Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong xe lại im lặng như tờ.

Chiếc xe vẫn lăn bánh trên đường lớn, những cây đèn dọc đường lóe vào xe làm cho khuôn mặt Trí Nghiên lúc tối lúc sáng.

Thật lâu sau….

“Chúc mừng em, Phác Hiếu Mẫn , đáp án của em làm tôi rất hài lòng.”

Giọng nói của anh trầm bổng làm cô không biết anh nói thật hay giả. Đại Boss thực hài lòng sao?

“Cho nên… tôi nói em nghe một tin tốt lành.”

“Tin gì?”

“Tôi vốn tính đưa em đến khách sạn nhưng nếu vậy thì em sẽ phải lấy tiền tăng ca ra trả. Tôi có chủ ý khác…”

Hiếu Mẫn chờ mong nhìn anh, chẳng lẽ bởi vì thấy cô tội nghiệp, vừa mất ví vừa mất điện thoại nên anh muốn giúp cô, trả tiền thay cô?

“Mấy ngày sắp tới, em đến chỗ tôi ở.”

Hiếu Mẫn ngây người nửa ngày mới run rẩy hỏi: “Đại Boss, ở… ở… ở nhà anh ?”

Trí Nghiên cũng chẳng để tâm cô nói gì mà trả lời. Anh dừng xe, suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên vòng xe đi về hướng ngược lại.

Hiếu Mẫn ngồi đó ngẩn người, chẳng nói được gì cả.

Đi qua khỏi hai đoạn đường thì mọi thứ xung quanh dần trở nên tối tăm. Hai bên đường đều là cây cối, chỉ lác đác vài ngôi nhà, âm thanh ồn áo náo động của thành phố cũng không còn. Đi một lúc chiếc xe lại quẹo vào một con đường nhỏ, hai bên là bờ tường dài. Hiếu Mẫn nhìn thấy cửa sắt khắc hoa, cô vội hoàn hồn: “Tôi… tôi vẫn chưa đồng ý mà!”

Trí Nghiên ngồi yên bất động nói: “Em muốn xuống xe ở chỗ này sao?”

Hiếu Mẫn nhìn chung quanh chẳng có lấy một căn nhà nào nữa, cũng chẳng có ai quanh đây … Cô nuốt nước miếng, thầm nghĩ cái gan lớn khi cự tuyệt Đại Boss đã bay đi đâu mất rồi ? Sam Sam buồn bực nói:  “Đại Boss, anh ngày nào cũng đi làm xa vậy sao?”

“Đây là nhà cũ, bình thường tôi không ở đây.”

Nhà cũ?

Hiếu Mẫn chợt nhớ đồng nghiệp từng kể cho cô nghe rằng ba mẹ Đại Boss đã mất mười mấy năm trước do tai nạn xe hơi. Sau đó Đại Boss và em gái sống cùng ông nội, nhưng vài năm trước đây ông ấy cũng đã qua đời. Bởi vì như thế, nên anh cũng ít khi trở về đây.

Hiếu Mẫn bỗng nhiên không biết phải nói gì.

Bên trong xe không khí trở nên tĩnh lặng. Xe từ từ đi qua cửa sắt khắc hoa, bên trong nhà đèn đuốc đang sáng trưng. Hiếu Mẫn bị hấp dẫn bởi ngôi nhà tráng lệ trước mặt, cô hết nhìn đông lại nhìn tây.

Trí Nghiên ngừng xe: “Xuống xe đi.”

Hiếu Mẫn xuống xe cùng Đại Boss, lon ton đi theo anh trên một con đường nhỏ, tuy rằng hai bên con đường nhỏ xây theo lối cổ xưa này đều có đèn chiếu sáng nhưng vẫn khó để nhìn được toàn cảnh. Trong nhất thời Hiếu Mẫn cảm thấy rất hồi hộp… Nhìn thấy quản gia đứng ở cửa lớn nghênh đón thì tim Hiếu Mẫn như muốn rớt ra ngoài.

Hiếu Mẫn nhìn quản gia của Đại boss và liên tưởng tới những quản gia nhà giàu mà cô xem trên TV thật không khác gì, ăn bận sang trọng hơn quản gia bình thường…

Vào đến bên trong, ngay lập tức có người đến hầu hạ Hiếu Mẫn thay dép rất chu đáo. Cô tiến đến hỏi Trí Nghiên : “Tôi có dùng điện thoại được không? Tôi muốn gọi ẹ.”

Trí Nghiên gật đầu, đem điện thoại của anh đưa cho cô.

Ách… Cô muốn mượn điện thoại bàn mà… Hiếu Mẫn đành nhận lấy, ngồi xuống và gọi. Điện thoại reo được một lúc liền có người bắt máy… Người đó là mẹ Phác ….

“Alo, mẹ hả !”

“Hiếu Mẫn ?” Mẹ Tiết thấy có gì đó là lạ nên hỏi,“Con sao lại gọi về nhà, đang trên xe lửa hả?”

“Không…”

Hiếu Mẫn buồn bực đem mọi chuyện kể lại một lần mẹ Phác , đương nhiên cô cũng không ngốc đến nỗi kể chuyện mình bị bắt đến đồn cảnh sát, cô chỉ kể chuyện mình bị mất ví tiền và điện thoại. Mẹ Phác nghe xong liền mắng, Hiếu Mẫn chỉ biết ngoan ngoãn mà nghe.

Mẹ Phác mắng xong liền hỏi: “Vậy hiện giờ con đang ở đâu?”

“Con đang ở nhờ nhà của đồng nghiệp.”

Nhà của đồng nghiệp? Đang cùng Vương quản gia nói chuyện, Trí Nghiên đột nhiên lặng người, Vương quản gia lập tức dừng lại. Trí Nghiên hoàn hồn: “Ông nói tiếp đi.”

Hiếu Mẫn gọi điện thoại xong, nhớ tới chuyện phải về nhà, cô nắm di động bối rối. Hiện tại nếu vé xe lửa mất rồi thì chỉ còn cách mua vé máy bay thôi, nhưng làm sao mua được vé chứ? Cô có biết số điện thoại đâu mà gọi tới chỗ bán vé

Cô ngồi chờ Trí Nghiên nói chuyện với Vương quản gia xong, đi đến bên anh câu nệ nói: “Đại Boss, anh có biết đặt vé máy bay sao không?”

Trí Nghiên từ trước tới giờ không cần quan tâm những chuyện nhỏ nhặt thế này, đều là có người làm cho anh. Anh nhìn Phác Hiếu Mẫn đầy vẻ mệt mỏi, nói, “Đi nghỉ ngơi đi. Chuyện đặt vé em không cần quan tâm.”

Anh xoay qua phân phó Vương quản gia: “Ngày mai ông đi mua vé máy bay đi.”

Hiếu Mẫn ngượng ngùng nhìn Vương quản gia: “Làm phiền ông.”

Quản gia tỏ vẻ nghiêm túc như đây là việc ông phải làm, ông lấy giấy ghi lại cẩn thận số chứng minh thư của cô rồi gọi một cô gái còn trẻ: “Tiểu Chu, dẫn Phác tiểu thư lên phòng dành cho khách trên lầu hai đi.”

“Gian phòng phía đông.” Trí Nghiên chêm thêm một câu.

Cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh đi đến bên cô, vừa nghe được lời nói của Trí Nghiên liền tỏ vẻ kinh ngạc, khách sáo nói với Hiếu Mẫn : “Phác tiểu thư, xin mời theo tôi.”

Tiểu Chu kéo hành lý của Hiếu Mẫn lên lầu hai, đẩy cửa phòng ra và cười nói: “Đến rồi”

Cô gái bật đèn, căn phòng hào nhoáng hiện lên trước mắt làm Hiếu Mẫn thốt lên: “Đẹp quá!”

Tiểu Chu mỉm cười: “Phòng này đối diện với phòng của cậu chủ.”

Hiếu Mẫn sửng sốt một chút: “Thật sao?”

“Đúng vậy, phòng cậu chủ ở lầu ba, đối diện với phòng này.” Tiểu Chu chỉ lên trần nhà, “Phòng này có phong cảnh tốt nhất, buổi sáng Phác tiểu thử có thể mở cửa sổ nhìn thử xem. Đáng tiếc giờ đang là mùa đông, tuyết vẫn còn rơi rất nhiều nếu không sáng mai mà nhìn ra từ cửa số phong cảnh tuyệt đẹp.”

Tiểu Chu vừa nói vừa nhanh nhẹn thu dọn hành lý, sau đó lại đi xuống dưới lầu đem cho Hiếu Mẫn một ly sữa nóng.

“Phác tiểu thư, cô còn cần gì nữa không?”

Hiếu Mẫn vội vàng lắc đầu: “Không, cám ơn cô.”

Tiểu Chu cười nói: “Phác tiểu thư đừng khách sáo như vậy. Tôi xin phép ra ngoài, có chuyện gì cô cứ dùng điện thoại trong nhà gọi tôi.”

Chờ cô gái đi rồi, Hiếu Mẫn mới đi loanh quanh nhìn căn phòng. Đúng là một căn phòng rộng rãi đầy đủ tiện nghi, bàn đọc sách, tủ đựng quần áo đều có đủ, còn có ban công rất lớn, ngay đó có để một cái ghế sofa. Nhìn cái ghế sofa màu trắng to to bự bự ở ban công làm Hiếu Mẫn chỉ muốn nhào lại mà nằm.

Hiếu Mẫn đi ra ban công, ngồi lên sofa, giương mắt nhìn xung quanh, trong lòng đột nhiên thấy phiền não.

Aizzzz, ban công của nhà Đại Boss so với nhà cô bự hơn rất nhiều… Thực làm cho người ta tủi thân…

Trong vài giây, cô có chút buồn phiền vì sự chênh lệch giữa hai người. Nhưng cấu tạo sinh lý từ trước tới nay của Phác Hiếu Mẫn làm cô rất khó buồn bực vì chuyện gì quá lâu. Đầu óc cô giờ cũng chẳng nghĩ tới chuyện đó nữa bởi cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Hiếu Mẫn ngáp dài ngáp ngắn, đứng lên đi về phía giường ngủ.

Nháy mắt cô đã chìm vào giấc ngủ.

Phòng khách dưới lầu vẫn sáng trưng như lúc nãy.

Trí Nghiên cũng không thường ở chỗ này, nhưng lúc này lại là Tết, nên không ít chuyện phải xử lý. Xử lý mọi thứ xong, anh bước lên lầu, đột nhiên dừng lại, xoay qua nói với Vương quản gia: “Đặt vé máy bay của Phác tiểu thư vào đầu năm mới.”

Vương quản gia ngây người một lúc, lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu được ý tứ của Trí Nghiên : “Vâng, cậu chủ.”

Trí Nghiên nói xong thản nhiên đi lên lầu, đi ngang qua lầu hai, khóe miệng anh cong lên đầy ngụ ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro