Chap 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin bất động thanh sắc ngồi xuống, cũng không có bởi vì kết cục đã định mà rơi xuống sĩ khí, vẫn duy trì kiêu ngạo của nàng, thong dong gật đầu. Mọi thành viên đều đến đông đủ, ý nghĩa này Park thị gần phải thay đổi...

"Như vậy bắt đầu đi''

Thở dài, Hyomin chậm rãi nói ra những lời này.

Cứ nói quanh quẩn về đại hội vài phút, nửa ngày vẫn như trước không ai mở miệng, mấy người nguyên lão mặt nghi hoặc, còn không có biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người biết sự tình Yuri cùng Xinbo cũng chỉ cười mà không nói, cuối cùng Areum nhịn không được đã mở miệng đi thẳng vào vấn đề.

"Park* tiểu thư, tôi nghĩ cô hẳn biết tôi là ai, về yêu cầu lần trước tôi nói gì, có mang đến hay không?"

Areum vừa mới mở miệng thân thể Hyomin liền cứng ngắc, đối mặt nàng ngữ khí không chút khách khí, Hyomin cũng chỉ có thể âm thầm ở trong lòng khẽ cắn môi.

"Tôi đương nhiên mang theo, cũng không biết người tôi muốn hiện giờ..."

Giơ giơ bản chuyển nhượng trong tay lên, Hyomin bình tĩnh nói.

"Chỉ cần chúng ta giao dịch hoàn tất, nàng tự nhiên bình yên vô sự xuất hiện trước mặt cô"

"Vị tiểu thư này, tôi thế nào biết cô nói thật hay giả đây? Vạn nhất giao ra lại phát sinh chuyện gì đó, người tôi muốn cũng không có trở về, tôi đây phải đi tìm ai đây?"

"Haha"

Cười lạnh một tiếng, Areum quay phía sau một gã hắc y đại hán vẫy vẫy tay, ghé vào lỗ tai hắn nói chút cái gì. Hắc y đại hán gật đầu đi ra phòng họp, chỉ chốc lát sau, Jiyeon bị vài người vây quanh đi đến.

Thân thể Hyomin run lên, thiếu chút nữa đã nghĩ tới đứng dậy tới kéo nàng ra, ai biết vòng vây bên cạnh Jiyeon trong đó một người như là phát hiện ra ý đồ của nàng, xoay người mắt lộ ra hung quang nhìn chằm chằm nàng, Jiyeon đi tới phía sau Areum.

Rơi vào đường cùng, Hyomin chỉ phải liều mạng kiềm chế tâm tình kích động của bản thân, khẩn trương dùng nhãn thần từ trên xuống dưới quan sát Jiyeon một phen. Đến khi nhìn thấy thân thể của nàng hoàn hảo không tổn hao gì, ngực âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhận thấy được sắc mặt nàng có chút tái nhợt, tâm tình vừa mới buông xuống lại bị đè lên.

Ánh mắt lo lắng chống lại ánh mắt không hề gợn sóng của Jiyeon, Hyomin trong nháy mắt ngạc nhiên. Đôi mắt kia hình như thiếu đi thứ gì đó, ánh mắt nhìn về bản thân đã không còn như trước yêu say đắm, tựa như bản thân đối với nàng chỉ là một người xa lạ. Nhìn nhau vài giây, Hyomin nhịn không được vội vàng đứng lên, con mắt hờ hững của Jiyeon làm lòng Hyomin không khỏi mọc lên một loại cảm giác bất an, cho dù lúc nàng biết Jiyeon bị bắt cũng không có xuất hiện qua cảm giác như vậy.

Tâm tình Hyomin có chút luống cuống, bất quá mặc dù lòng nàng loạn đến không hình dạng, nhưng nét mặt của nàng cũng không có biểu lộ ra chút nào, bởi vì nàng biết trường hợp này không cho phép nàng lộ ra chút nào mềm yếu, cho nên chỉ có thể cố nén nghi hoặc, giả vờ trấn định nói.

"Tốt, mong muốn chúng ta hợp tác vui vẻ"

"Nhất định rất vui vẻ"

Kéo kéo khóe miệng, Areum lộ ra tia mỉm cười, một bên Xinbo sắc mặt âm u nhìn hai người, tiến đến bên tai Areum nhỏ giọng nói.

''Tìm một cơ hội, đem ngốc tử kia bắt lại, tôi muốn cho Hyomin hết hy vọng''

Âm thầm phẫn hận không ngớt làm Xinbo không có thấy thời điểm Areum nghe được lời hắn nói, trong mắt có một tia hàn ý chợt lóe.

"Yên tâm đi''

Chuyện này vĩnh viễn sẽ không phát sinh, Areum khẽ gật đầu nói, chỉ ở trong lòng bổ sung nửa câu sau.

"Như vậy đại hội cổ đông lần này kết thúc đi''

Yuri nhìn hồi đột nhiên lên tiếng, nàng dương cao khóe miệng làm Hyomin cảm thấy rất gai mắt. Lúc trước nàng đúng là có mắt như mù, tin sai người rồi.

Hít và một hơi, Hyomin lúc này tâm tình bằng phẳng, lẳng lặng nói.

"Đúng vậy, đã có kết quả, không phải sao?''

Gật đầu, tựa hồ là tán thành lời nói của Hyomin, Areum nói.

"Về vị trí chủ tịch của Park thị lần này, tôi cùng Kwon tiểu thư cùng là đồng một người, hơn nữa Park* tiểu thư vừa chuyển nhượng cho tôi cổ phần công ty. Hiện tại cổ phần công ty trong tay chúng tôi đã vượt lên trước 50%, hẳn là không ai có ý kiến gì đi?"

Hiện trường lặng ngắt như tờ, chỉ có Xinbo đắc ý tràn đầy thanh âm.

"Đương nhiên không có, nói mau đi"

"Tốt lắm, hiện tại chúng ta hoan nghênh..."

Areum cố ý kéo âm cuối, đứng dậy nhìn, Xinbo dào dạt đắc ý chuẩn bị tiếp thu mọi người a dua nịnh hót, trong mắt không che giấu được trào phúng lộ ra.

"Hoan nghênh Park tiểu thư trở thành chủ tịch Park thị"

Tựa hồ mọi người ở thấy hiện trường đều mắt chữ A mồm chữ O, Areum cùng Yuri liếc nhau, ngoại trừ hai người các nàng, còn lại trong mắt tất cả mọi người đều bị kinh ngạc. Hyomin cũng nhịn không được kinh hô một tiếng, Xinbo như là không có phản ứng đang xảy ra chuyện gì, ngơ ngác lăng lăng đứng ở nơi đó.

Tại lúc mọi người nhìn kỹ, Jiyeon chậm rãi từ phía sau Areum đi ra, ngọn đèn chiếu vào màu nâu tóc quăn của nàng, cả người thoạt nhìn tựa như một tầng vàng óng ánh. Lúc này phòng họp an tĩnh đáng sợ, chỉ có giày cao gót lưu lại hồi âm vì nàng đả nhịp bước đi.

Nàng từng bước một đi tới trước nơi chủ tọa ngồi xuống, hai tay đặt ở trên bàn, mang theo một phần sắc bén chẳng bao giờ biểu hiện ra, nhẹ giọng nói.

"Chào mọi người , tôi là Park Jiyeon, hiện là chủ tịch Park thị"

Mọi người như là bị những lời này của nàng trở về ý thức, mấy người nguyên lão đều tiến lên chúc mừng nịnh bợ, mà lúc này Xinbo tựa như một vai phụ trong vở hài kịch, không người để ý tới.

"Nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Xinbo muốn động thủ đi bắt Areum lại bị nàng đơn giản bỏ qua, chỉ phải gắt gao nhìn chằm chằm nàng như trâu đực phẫn nộ.

"Con mắt ngươi mù sao? Không nhìn thấy gì sao? Còn phải hỏi chuyện gì xảy ra sao?"

Cũng không vội nói, Areum chậm rãi yên tĩnh đến.

"Park thị là của tôi, vị trí kia là của tôi, Park Hyomin cũng là của tôi, cô cái kẻ ngu si này!"

Thẹn quá thành giận Xinbo chỉ vào Jiyeon nói.

"Không, anh nói sai rồi, Park thị là của tôi, vị trí này cũng là của tôi, về phần Hyomin..."

Nói tới đây Jiyeon dừng một chút, cúi đầu, mái tóc che khuất con mắt làm cho người khác không rõ ánh mắt nàng lúc này. Một lát sau nàng lần thứ hai ngẩng đầu lên, chống lại con mắt sát nhân của Xinbo, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói.

"Nàng như trước vẫn là của tôi!''

Trải qua một phen đối thoại như thế, Hyomin hoàn toàn không nghĩ đến kết cục này. Nàng lại càng không nghĩ tới lại bị Park lão gia tử chơi đùa mình, làm Tổng tài lâu như vậy, tất cả việc này, bất quá giống như một vở kịch mà thôi.

Trong lòng Hyomin nghĩ đến những chuyện này, nhưng ngoài ý muốn không có xuất hiện loại tâm tình phẫn nộ, nàng chỉ cảm thấy ngực có chút rất lạnh, có chút nhìn không rõ Jiyeon. Tiểu hài tử của nàng sẽ là người đùa bỡn nàng như vậy sao? Để đạt được lợi ích không từ thủ đoạn sao? Ngồi ở trên ghế, nàng thờ ơ lạnh nhạt nhìn đoàn người làm vẻ ta đây, nàng tựa như một người qua đường cùng những thị phi này không hề liên quan.

Khúc hấp dẫn của vở kịch còn đang tiến hành, cách đoạn kết cũng không xa nữa, Xinbo thở hổn hển chỉ còn thiếu múa may tay chân, những hắc ý đại hán trong phòng họp cũng đã cấp tốc đưa hắn chế phục trên mặt đất, hắn không nghĩ tới, không phải đều là người một nhà sao? Areum thế nào lại làm ra những chuyện này?

Mắt thấy sự tình cũng đã kết thúc, Xinbo rít gào cũng bị cảnh sát đã chờ sẵn ở bên ngoài mang đi, Jiyeon bất đắc dĩ thở dài trầm ngâm mấy phần, nói.

"Hiện tại, tôi tuyên bố một chút, về chức vị có chút thay đổi. Park Hyomin là phó Tổng, mà tôi sẽ tiền nhiệm chức Tổng tài Park thị, không ai có ý kiến gì trước hết tan họp"

Vừa dứt lời, nhẫn nại đã lâu mọi người liền nối đuôi nhau mà tuôn ra khỏi phòng họp. Hội nghị lần này thật là làm người khác hết hồn, sợ là cho dù có được cho ở lại cũng không nguyện ý đi. Cuối cùng chỉ còn lại có Yuri, Areum còn có Hyomin ba người.

Jiyeon nhìn lướt chỗ ngồi của Hyomin, giả vờ nghiêm túc nói.

"Khụ khụ, Park* phó Tổng, xin theo tôi tới phòng làm việc một chút"

Tuy rằng Jiyeon nói là tìm có việc, nhưng mọi người còn lại đều sớm hiểu tâm dụng ý của nàng. Yuri ở trong lòng cười thầm vợ chồng son a, mà Aerum ở trong lòng thầm mắng không tiền đồ a.

Một ánh mắt trêu đùa, một ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Jiyeon thẳng đến khi thấy Jiyeon trên mặt không nhịn được nữa mới buông tha, mà Hyomin thế nhưng không có một tí biểu hiện hay ý tứ phải rời đi, nàng vốn định kiên trì chờ, ai biết Yuri lại nói.

"Jiyeon, cậu đi trước đi, chúng tôi muốn cùng Park* Tổng thương lượng công việc một chút"

Rơi vào đường cùng Jiyeon chỉ có thể nắm hai góc áo bước ba bước lại quay đầu lại nhìn Hyomin, đi lên bước nữa lại nhịn không được quay đầu lại căn dặn Hyomin.

"Em đi trước, chị phải vào đó nha"

Hyomin không có trả lời, biểu tình nhàn nhạt làm cho người khác không rõ trong lòng nàng suy nghĩ gì. Jiyeon ủy khuất biểu môi, quay đầu phiền muộn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro