Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếu Mẫn ngủ một giấc đã đời, lại nhớ đến chuyện xui xẻo xảy ra hôm qua, cô liền bừng bừng tức giận. Cô đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi ra mở cửa định xuống lầu, thì đã thấy Tiểu Chu đứng bên ngoài chờ nàng từ bao giờ. Tiểu chu lập tức tươi cười chào đón: “Phác tiểu thư, chào buổi sáng.”

Hiếu Mẫn vội vàng đáp lại: “Chào buổi sáng, Tiểu Chu.”

“Mời Phác tiểu thư xuống lầu dùng bữa sáng.”

“Ách….” Hiếu Mẫn do dự vài giây, đã làm khách nhà người ta mà còn dùng luôn cả bữa sáng thì không tốt lắm.

Tiểu Chu quan sát biểu tình trên mặt Hiếu Mẫn , lập tức nói: “ Cậu chủ đã phân phó, nếu Tiết tiểu thư dậy thì mời cô xuống dùng bữa sáng. Nghiên tiểu thư cũng đến đây.”

“Nghiên tiểu thư?” Hiếu Mẫn hơi hơi kinh ngạc.

Tiểu Chu gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy đã đến đây từ sớm.”

Tố Nghiên nhìn bát cháo mà chẳng muốn ăn bởi lẽ sáng sớm cô tới đây cũng có phải để ăn sáng đâu. Khuấy hai vòng trong bát cháo, cô cuối cùng cũng không nhịn được.

“Anh, năm nay Hiếu Mẫn sẽ ở nhà chúng ta ăn Tết hả?”

Trí Nghiên liếc nhìn cô một cái, “Tin tức của em nhạy thật !”

Trí Nghiên trên mặt có tí ngượng ngùng, kêu một tiếng: “Anh”

“Sao?”

“…… Anh thích Hiếu Mẫn?”

Hỏi tới vấn đề này, cô cảm là lạ. Anh hai cô là như thế, nếu thích cái gì thì nhất định phải có cái đó bên cạnh. Nhưng với tình huống này, cô không tài nào giải thích được.

Anh hai tự nhiên mang một cô gái về nhà mừng năm mới…. Tuy rằng cô biết họ cũng quen biết được vài tháng, nhưng Tố Nghiên vẫn cảm thấy so với mấy chuyện nhà giàu gặp các minh tinh sau vài ngày liền kết hôn còn ngạc nhiên hơn.

Tố Nghiên từ chối cho ý kiến, hiển nhiên cũng không trả lời.

“Anh, em quan tâm anh mà.”

Tố Nghiên nhìn anh và nói: “Em biết anh không thích em nhiều chuyện, nhưng em chỉ muốn biết anh nghĩ thế nào thôi. Anh nhất định phải làm em yên tâm. Giống như khi em cùng Trí Hiền kết hôn, em không ngăn cản anh điều tra về Trí Hiền , vì em cũng muốn anh yên tâm, vì chúng ta là người thân duy nhất của nhau.”

Trí Nghiên thở dài, “Hiếu Mẫn không đáng ghét.”

“Vậy anh thích Hiếu Mẫn và sẽ kết hôn cùng cô ấy?”

Trí Nghiên dừng một chút, “Em suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Tố Nghiên chần chờ nói: “Anh, đừng giỡn với em chứ. Nói đi.”

Trí Nghiên mặt không vui cũng không giận nói: “Anh cũng không phải người rãnh rỗi.”

“Được rồi.” Tố Nghiên không nói tiếp nữa, anh cô bắt đầu đánh Thái Cực, nếu có nói nữa thì cũng chẳng được gì. Cô vòng vo: “Em tưởng anh sẽ chọn cho em chị dâu môn đăng hộ đối.”

Trí Nghiên thản nhiên nói: “Đám cưới cùng người khác vì tiền tài, môn đăng hộ đối thì Trí Nghiên này không cần.”

Tố Nghiên lắc đầu nói: “Em không phải có ý này, em không để ý chuyện môn đăng hộ đối, nếu không em lấy Trí Hiền làm gì chứ. Em nghĩ như vậy vì trước kia bạn gái của anh toàn những người có gia thế… cho nên em nghĩ….”

“Trùng hợp mà thôi.”

Trước giờ tính ra anh cũng quen có hai người bạn gái, cũng chưa tính tới chuyệt kết hôn. Nhưng từ khi ông nội qua đời đến nay, anh hai cũng chưa từng quen ai nữa. Tố Nghiên thử hỏi: “Nếu không, sao anh không chấp nhận Lệ Trữ ?”

Lệ Trữ?

Trí Nghiên kinh ngạc hỏi: “Sao em lại nhắc đến cô ấy?”

“Lệ Trữ cùng chúng ta lớn lên, anh đừng nói là anh không biết cô ấy thích anh.” Tố Nghiên oán giận nói. Lệ Trữ là cháu gái của người giúp việc trong nhà, bằng tuổi với Tố Nghiên , hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, học cùng trường với nhau, là bạn tốt của nhau.

“Tố Nghiên , cô ấy cùng em lớn lên, chứ không phải cùng anh.”

“Nhưng lúc học trung học, cô ấy vẫn còn ở đây.”

Trí Nghiên chẳng có tí nào hờn giận nói: “Anh nghĩ đáng lẽ chúng ta đang nói về chuyện của Hiếu Mẫn chứ không phải Lệ Trữ.”

Tố Nghiên biết anh không nghĩ đến sẽ có cuộc nói chuyện này, nhưng đã nhịn bấy lâu nay, cô muốn có đáp án.

“Em chỉ muốn biết anh không hài lòng điều gì ở Lệ Trữ.”

Trí Nghiên nhìn cô, “Tố Nghiên , anh đối với Hiếu Mẫn có thể có nhiều điều chưa hài lòng, nhưng đối với Lệ Trữ thì không có gì không hài lòng. Em hiểu không?”

Tố Nghiên im lặng, sau đó thở dài. Bởi vì không thích, nên không có gì là không hài lòng. Nhưng với Hiếu Mẫn , bởi vì anh thích cô ấy, để mắt đến cô ấy, anh tự nhiên luôn soi mói, cho nên chứa nhiều bất mãn.

Kì thật đối với Hiếu Mẫn cô cũng rất có cảm tình, nhưng còn Lệ Trữ thì sao, làm sao giải thích với cô ấy? Tố Nghiên đảo mắt, “Anh, em hỏi một chút, tiêu chuẩn bản gái của anh là gì?”

“Nếu như người đó không đáng ghét thì có thể.” Trí Nghiên thuận miệng nói

Tố Nghiên bất mãn nói: “Con gái nhu mì không phải có rất nhiều sao? Anh hai, anh chia tay bạn gái cũng lâu lắm rồi, sao tới bây giờ mới lựa chọn Hiếu Mẫn chứ?”

“Vì cô ấy rất đặc biệt.”

Tố Nghiên lập tức truy vấn: “Cô ấy đặc biệt chỗ nào?”

Trí Nghiên cũng không lập tức trả lời cô, anh tao nhã cầm lấy cái chén trong tay, sau đó khoan thai nói: “Cô ấy đặc biệt khi ăn cơm.”

“A?” Nghiên đại tiểu thư hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, ngây người một lúc rồi trừng mắt nhìn anh.

Tố Nghiên định hỏi thêm gì nữa nhưng khi thấy nhân vật chính bước vào phòng ăn thì im lặng, khôi phục lại bình thường.

Cô tươi cười chào hỏi Hiếu Mẫn : “Hiếu Mẫn , mau tới ăn điểm tâm.”

“Nghiên tiểu thư.”

“Ai nha, tôi gọi cô là Hiếu Mẫn , cô lại gọi tôi là Nghiên tiểu thư, thật là buồn.”

“A?” Hiếu Mẫn hiển nhiên sững người, không ứng phó kịp cái không khí vô cùng thân thiết này. Cô nhìn về phía Trí Nghiên .

Trí Nghiên nói: “Ngồi xuống ăn cơm, thời gian ăn sang là lúc 7 giờ, về sau không được đến muộn.”

“Vâng.”

Hiếu Mẫn ngồi xuống ăn cơm, nhất thời không chú yếu đến hai từ “về sau” mà Trí Nghiên nói. Nhưng Tố Nghiên lại hiểu sâu sắc hai chữ đó có ý gì, cô lập tức ái muội nhìn anh tủm tỉm cười.

Trí Nghiên coi như không nhìn thấy gì.

Lúc này Vương quản gia cùng người hầu đưa cơm lên, nhìn Trí Nghiên và nói: “Cậu chủ, vé máy bay hôm nay đã hết, chỉ còn vé vào sáng ngày mai lúc 10h rưỡi.”

Trí Nghiên nhìn về phía Hiếu Mẫn . Hiếu Mẫn tuy rằng thất vọng nhưng chuyện này cũng có thể đoán được, bởi hiện tại vé hầu như đã bán hết, cô vội vàng gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

Trí Nghiên nhìn Vương quản gia rồi gật đầu.

“Đợi chút….” Tố Nghiên định nói sẽ giúp Hiếu Mẫn đặt vé máy bay, nhưng mới mở miệng liền bắt gặp ánh mắt của Trí Nghiên, cô lập tức á khẩu, trong lòng thầm mắng mình sao ngốc quá! Chẳng lẽ cô đặt được vé, anh cô không đặt được sao, anh cô rõ ràng là cố ý thôi.

Nghiên tiểu thư không khỏi oán thầm. Anh cô muốn Hiếu Mẫn ở đây mừng năm mới nên mới dùng cách này. Trong tất cả đàn ông vô sỉ, thì anh cô lại là nhân tài kiệt xuất. Làm cho người ta không về nhà đón năm mới.

Dùng cơm xong, Hiếu Mẫn quả thực không được tự nhiên, đương nhiên không phải vì cùng Đại Boss ăn cơm. Nói thật, cùng Đại Boss ăn cơm cũng đã trở thành thói quen của cô. Mà là bởi vì Phong tiểu thư cứ khư khư nhìn cô.

Ánh mắt rất kì lạ, giống như là đang nhìn đồ ăn ngon vậy… Ách, không phải vậy chứ _ _____***

Hay là Nghiên tiểu thư trong đầu nghĩ đến món ăn gì đó, trùng hợp nhìn cô thôi. Quả nhiên, Hiếu Mẫn lập tức nghe Nghiên tiểu thư nói: “Hiếu Mẫn , chúng ta cùng đi nông trại chọn đồ ăn đi.”

A? Hiếu Mẫn sửng sốt, đối với ba chữ  “chọn đồ ăn” cô có phản xạ có điều kiện, trong nháy mắt nhớ tới Đại Boss hắc ám… Chẳng lẽ Nghiên tiểu thư cũng có thói quen như vậy?!!!

Nhưng vì sao lại đi nông trại? Hiếu Mẫn nơm nớp lo sợ hỏi Tố Nghiên: “Chọn đồ ăn gì?”

Tố Nghiên cười nói: “Nhà chúng ta có truyền thống, giao thừa phải đãi một bàn tiệc. Tất cả đồ ăn đều phải chọn từ nông trại nhà chúng tôi. Nào, cùng đi với tôi và anh hai đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro