Chap 96: END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người cũng đi rồi, Park* Tổng muốn hỏi, muốn nói cái gì, liền nói luôn đi a''

Lúc này là Yuri mở miệng đầu tiên đánh vỡ cục diện trầm mặc bế tắc của ba người, các nàng cùng nhau lưu lại, hoàn toàn là bởi vì các nàng đứng dậy thì chiếm được một cái ánh mắt của Hyomin.

Tất cả trăm phương ngàn kế này, tuyệt đối không phải một hồi thương chiến đơn giản như vậy, Jiyeon khẳng định là cũng không hiểu rõ lắm chuyện này, vì vậy Hyomin không thể làm gì khác hơn là đem ánh mắt rơi vào hai người duy nhất biết nội tình ở đây.

"Này tất cả đều là một kế hoạch phải không?"

Hyomin tiếng nói có chút khàn khàn, mặc dù trong lòng đã biết trọng tâm của việc này rồi, nhưng chính mình mở miệng để biết một đáp án chính xác.

"Không sai, như cô suy nghĩ"

"Tai nạn xe cộ đó, cũng là các người bày ra sao?"

"Đó là chuyện ngoài ý muốn, đừng nói kiểu như chúng tôi phát rồ, chúng tôi không phải là người đem sinh mệnh của các người ra đùa giỡn"

Mở miệng chính là Areum, nàng đối với việc Hyomin bất mãn không nhịn được tất cả đều thu vào trong mắt, nhưng thật ra chuyện làm Hyomin vô cùng kinh ngạc chính là...

"Xin lỗi, tôi rất nghi hoặc, vì sao lập ra kế hoạch lớn như vậy nhắm vào Fu gia? Hơn nữa Kwon tiểu thư, cô vì sao cũng tham gia vào trong chuyện này?"

"Đó là bởi vì phụ thân tôi, ngày đó tai nạn xe cộ..."

Nói đến đây Yuri lại có chút tưởng nhớ nhìn xa xăm, nàng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, chống lại nghi hoặc của Hyomin nhãn thần cười cười.

"Không có chuyện gì, tóm lại phương diện này từ đầu đến cuối, chúng tôi chỉ nói với cô như vậy thôi"

"...''

Cùng lúc đó, bên kia Jiyeon đang ở phòng làm việc lo lắng đi qua đi lại, đi một hai ba bước lại đứng lại nhìn thời gian, một bên lo lắng một bên toái sốt ruột nói.

"Thế nào lâu như vậy còn chưa nói xong a''

Lo lắng xong, qua nửa ngày, lại nhịn không được lộ ra nửa cái đầu, nhìn chung quanh xem có hay không thân ảnh của Hyomin. Hanna cũng không nói gì.

Park Tổng, chú ý hình tượng của cô a.

Kết quả là Hyomin đang mang theo tâm tình cảm khái cùng phức tạp đi tới trước cửa phòng làm việc thì liền nhìn thấy một cái đầu đang thò ra bên ngoài. Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau nửa ngày, Jiyeon "A" một tiếng rụt đầu trở lại, đồng thời không chút nào lưu tình cố sức đóng cửa lại, Hyomin đứng ngoài cửa sửng sốt nửa ngày.

Muốn nói Jiyeon vì sao lại có phản ứng như vậy? Tất cả đều phải từ ngày Hyomin tới Park gia, lão gia tử thấy Jiyeon tuy rằng trở nên nhu thuận nghe lời nhưng cũng chẳng khác gì người không hồn, cũng không cười nữa, trở nên rầu rĩ không vui, hắn đều nhìn thấy ở trong mắt để ở trong lòng a, nói như thế nào này cũng là cháu nội của mình, hòn ngọc ở trong tay, cháu nội không vui, phận làm ông làm sao có thể vui vẻ đây?

Lão gia tử cũng biết, Jiyeon đây là vì Hyomin mà thái độ hao tổn tinh thần, mà nếu để các nàng cùng một chỗ, chỉ sợ Hyomin đối với Jiyeon căn bản chỉ là thương hại, không yêu thương nàng, sợ Hyomin sẽ làm cháu nội tổn thương tâm gần chết.

Càng nghĩ, lão gia tử chuẩn bị cùng cháu nội hảo hảo nói chuyện một phen, nhưng mới vừa nhắc tới Hyomin, không đợi lão gia tử nói như thế nào, Jiyeon vẫn luôn giữ suy nghĩ, vẫn luôn quấn quýt lấy hắn mà hỏi.

"Có đúng hay không bởi vì con đối vợ không tốt cho nên vợ cũng sẽ bỏ con mà đi?''

Biết được cháu nội suy nghĩ từ đầu đến cuối như vậy, lão gia tử giận dữ, vỗ bàn nói.

"Làm dâu của Park gia thế nào lại muốn bỏ đi coi như là từ bỏ, cũng không, con bỏ nàng chứ không phải là nàng bỏ con. Jiyeon, ông nói cho con biết, nữ nhân a, con càng nặng tình với nàng, nàng trái lại không thèm để ý đến con, nhưng mà con không thèm để ý nàng, nàng trái lại đối với con sẽ không muốn từ bỏ, còn có nữ nhân thích là người có cường thế, con nếu có thể áp nàng, nàng nhất định đối với con khăng khăng một mực. Ông cho con giữ chức Tổng tài này cũng là muốn tốt cho con, con phải hiểu được dụng tâm của ông a"

Không thể không nói, Jiyeon đích thị đối với mấy lời này thực sự có chút thương cảm.

Quay lại hiện tại, nguyên bản bị Jiyeon giấu diếm cùng không tín nhiệm khiến cho lòng Hyomin chua xót không ngớt, nhìn đến cánh cửa mà càng sầu não nhưng nghĩ lại động tác vừa rồi của nàng làm nàng vô thức mỉm cười, trong lòng hờn dỗi cũng tiêu tán không ít. Gõ gõ cửa, chống cánh tay đứng ở ngoài cửa, dự định nhìn xem Jiyeon muốn làm cái trò gì.

Bên trong Jiyeon thoáng chốc lại hoảng loạn đi tới đi lui, nhớ lại ông thuần thuần giáo dục, nghĩ thầm thời điểm vừa nhìn thấy vợ liền nhịn không được, hiện tại tuyệt đối không thể phá công. Lão gia tử câu kia khăng khăng một mực, cũng trở thành động lực cho Jiyeon kiên trì, bất quá có thể kiên trì bao lâu, ai mà biết được.

Chỉnh lại xong y phục, rồi quay về ngồi trên ghế, rõ ràng thấp thỏm bất an nhưng lại muốn làm bộ dường như không có việc nói.

"Vào đi''

Vừa dứt lời, Hyomin liền lên tiếng trả lời đẩy cửa mà vào, nhìn thấy Jiyeon ngồi ngay ngắn vẻ mặt giả vờ nghiêm túc tại bàn làm việc, thời điểm nhìn thấy bộ dạng hèn mọn đó, bỗng nhiên có một loại tâm tình vui vẻ, làm nàng phải phụng phịu nhịn cười một lúc mới nửa đè xuống được.

Hyomin vẫn trầm mặc không nói lời nào, nhượng Jiyeon tâm chậm rãi hốt hoảng.

Ngay từ đầu thì đã có điểm lúng túng, nàng giương mắt lén lút nhìn thoáng qua biểu tình Hyomin, bộ dạng của nàng lúc này rất giống một học sinh tiểu học phạm lỗi mà chột dạ không ngớt.

Cái gì cũng nhìn không ra, Jiyeon không thể làm gì khác hơn là lên tinh thần, cường đạo dựa theo kịch bản ông chỉ bảo chậm rì hỏi.

"Chị biết vì sao em gọi chị đến phòng làm việc không?"

Lại trầm mặc, không có người trả lời, không biết Hyomin đang đứng đó nỗ lực nhịn cười, Jiyeon không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói.

"Ông đem Park thị giao cho chị, nhưng chị lại đưa Park thị rơi vào hoàn cảnh bấp bênh như vậy, hiện tại em trở về đem chị giáng chức, chị không có ý kiến gì sao?"

Đối với việc Jiyeon thu hồi quyền lợi Park thị, vốn dĩ Hyomin không có cảm tưởng đặc biệt gì, chỉ cảm thấy những thứ này vốn là của nàng, nàng lấy lại cũng đang tốt, nhưng hiện tại Jiyeon như thế một phen nói ra, Hyomin chỉ cảm thấy trái tim băng giá, ý cười vừa nảy toàn bộ cũng không còn. Đây là tân Tổng tài tiền nhiệm vội vã truy hỏi cấp dưới sao?

Hyomin nhắm mắt lại lắc đầu, đôi mắt bắt đầu như đối với thiên hạ lạnh ý, nàng thất vọng rồi.

Nàng không có trả lời vấn đề của Jiyeon, cũng không có phản bác, chỉ là mệt mỏi nói một câu.

"Tùy em, chị nghĩ sẽ từ chức, vốn dĩ em cũng không cần giữ lại chị để làm một phó Tổng"

Hyomin thẳng thắn xoay người ly khai mà cũng không nghĩ Jiyeon sẽ lo lắng, bộ dạng cường thế, bộ dạng làm bộ không thèm để ý, hết thảy coi như hết, ngực nghĩ như vậy lại đau, Jiyeon vài bước liền xông lên phía trước, kéo lại Hyomin đang định mở rộng, cố hết sức đem nàng ôm vào trong lòng.

Rõ ràng bất quá chỉ là một cái ôm bình thường, nhưng cái ôm ôn nhu cùng độ ấm quen thuộc như vậy làm hai người song song sửng sốt, nhịn không được say mê, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm, hưởng thụ sự ấm áp thời gian xa cách đã lâu.

Không biết ôm qua bao lâu, Hyomin chậm rãi mở miệng nói.

"Vì sao dùng loại ngữ khí này nói chuyện với chị?"

"Vợ, em, em xin lỗi, là ông muốn em nói như vậy"

Không chút do dự bán đứng.

"Vì sao biết thời gian rời đi không nói rõ cùng chị? Vì sao lại làm ra cái loại ảnh chụp làm cho chị sợ? Em muốn, chị liền đem cổ phần cho em, em nghĩ chị là loại muốn đem tài sản nhà em mưu đoạt đi sao?"

Một loạt thanh âm chất vấn đập vào trong lòng Jiyeon song song cũng đánh vào trái tim Hyomin. Nàng không biết, hóa ra nàng chính là lưu ý, lưu ý Jiyeon ở trong lòng mình.

"Không có, em không có, đều không phải em, đều tại ông..."

"Vậy em vì sao cái gì cũng không nói với chị mà cứ như vậy rời đi? Hay trong lòng em chị còn không bằng Jenny? Em đối với nàng tất cả đều nói, lại không đối với chị nói, đúng không?"

"Đều không phải, em vừa nghĩ muốn đến nói cùng chị, em lại thấy chị cùng Sunny hai người vui vẻ tới công ty, chị còn vì nàng ủy khuất em, em nhất thời sinh khí. Thế nhưng lúc em đi, chị cũng không có lo lắng, cũng không có phái người tìm em, chị cũng không quan tâm em..."

Cắn răng, Jiyeon hơi ủy khuất nhìn Hyomin.

"Em, cái người ngu ngốc này...''

Hyomin bên tai Jiyeon mắng một câu như vậy, một ngụm cắn lấy nàng, khẳng định cái cắn kia là dùng hết công lực, tựa hồ muốn đem oán khí mấy ngày này tất cả đều phát tiết ra.

Thật vất vả đợi được hai đôi môi đỏ mọng bởi vì thiếu dưỡng mà buông ra, Jiyeon kéo kéo khóe miệng, nhưng vẫn không thể giảm bớt cơn đau, chỉ có thể nước mắt lưng tròng kêu lên.

"Đau, vợ..."

"Ngu ngốc, nói cho chị biết, em nhắn cái đoạn tin gì cho Jenny? Vì sao nàng muốn cùng em bỏ trốn a?"

"Em cùng nàng nói, nếu như chị không cho em đi, em phải ăn nói với chị như thế nào..."

Jiyeon trả lời nhượng Hyomin thập phần thoả mãn, nàng gật đầu, vừa định biểu dương Jiyeon vài câu, lại đột nhiên nghe được nàng nói.

"Vợ..."

"...''

Jiyeon ủy khuất bĩu môi nói.

"Ông muốn em làm Tổng tài Park thị, quản lý Park thị, ông nói nếu như em không đáp ứng, ông sẽ không đồng ý cho chúng ta cùng một chỗ, còn muốn đem chị rời khỏi em, nhưng em thực sự không muốn làm..."

Hyomin nhu liễu nhu tóc quăn của nàng hỏi.

"Vì sao?"

Jiyeon nhãn thần giảo hoạt.

"Bởi vì em là vợ ngốc của Tổng tài a"

Hyomin câu dẫn khóe miệng phóng túng hỏi.

"Cho nên thế nào?"

"Cho nên vợ, chúng ta bỏ trốn a"

Vài ngày sau, trong thư phòng Park gia, lão gia tử nhìn một phong thư trên bàn dở khóc dở cười, lẩm bẩm nói.

"Nga, người khác mỗi ngày đều mong muốn cái sản nghiệp này, các nàng lại ngược lại mặc kệ buông tay, còn làm cho ta giống như một đại ca giang hồ a. Lúc nào mới có người tài năng tới giúp ta đây...''


ENDING.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro