàng giơ lưỡi hái lên cao, tụ lực rồi bổ xuống, kình khí lạnh thấu xương, đánh văng hết những giọt mưa, đường chém bén ngót chặt tan luồng khói đen, vọt thẳng đến trước mặt đạo sĩ lam bào đứng cách đó hông xa

Gã đạo sĩ vẫn đứng yên không nhúc nhích, hắn trầm mặc nhếch môi: "a ha ha, ngươi thấy rồi chứ? Ta đây đã không còn như ngày xưa nữa đâu"—gã nam nhân cười điên cuồng đột nhiên chập hai tay lại, thôi động trận pháo, lậpt ức vô số tia chớp đỏ đen vọt thẳng về phía Hiếu Mẫn

Hiếu Mẫn khựng lại, mặt nạ màu bạc như phủ một tầng băng giá, sát khí nổi lên. Trong khoảng khắc tất cả giọt mưa như ngừng lại giữa không trung, tích tụ thành băng tuyết nhọn trên đầu nàng, cùng lúc đó mâu đen trên trời vân vũ dữ dội, vòi rồng khổng lồ hiện hình

Người đeo mặt nạ bạc đứng yên giữa mắt bão bỗng nhảy vọt lên, áo choàng đen phấp phới, nàng vung tay, khai mở pháo bàn, vòi rồng lạnh giá lập tức hoá thành Ngân Long bay ra từ giữa pháp bàn, gầm vang một tiếng

Hai pháp lực cực mạnh chọi nhau giữa không trung, âm thanh đinh tai buốt óc. Sau đó nổ tung, toả ra ánh sáng chói mắt. Trong nháy mắt, cây cối, trùng độc xung quanh gần như bị thiêu cháy toàn bộ, ngay cả kết giới bảo hộ Phác Trí Nghiên cũng bị chấn động đến mức xuất hiện vết nứt, Phác Trí Nghiên sợ tái mắt, cô vỗ ngực thở dốc. Quả nhiên... phụ nữ khi tức giận thật sự rất khủng khiếp

Một lát sau, tia sáng dần tản đi, để lại nồng đậm mùi cháy khét cùng chút mùi máu tanh, lộ rõ hai thân ảnh giữa bãi đất trống. Lưỡi hái cùng bạch luyện phất trần va nhau phát ra âm thanh chói tay. Gã nam nhân bị chèn ép phải lùi về sau, phun ra vào ngụm máu loãng, sắc mặt khó tin nói: "không ngờ ngươi... ngươi phá được trận pháp của ta"

"Ta cũng không còn là Phác Hiếu Mẫn của năm đó nữa"

"Không... ta không tin"—hắn giương vuốt về phía nàng, như muốn liều mạng ăn thua đủ với nàng

Nháy mắt, Hiếu Mẫn xoắn hai ngón tay, bắn hai kết giới khẽ hô: "diệt"—hai con thi đồng xông tới trúng kết giới liền biến thành khói. Sau đó nàng xoay người vung đai, mũi dao sắc bén đâm xuyên qua hai con thi đồng thứ ba đánh lén sau lưng, quần thể trùng độc từ trong người thi đồng ồ ạt bay ra, lập tức bị nàng phóng một cụm Minh hoả đốt thành tro bụi

"Ngươi... sao ngươi"—Phác Trí Nghiên điều chỉnh tư thế ổn định, vừa thấy cảnh tượng như thế liền kinh hoảng. Bị Minh hoả đốt thành tro bụi không còn là vấn đề có được đầu thai chuyển thế không, mà vấn đề chính là hồn phi phách tán, từ nay hoàn toàn biến mất, không còn dư lại bất cứ thứ gì

"Bọn họ là thi đồng"—dù có lưu lại thì cũng chỉ là ác linh không có ý thức: "có đôi khi... chỉ có cái chết mới giải thoát được"

"Nhưng mà"—Phác Trí Nghiên định nói gì lại bị nàng cắt lời: "không quyết đoán... làm sao có năng lực làm Phán quan đại nhân?"—nàng ném cái bình nhỏ về phía tay Phác Trí Nghiên: "trong này còn dư lại một cọng tàn hồn của Trương Võ, ngươi có thể bảo quản đến sáu canh giờ, ngươi mang về cho phụ thân gặp mặt lần cuối đi"—nói xong cũng không để ý đối phương ngây người, nang giơ lưỡi hái về phía lam bào đạo sĩ

Gã nam nhân đối diện suy sụp thảm hại, Hiếu Mẫn hờ hững lấy ra Toả Yêu Đàn, bắt đầu niệm chú

"Ôi, ta chịu khổ cực lâu như thế cũng bại dưới tay ngươi"

"Bây giờ ngươi cũng không trách được, ngay từ đầu ngươi đã sai rồi"

Gã nam nhân nghe đối phương trả lời bỗng nhiên cười điên cuồng, Phác Trí Nghiên thấy vậy, chợt có linh cảm xấu, cô thấy hắn cười thâm độc, lập tức biến sắc cảnh báo Hiếu Mẫn: "cẩn thận"

Nhưng đã quá muộn!

Gã nam nhân thừa dịp nàng niệm chú, liều lĩnh xông đến nắm lấy lưỡi hái, đồng thời xuất thủ đánh nàng. Hiếu Mẫn theo bản năng vung chưởng đánh trả khiến hắn bị văng xa mấy bước, tức khắc Hiếu Mẫn thu hắn vào Toả Yêu Đàn. Nhưng lúc gã nam nhân bị đánh bay đi, Hiếu Mẫn rõ ràng thấy ở đáy mắt hắn hiện lên tia đắc ý

Toả Yêu Đàn thu hồi, Hiếu Mẫn còn đang nghi hoặc thì đột nhiên cơ thể run lên, nàng lảo đảo lùi về sau vài bước

Phác Trí Nghiên kinh hãi kêu lên: "Ngươi... ngươi làm sao vậy?"

"Trúng ám chiêu rồi"—Hiếu Mẫn tập trung vận khí, nhíu mày: "hắn giấu độc trên nắm đấm"

"Cái gì? Mau lại đây cho ta xem"—Phác Trí Nghiên sốt ruột nói, trong giọng nói không giấu được nét lo lắng... thậm chí còn có đau lòng. Đáy mắt hắc bào nữ tử khẽ rung động, nghe lời tới gần cô

"Cũng may không trúng độc gì hiếm, đúng lúc ta có mang theo thuốc giải. Có điều... mặc dù giải dược rồi, nhưng tạm thời mất pháp lực"

"Không sao"—Ty Mệnh đại nhân ăn thuốc, âm thanh không có chút kích động, nhưng nghe cẩn thận thì có thể phát hiện trong giọng nói có chút mất tự nhiên

Hai người trầm ngâm không ai nói gì, một lúc sau Phác Trí Nghiên lên tiếng: "vậy ngươi có pháp bảo nào có thể biến thành toạ kị hay gì gì đó không?"

"Không"

"Ồ"... muốn khóc quá đi— Phác Trí Nghiên bĩu môi, cũng tại cô sơ suất: "hiện giờ ta vô lực rồi, ngươi cũng tạm mất pháp lực. Làm sao bây giờ? Cổng Minh giới còn xa lắm, ta lại không muốn gọi Minh binh tới tiếp viện, thật quá mất mặt..."—được rồi, đây chính là trọng điểm, nếu để người trong Minh Giới biết được, còn gì gọi là quan chức uy nghiêm nữa chứ

"Ta mang ngươi về"—hắc bào nữ tử lạnh nhạt nói, tiếp đó Phác Trí Nghiên liền cảm giác thân thể nhẹ đi

Chính xác... là bế ngang eo...

Phán quan đại nhân được bồng bế ngây người suốt nửa ngày, lúc phục hồi tinh thần liền thẹn thùng rút vào lòng Ty Mệnh đại nhân, cắn môi nói: "ngươi... ngươi coi chừng đánh rơi người ta đó"

Ty Mệnh đại nhân rùng mình, một bên trán đằng sau mặt nạ bạc dường như nổi gân xanh, thanh âm lạnh lẽo như băng, bên trong lộ tiếng cắn răng nghiến lợi: "đừng có ép ta đụng vào ngươi"

-Continue-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro