Tôi yêu chị!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau

Trương Tuyết Lệ cùng hai tên đàn em của Đinh Khải Huy gặp nhau trong phòng VIP của một nhà hàng.

- Cô Trương, anh hai tôi gửi thứ này cho cô.

Trương Tuyết Lệ cầm hơn chục tấm ảnh trong tay xem qua một lượt, rồi nở nụ cười khinh bỉ.

- Phác Hiếu Mẫn, không ngờ cô còn có bộ mặt ti tiện như thế này.

- Haha, đó đều nhờ kỹ năng của chúng tôi quá tốt thôi.

Một trong hai tên mỉa mai cười lớn. Trương Tuyết Lệ lấy từ túi xách ra một xấp tiền mặt đặt trên bàn.

- Đây là thù lao của các anh.

- Cô Trương thật sảng khoái, chúng tôi rất thích. 

- Sau này hy vọng có thể tiếp tục làm việc cho cô. Chúng tôi đi đây.

Hai tên đó cầm lấy tiền bỏ vào túi rồi đi ra ngoài.

"Rầm!"

Trương Tuyết Lệ hoảng hồn khi chưa đầy 2 giây, bọn chúng đã bị đá văng ngược lại vào, nằm dưới sàn ôm bụng nhăn nhó. Một đám người vệ sĩ mặc áo vest đen nhanh chóng bao vây cả căn phòng. Trương Tuyết Lệ cả kinh nhìn bọn chúng.

- Các người là ai??

- Trương Tuyết Lệ. Chắc là cô còn nhớ tôi?

Ân Tĩnh bỏ tay vào túi quần tiêu sái đi vào.

- Sao... sao lại là cô?

Trương Tuyết Lệ run sợ, làm sao cô ta không biết Hàm Ân Tĩnh là nhân vật thế nào, bây giờ cô xuất hiện ở đây, hẳn là không việc gì tốt lành đi. Trương Tuyết Lệ chợt nhớ đến sấp ảnh còn đặt trên bàn, muốn gom lại giấu đi, nhưng mà muộn một bước, Ân Tĩnh nhanh tay giật được.

- Cô!!!

- Tôi làm sao?

Ân Tĩnh nhếch môi, ngồi xuống ghế, từ tốn xem mấy tấm ảnh đó. Đôi mày cô chau lại, cô thật muốn biết khi Trí Nghiên thấy những tấm ảnh này sẽ nổi giận đến mức nào, không khéo mà mang xử bắn cả dòng họ mấy đời của mấy tên này cũng nên.

- Tất cả chuyện đê tiện này là do cô?

Ánh mắt Ân Tĩnh sắc lạnh giương lên.

- Tôi... tôi...

- Cô đúng là con đàn bà thấp hèn lại còn ngu xuẩn. Sai lầm lớn nhất của cuộc đời cô chính là gặp Phác Trí Nghiên!

Ân Tĩnh ngán ngẩm nói. Trương Tuyết Lệ bị Ân Tĩnh sỉ nhục, không khỏi nóng giận, nhưng tình thế hiện tại buộc cô ta phải nhẫn nhịn. Ân Tĩnh nhìn vẻ mặt tức giận mà không thể bộc phát của cô ta, buồn cười nói.

- Lời tôi nói có điểm nào sai à? Tôi nói cô thấp hèn là vì Hiếu Mẫn nhân hậu, cô năm lần bảy lượt nhắn tin đe dọa em ấy, em ấy đều không dám nói cho Trí Nghiên, sợ Trí Nghiên sẽ không tha cho cô, vậy mà, cô lại dùng những thủ đoạn thấp kém như vậy đối phó với em ấy...

Ân Tĩnh quăng sấp ảnh lại trước mặt cô ta.

- Còn tôi bảo cô ngu xuẩn là vì cô dễ dàng bị bọn khốn này dắt mũi...

Ân Tĩnh tiếp tục chỉ vào hai tên đang nằm lăn lóc dưới sàn.

- Cô nói vậy là sao?

- Trương Tuyết Lệ, đến bây giờ cô vẫn không biết sao, tất cả những tấm ảnh này đều bị chỉnh sửa.

Nói rồi Ân Tĩnh ra hiệu cho một thuộc hạ gần đó lấy ra một sắp ảnh khác. Tất cả đều khung cảnh đều không khác gì so với những tấm ảnh cô ta có, chỉ khác là nữ chính trong ảnh là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Ân Tĩnh nhếch môi nhìn hai tên đàn em của Đinh Thiệu Huy.

- Cô nghe lời Đinh Thiệu Huy xúi giục sao? Hắn chẳng qua là một tên đại ca hết thời! Cái tên Đinh Thiệu Huy đã chạy trốn rồi... Tất cả mọi trách nhiệm bây giờ, đều đổ lên đầu của cô đó, Trương - Tuyết - Lệ... Chuyện của cô gây ra, không ai có thể cứu được đâu.

- Cái gì? Không thể nào?

Trương Tuyết Lệ tái mặt... Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Ân Tĩnh đập bàn, đứng dậy ra lệnh.

- Dẫn bọn họ về tổ chức!

- Vâng, Hàm tỷ!

******

*Trở lại thời điểm chiều tối hôm trước*

Hiếu Mẫn cảm thấy đầu óc mình mơ màng, cơn buồn ngủ ập đến rồi ngất lịm đi. Tên chụp thuốc mê Hiếu Mẫn là một trong hai tên đàn em của Đinh Thiệu Huy, hắn đỡ lấy nàng, nhanh chóng đưa nàng lại xe. Những tưởng kế hoạch của chúng đã thành công, nhưng giữa đường lại xuất hiện một 'Trình Giảo Kim' xen vào.

- Các người là ai, định đưa cô ấy đi đâu?

Tịnh Hiên từ nhà hàng RTT trở về nhà, trên đường đi ngang qua khách sạn LT, vô tình nhìn thấy Hiếu Mẫn. Đối với nàng, Tịnh Hiên luôn có một ấn tượng đặc biệt tốt, cô dừng xe lại, muốn đến chào hỏi. Thật không ngờ lại có thể thấy được mà ứng cứu.

- Tránh ra, không liên quan cô.

Hắn quát, tên còn lại ở trên xe thấy đồng bọn đang gặp rắc rối liền chạy xuống. Tịnh Hiên cười nhẹ.

- Liên quan đến tôi hay không, là do tôi quyết định.

Tên kia xông đến liền bị Tịnh Hiên một cước đánh ngã, cô cũng là một cao thủ luyện võ từ nhỏ để phòng thân. Không tốn quá nhiều sức, Tịnh Hiên đã đánh đuổi được bọn chúng. Cô bế Hiếu Mẫn lên xe, nhanh chóng chạy đi.

- Anh hai, không xong rồi, Phác Hiếu Mẫn đã được cứu thoát.

- Đồ vô dụng, có bao nhiêu đó cũng không xong! - Đinh Thiệu Huy tức giận - Là ai làm?

- Là Mục Tịnh Hiên...

- Mục Tịnh Hiên?

- Đúng vậy... Anh hai, bây giờ phải làm sao?

- Tụi mày đến điểm hẹn chờ tao trước.

Đinh Thiệu Huy cúp máy. Hắn từ cửa sổ bước nhanh tới sô pha, nơi có một thanh niên dáng vẻ sang trọng ngồi uống rượu vang, trong vòng tay hắn là một ả đàn bà lẳng lơ.

- Thế nào? - Tên đó lạnh giọng

- Cậu chủ, kế hoạch đã thất bại rồi... Phác Hiếu Mẫn đã được Mục Tịnh Hiên cứu thoát.

- Là Mục Tịnh Hiên làm sao?

- Vâng... cậu chủ, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?

- Hừ... một lũ vô dụng, có nhiêu đó thôi cũng làm không xong.

- Xin lỗi cậu chủ... - Đinh Thiệu Huy cúi đầu nhận lỗi

- Được rồi, xin lỗi thì có ích gì. Thiệu Huy, cậu đi giải quyết hậu quả cuối cùng đi rồi ra nước ngoài một thời gian, đừng để bọn họ điều tra đến tôi.

- Vâng, tôi hiểu.

- Trương Tuyết Lệ đã không còn giá trị lợi dụng nữa, quăng tất cả trách nhiệm cho cô ta đi. Còn nữa, hai thằng đàn em vô dụng của cậu cũng vứt đi. Thành sự thì ít, bại sự có thừa.

- Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ giải quyết nhanh gọn.

- Đi đi.

Đinh Thiệu Huy chào tên đó rồi mau chóng rời khỏi. Đinh Thiệu Huy vốn là một đại ca giang hồ, bị Hàm gia giành địa bàn khiến hắn mất đi địa vị, phải trốn chui trốn nhủi, sau này được tên cậu chủ kia thu nhận đưa về làm tay sai.

- Khoan đã!

Đinh Thiệu Huy nghe tiếng gọi liền ngừng bước ngay.

- Cậu chủ có gì dặn dò?

- Mang Li Li cùng theo đi. Diễn cho thật vào.

Hắn sờ gương mặt của ả đàn bà đang ngồi cạnh mình.

- Chụp hình, đưa chuyên gia xử lý một chút rồi gửi cho Trương Tuyết Lệ. Coi như là món quà cuối cùng tôi gửi cô ta trước khi cô ta xuống địa ngục.

- Tôi đã biết phải làm thế nào rồi!

Sau khi Đinh Thiệu Huy và ả Li Li rời khỏi, tên đó nhếch môi ngồi tựa vào ghế nhâm nhi ly rượu của mình. "Để cho Phác Trí Nghiên đau khổ nhất định phải ra tay từ Phác Hiếu Mẫn... Mục Tịnh Hiên, sẽ là con cờ rất có giá trị..."

******

"Phác Hiếu Mẫn! Chị đang ở đâu?"

Ngay lúc Trí Nghiên rối bời thì chuông điện thoại vang lên... Là số của Mục Tịnh Hiên...

- Mục tổng? - Giọng Trí Nghiên có chút không kiên nhẫn

- Phác tổng, Hiếu Mẫn ở chỗ tôi.

- Sao?

- Chuyện này nói sau đi, cô đến ngay đi...

Sau khi nhận được địa chỉ mà Tịnh Hiên báo, Trí Nghiên lập tức quay đầu xe, lao thẳng tới đó.

Tịnh Hiên cúp máy, ngồi lại bên giường nhìn Hiếu Mẫn. Cuối cùng cô cũng biết được, Phác Trí Nghiên gấp gáp là vì điều gì... Cô gái này có sức ảnh hưởng đến Phác Trí Nghiên như vậy sao?

Ấn tượng của Tịnh Hiên đối với Phác Trí Nghiên là một người vô tình, lạnh lùng và nguy hiểm. Theo lý có thể nói hai tập đoàn Viễn Dương và Thịnh Thế là địa vị không hơn không kém, nhưng thực tế Tịnh Hiên biết rõ tiềm lực của Viễn Dương so với Thịnh Thế vẫn thua kém. Trên thương trường, đã có biết bao công ty bị Thịnh Thế nuốt chửng, đối đầu với Thịnh Thế chính là sự lựa chọn ngu ngốc. Viễn Dương của cô ngày trước vốn hoạt động chủ yếu ở nước ngoài, cho đến hơn 1 năm trước, cô mới quyết định quay trở về nước. Tịnh Hiên biết rõ, nếu muốn đứng vững, buộc phải 'làm bạn' với Thịnh Thế. Thương trường không có bạn bè mãi mãi, cũng không có kẻ thù mãi mãi... vậy nên, Tịnh Hiên luôn cảnh giác với con người này.

Thật không ngờ được, Phác Trí Nghiên lừng lẫy, cũng không tránh khỏi chữ 'tình'... Nhưng tại sao... Phác Hiếu Mẫn, cô gái này... chính bản thân Tịnh Hiên cũng không tự chủ được mà muốn ra sức bảo vệ? 

Sau khi đưa Hiếu Mẫn về nhà mình, Tịnh Hiên vốn muốn giữ nàng ở lại chăm sóc, nhưng nghĩ đến nàng đã là phu nhân của Phác gia, nếu Phác Trí Nghiên biết được, nhỡ có hiểu lầm không đáng, bản thân cô gặp rắc rối cũng không sao, cô chỉ sợ Hiếu Mẫn bị Trí Nghiên gây khó dễ. Chần chừ rất lâu, Tịnh Hiên mới ra quyết định gọi điện cho Trí Nghiên.

Tịnh Hiên bất giác đưa tay vén đi những sợi tóc hỗn loạn trên trán nàng rồi vội rụt lại. Cô thở dài một tiếng, trầm ngâm đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Xe Trí Nghiên thắng gấp trước cổng biệt thự Mục gia, sau khi cửa cổng mở ra, cô không đợi thêm một phút giây nào, mà lao thẳng vào trong, Tịnh Hiên đang ngồi ở phòng khách đợi cô.

- Phác tổng, cô đến rồi?

- Hiếu Mẫn đâu?

Hơi thở của Trí Nghiên đầy sự hỗn loạn.

- Ở trên phòng. Cô đi theo tôi.

Trí Nghiên theo Tịnh Hiên đến trước cửa phòng, cô tức khắc đẩy cửa ra, nhìn thấy Hiếu Mẫn nằm ở trên giường... Trí Nghiên nhanh chóng bước đến giường, đỡ nàng lên ôm vào lòng, không ngừng siết chặt. Nếu như không phải Hiếu Mẫn đang bị ngất, nàng hẳn rất hạnh phúc khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng này của Trí Nghiên đi...

Tịnh Hiên cũng vào trong phòng đóng cửa lại, lặng lẽ nhìn một màng tình cảm thắm thiết này. Trí Nghiên ôm Hiếu Mẫn thật lâu, khi nỗi sợ hãi trong lòng đã vơi đi, cô mới nới lỏng cái ôm ra, chú ý đến người còn lại đang ở trong phòng.

- Mục Tịnh Hiên, tại sao Hiếu Mẫn lại ở chỗ cô?

- Phác tổng, chuyện là...

Tịnh Hiên đầu đuôi một lượt nói lại cho Trí Nghiên biết sự việc đã diễn ra. Đôi mày Trí Nghiên chau lại, cô im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.

- Mục tổng, cảm ơn cô đã cứu Hiếu Mẫn.

- Cô đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi.

- Dù cô có nói gì thì ân tình ngày hôm nay, Phác Trí Nghiên tôi sau này sẽ báo đáp. 

- Được rồi... Nhưng mà Phác tổng, tôi nghĩ bọn người hôm nay có ý đồ xấu với hai người... Cô có cần tôi giúp gì không?

- Không cần đâu... đã làm phiền cô rất nhiều rồi. Những chuyện còn lại tôi sẽ tự điều tra và giải quyết.

- Thôi được. - Tịnh Hiên cười gật đầu - Xin lỗi, là tôi đã lo xa rồi...

- Mục tổng, vậy bây giờ tôi đưa Hiếu Mẫn về trước... Hẹn cô một ngày nào đó, tôi sẽ cùng chị ấy đích thân đến cảm ơn cô.

- Thật sự không cần phiền phức như vậy... Nhưng mà, nếu hai người có thể mời tôi một bữa cơm, tôi cũng không có lý do gì để khách sáo.

- Nhất định rồi.

******

Trí Nghiên đưa Hiếu Mẫn về biệt thự, bế nàng lên phòng. Sau khi thay đồ cho nàng xong mới để nàng lại giường. Lúc này mới nhìn thấy điện thoại của Hiếu Mẫn.

Trí Nghiên bật điện thoại lên xem. Trên màn hình là cuộc gọi nhỡ của cô trước đó, trong những chương trình chưa đóng lại, còn có tấm ảnh cùng với dòng tin nhắn... Cô lại tiếp tục vào tin nhắn khác kiểm tra, cơn phẫn nộ trong lòng dâng lên cuồn cuộn.

Trí Nghiên lấy điện thoại gọi ngay cho Ân Tĩnh.

- Trí Nghiên, đã tìm được Hiếu Mẫn chưa?

Giọng Ân Tĩnh lo lắng bên kia, cô và Bảo Lam đã được Nhân Tĩnh thông báo trước đó.

- Được rồi, Hiếu Mẫn hiện đang ở chỗ em. Chị ấy suýt nữa bị bắt, nhưng cũng may Mục Tịnh Hiên đã nhìn thấy.

- Tên nào to gan như vậy? Nó không biết nó đang động đến ai à?

Ân Tĩnh nghiến răng phẫn nộ.

- Em muốn bọn chúng phải trả một cái giá thật đắt...

Sau hơn mười phút nói chuyện với Ân Tĩnh, Trí Nghiên tắt máy, đi lại ngồi xuống giường. Cô nắm lấy bàn tay nàng, ôn nhu vuốt nhẹ tóc nàng rồi cúi xuống hôn lên môi nàng một cái nhẹ.

- Đồ ngốc, ai nói gì với chị, chị cũng tin hay sao? Dù chị có là con gái của kẻ đó đi nữa thì tôi cũng không quan tâm... vì trong lòng tôi chị là duy nhất, chị là vợ của Phác Trí Nghiên tôi... Tất cả những thứ tôi làm cho chị không phải vì trả thù... mà là vì trong lòng tôi có chị... Là vì... Tôi yêu chị! Phác Hiếu Mẫn.

- Nghiên... em vừa nói gì?

Một giọng nói nghẹn ngào thốt ra từ cô gái vừa tỉnh lại cách đó không lâu làm Trí Nghiên giật bắn người... 

######

_JS Park_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro