Bèo nước gặp nhau (Phiên Ngoại H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có tôi ở đây rồi, không phải sợ..." Cảm thấy cơ thể người bên cạnh càng lúc càng nóng, Hyomin xưa nay gặp chuyện không sợ hãi cũng phải cuống cuồng không thôi. Cô không ngừng lẩm bẩm, không biết là để an ủi đối phương hay an ủi chính mình nữa. Giờ là lúc giao mùa giữa thu và hạ, gió đêm vào thời điểm này khá mát mẻ nhưng khi nó thổi vào hai người lại giống như nhóm lên một ngọn lửa không tên, khiến cho người ta càng nóng nực khó chịu.

Hyomin không dám ôm quá chặt, lúc này Jiyeon như một thùng thuốc súng. Nhưng nếu cô không đỡ bên chắc cô ấy đã ngã vật ra đất rồi.

Hai người nửa ôm nửa kéo đi về phía trước. Hyomin bản thân say sỉn người không có sức lực, vốn chân yếu tay mềm nay sức nặng người bên cạnh tựa hồ đều đè hết vào mình.

"Bác tài, chở chúng tôi đến..." Vốn định đưa người "sốt cao" này vào bệnh viện nhưng nghĩ lại, nếu trúng ' xuân dược ' đem đến bệnh viện chả phải cô là nghi phạm lớn nhất sao. Khôg được!  Tuyệt đối không thể được bởi vì đại tiểu thư đây là ' công dân lương thiện '. Vừa nghĩ thế, Hyomin khẽ cắn răng, nói: "Đến khách sạn gần đây nhất, xin nhanh lên một chút!" Thôi thì bất chấp tất cả vậy, cô đưa mắt nhìn người đang bám chặt mình như sam này.

Tình trạng của Jiyeon lúc này còn tệ hơn trước, ý thức đã mơ hồ, tiếng rên rỉ thống khổ khiến người nghe không khỏi run sợ. Đôi tay bỏng cháy như lửa của cô đang từ từ đùi đến ngực của Hyomin , không ngừng khuấy động lửa nóng trong người. Hyomin nhất thời khựng lại, không biết nên cự tuyệt hay là tiếp nhận nữa. Tài xế ngồi ở đằng trước thỉnh thoảng đánh giá động tác của hai người qua kính chiếu hậu. Hyomin có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm của ông ta nhưng giờ phút này tâm tư của cô đều đặt trên người Jiyeon, không biết có phải hôm nay ra đường bước chân trái trước hay không lại dính vào nữ nhân phiền phức này, còn bị chiếm tiện nghi nữa chứ, nếu không phải nàng ta xinh đẹp động lòng người,hợp nhãn đại tiểu thư đây thì sớm đã bị đạp xuống xe rồi.

"Cô gái kia có phải... có phải đã ăn thứ... không nên ăn không?"

Hyomin nhìn thoáng qua gã đàn ông phía trước, rút một ít tiền trong túi ra thả vào cái ghế trống phía trước. "Bác tài, xin hãy nhanh một chút!" Từ đó, người đàn ông kia không nói gì nữa, chỉ thở dài một tiếng rồi thôi.

Đến khách sạn, Jiyeon đã hoàn toàn mất kiểm soát hành vi của mình. Tiếp viên khách sạn thấy hai người phụ nữ ôm nhau đứng một chỗ dường như cũng không thấy kỳ quái lắm, chỗ này đến đi nhiều người chuyện kiểu này chắc cũng không còn lạ nữa.

Vất vả lắm Hyomin mới lôi được người này lên phòng. Cửa phòng vừa mới đóng lại, người này giống như là phát điên ấn chặt cô vào tường, liều mạng kéo quần áo cô ra. "Đại tỷ à , bỏ tay ra, tỉnh lại mau..." Trong lúc bối rối, Hyomin giữ được váy thì lại không cầm nổi quần, kể từ đó, phòng tuyến khó tránh khỏi thất thủ.

"Nóng quá... giúp tôi với..."

Nhìn Jiyeon vừa khó chịu vừa thống khổ , Hyomin ngẩn người ra trong giây lát, buông bỏ mọi chống cự, để mặc Jiyeon cởi bỏ quần áo của mình. Dần đần, trong mơ hồ, Hyomin không thỏa mãn với cảm giác bị "xâm phạm" đấy. Cô thoát khỏi trói buộc của "quân địch". Bàn tay vung lên, vạt áo bị cởi ra, mười ngón tay như bạch ngọc vuốt ve lưng và bụng của Jiyeon.

Nụ hôn của Jiyeon rất nhẹ nhàng. Nàng thậm chí còn không hiểu thế nào là hôn sâu. Mỗi khi hai môi chạm vào nhau nàng đều dừng lại. Có lẽ bởi vì men say cho nên nụ hôn triền miên khiêu khích đã biến thành gặm cắn, nàng tựa như con sói đói mồi không ngừng "tác chiến" trước ngực và cổ đối phương. Loại "xâm nhập" mang theo chút thô bạo này không làm Hyomin thấy đau đớn mà lại khiến chân cô mềm nhũn, ngã sóng soài. Hai người cùng lăn ra một chỗ trên đất.

Mây mù che mắt bỗng tan biến, Hyomin kinh ngạc nhìn cái người đang đè mình trên sàn nhà này. Khuôn mặt của người đó đỏ ửng, đôi mắt mang theo ham muốn tình dục trần trụi. Phút chốc bị hớp hồn đi mắt bởi vì khuôn mặt ửng đỏ, vẻ mặt kiều mị bởi động tình của ai kia.

" Này cô đừng... A..."
Lời nói của Hyomin đã bị hành động kinh người của Jiyeon dọa cho nuốt trở vào bụng. Hyomin cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi chồm hổm dưới chân mình. Cô muốn đẩy đầu người kia ra nhưng hai tay dừng ở khoảng không hồi lâu vẫn không hạ xuống được...
Nàng đang làm trò gì vậy?

Ai nói chưa từng yêu thì không có quyền phát biểu, Jiyeon nhà hắc đạo dù gì cũng là một thanh niên sinh ra dưới Hàn, lớn lên sau những năm 90, chút thường thức đó tất nhiên vẫn phải có đủ. Ngay lúc cùng đám anh em bàn chuyện ' the phòng ' đám "hồ bằng cẩu hữu" nói phụ nữ chỉ cần quản tốt hai cái miệng thì tuyệt đối sẽ không "sai lầm".
Sở trường lớn nhất của Jiyeon chính là học một biết mười. Vậy nếu muốn một người phụ nữ phạm "sai lầm" thì phải hạ thủ ở hai cái miệng của cô ta... Lúc trước "chiến đấu" chỉ dựa vào dùng miệng lưỡi mà đánh ngang tay, hôm nay muốn tấn công thẳng vào "phủ địch" tất phải phí thêm sức lực. Jiyeon ngồi xổm trước người Hyomin, động tác từ tốn nhẹ nhàng, không chậm không vội. Dù "phía trên có người" nhưng trụ cột quần chúng vẫn phải xây dựng cho vững chắc, làm người lãnh đạo có thâm niên nhiều năm như thế, đại tỷ đây am hiểu rất rõ về điều này. Cho nên cô nín thở, chăm chú nhìn bộ dáng "thành trì" sắp bị chiếm đóng kia, rồi sau đó ôm chặt lấy yêu tinh, từ từ tiến vào "thành trì".
Giờ phút này, Jiyeon như một vị tướng quân bách chiến bách thắng. Đối mặt với địch, cô không hề sợ hãi, khí quét bát phương, thế như chẻ tre, cử chỉ lại giống bậc quân tử khiêm tốn quỳ dưới chân chăm sóc tình nhân.
Nàng nhắm mắt lại, tiến đến trước người Hyomin. Cảm giác gần trong gang tấc nhưng xa tận chân trời này còn mãnh liệt hơn đi thẳng vào vấn đề, nhất là hơi thở nóng bỏng phả vào chỗ mẫn cảm càng kích thích giác quan, khiến người ta đê mê muốn ngừng cũng không được.
Dù khuất trong bóng tối nhưng trước mắt nàng vẫn hiện lên thân hình xinh đẹp ấy. Jiyeon nâng cao chóp mũi, từ bụng yêu tinh trượt qua da thịt non mềm trắng nõn xuống phía dưới.
Khi cánh mũi ngửi được mùi hương dìu dịu, Jiyeon mới chậm rãi mở mắt, nhìn chăm chú yêu thương ở nơi "thần bí" kia... À, có lẽ nơi này không hẳn gọi là "thần bí" với Jiyeon được. Nàng cũng là phụ nữ, Hyomin có, nàng cũng có. Nhưng mà khi nhìn thân thể mềm mại của người này bày ra trước mắt, trong lòng nàng vẫn kích động không nói lên lời. Jiyeon hít sâu một hơi, lại cúi sát vào thêm một chút. Chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào một chỗ ẩn sâu trong khu rừng rậm. Jiyeon cũng không biết mình chạm vào đâu nhưng cô cảm thấy người đẹp Hyomin bị kích thích hơi run lên. Thấy vậy, Jiyeon như được khích lệ, càng quyết tâm lấy lòng "miệng" này.
Jiyeon khẽ khàng nói "Hello!" xem như mở đầu chào hỏi. Cả người yêu tinh run lên như đáp lại với vị tiểu lãnh đạo, "Xin chiếu cố nhiều hơn".

Đến đây, Jiyeon không còn bận tâm gì nữa, bàn tay đang ôm eo chẳng biết từ khi nào đã rời trận địa. Ngón tay nóng bỏng lướt trên làn da đùi mịn màng, nhẹ nhàng dùng sức hơi tách chân Hyomin ra. Đồng thời, đầu Jiyeon cũng thừa cơ này tiến vào.

Từ kháng cự rồi đến miễn cưỡng rồi đến muốn ngừng mà không được, quá trình này đối với Hyomin mà nói có thể coi là một phen "hành hạ". Cô cũng không rõ rốt cuộc là do tình chiến thắng lý trí hay là dục chiến thắng lý trí nữa, chỉ biết cuối cùng cô đã buông thõng hai tay nhận lễ rửa tội lần đầu cho vận mệnh... Là duyên là nghiệt chỉ có đợi đến ngày sau mới thấy rõ ràng. Hyomin mất đi năng lực phản kháng lại sự sung sướng này, mặc bản năng cảm thụ vui vẻ cực hạn. Chiếc lưỡi mềm mại thơm tho của Jiyeon chạm ngay giữa "hồng tâm", ra chiêu đúng đủ "hung chuẩn mãnh", cao tay đến độ khiến người ta phải hoài nghi có phải con nhóc này giả heo ăn thịt hổ hay không.
"Này, họ đại tỷ kia, cô rốt cuộc là heo hay là hổ?" Sau một hồi gió táp mưa rào, cơ thể yêu tinh đã run rẩy không chịu mổi, cảm giác phía dưới chuẩn bị bùng nổ. Hai chân Hyomin mềm nhũn ra, nếu như không phải đang tựa lưng vào vách tường thì cô đã sớm ngã ra đất rồi. Hyomin cảm thấy rất ảo não, nhanh vậy mà đã bị đánh cho tơi bời, nhóc con chết tiệt kia lại chẳng cười cho rụng răng. Cho nên cô chỉ có thể gợi chuyện nói để kìm nén cảm giác kích thích mãnh liệt kia lại.
Jiyeon lúc này đang rất bận rộn, một lòng một dạ muốn bắt giữ thật chặt yêu tinh trước mắt này. Ai ngờ lúc này yêu tinh đột nhiên nói chuyện, nàng lập tức cong khoé miệng thở hổn hển nói: " Heo hay hổ thì rốt cuộc cô vẫn im lặng hưởng thụ sao? " . Vừa nói xong, Jiyeon lại cúi đầu tới ngậm trọn viên "đậu đỏ" vào miệng, răng cắn lên đầu chóp rồi khẽ kéo ra. Hyomin bị đau nhăn cả mặt lại.
"Cô a , đồ lưu manh! Á..." Jiyeon cắn làm Hyomin tức giận muốn đạp cho cô một cái. Nhưng Hyomin vừa mới nhấc chân lên liền bị Jiyeon bắt được, thuận thế gác nó lên vai mình. Sau đó, cái tay còn "tàn bạo" vỗ vào ngực của Hyomin . " Tôi lưu manh cũng chỉ lưu manh với mình cô thôi!" Nói xong, đầu lưỡi lại tiếp tục quấn lấy hạt "đậu đỏ", tiếp tục chơi đùa. Jiyeon chăm chỉ siêng năng làm cho Hyomin khổ không thể tả...
Jiyeon xưa nay vẫn luôn thẳng thắn, lãnh đạm giờ lại không muốn nói nhiều về vấn đề là heo hổ gì đó. Hôm nay, nàng vứt bỏ vỏ bọc thanh tĩnh, khoác lên mình bóng hình nữ cường nhân bưu hãn không phải do di chứng của thuốc, cũng không phải nàng vô sự tự thông... Muốn biết tại sao cô lại có thể thành thạo những "kỹ năng" này thì phải nhờ tên Woobin khốn kiếp kia ( cụ thể mình sẽ không nhắc). 

Sự thật chứng minh, cái câu "lý luận xuất phát từ thực tiễn" của Mác xồm cũng không hoàn toàn chính xác. Jiyeon chỉ cần dựa vào chút lý luận và kiến thức riêng ít ỏi đã hành hạ Hyomin chết đi sống lại. Đầu tiên Hyomin vẫn còn chịu đựng không lên tiếng cũng không đáp trả lại nhưng qua một hồi chiến đấu ác liệt khiến cô dần cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài ra. Lý trí dần bị tình dục đánh bại, Hyomin tạm thời quên mất chút ràng buộc giữa hai người lần đầu gặp rỡ hay qua đường gì đó , nhiệt tình đón nhận những cơn sóng khoái cảm đang ập tới. Đột nhiên Hyomin rên lên một tiếng cao vút, sau đó cả cơ thể như thoát lực, không còn đứng vững nổi.

-------------------------

Tay nghề viết H còn non kém,quý độc giả thông cảm nha, mình cũng lượm nhặt một ít nhiều nơi để có thể ra một chương H này. 😭😭
Phải nói là Long Ca lần đầu thôi mà hành xác ngta còn hơn là yêu nhau mấy nghìn năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro