Chương 5,6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Trí Ân dùng hết dũng khí, bấm số điện thoại của Trí Nghiên...

Đúng lúc hai người ăn xong, chuẩn bị đứng lên thì thấy Ân Tĩnh đang đi tới, Hiếu Mẫn trông thấy anh ta thì liền gật đầu mỉm cười như thường ngày. Tâm tình mất mát của Ân Tĩnh cũng vì hành động đó mà biến mất, thậm chí trong lòng còn có một tia ấm áp. Haiz, mình thật không đành lòng từ bỏ người phụ nữ này, thế nhưng chính bản thân cũng biết rõ rằng có nhiều chuyện không thể miễn cưỡng. Việc quan trọng trước mắt là đừng làm cho Hiếu Mẫn tiếp tục nảy sinh cảm giác chán ghét mình, những việc khác thì.. từ từ rồi tính. Nghĩ vậy nên Ân Tĩnh liền cười nói:
"Hai người ăn xong rồi sao?"

"Ừ. Chúng tôi đi trước, gặp lại chị sau."

"Tạm biệt!"

Xung quanh, ánh mắt của mọi người liên tục đổ dồn vào phía bên này. Hai nhân vật chính rất tự nhiên hóa giải lúng túng tối qua, mọi chuyện cứ như chưa có gì xảy ra. Đây quả là cách tốt nhất để dập tắt những tin đồn thất thiệt. Mãi đến khi ra ngoài, Trí Ân mới kéo tay của Hiếu Mẫn mà cười hì hì.

"chị ta nhìn cũng được mà! Không lẽ chị định tiếp tục từ chối sao?

"Nếu không thì phải làm sao đây?"

"Em thấy Hàm Phó không phải là người dễ bỏ cuộc đâu."

"Nhiều chuyện quá! Em lo chuyện của mình đi!"

"Không vui gì hết! Bất quá, nói cho chị biết một bí mật, em có được số điện thoại di động của Trí Nghiên rồi!"

Hiếu  có chút kinh ngạc nhìn Trí Ân, "Hai người không phải đang quen nhau sao? Tại sao đến cả số điện thoại mà cô ấy cũng không cho em?"

Tình huống này làm cho Trí Ân có chút ngượng ngùng, nên cô cũng không trả lời câu hỏi này. Sáng sớm hôm qua ở sân bay, khi Hiếu Mẫn hiểu lầm cô và Trí Nghiên đã quen nhau, Trí Ân cũng không giải thích vì bản thân cô vẫn đang rất tự tin rằng mình có thể theo đuổi được Trí Nghiên.

"Nếu đợi Trí Nghiên chủ động gọi điện thì chắc cổ em sẽ dài thêm cả tấc mất, nên nhất định em phải chủ động xuất chiêu trước! Chị nghĩ thử xem có thật là chị ấy không để ý gì đến em hay đang là dục cầm cố túng* đây? Nhìn sơ qua thì em thấy chị ấy không giống như người có kinh nghiệm yêu đương, thế nhưng còn trẻ như vậy mà đã leo lên chức Tổng giám đốc hành chính, nhất định chị ấy không phải là người bình thường, tâm cơ hẳn là rất sâu." Hiếu Mẫn có chút hơi mơ hồ, hai người này... rốt cuộc là có phải đang quen nhau không vậy?

*Dục cầm cố túng: Giả vờ tha để bắt thật

"Chị Hiếu Mẫn, chị nói coi lát nữa em gọi điện thoại nên nói cái gì với chị ấy để chị ấy không cảm thấy ngại đây?" ... Cả hai vừa đi dạo phố vừa nói chuyện. Đúng như dự đoán của Hiếu Mẫn, cứ hễ khi hai người đi riêng với nhau thì sẽ Trí Ân lại bắt đầu nói chuyện về Trí Nghiên.

Thật không biết Trí Ân uống lộn thuốc gì, lại đi thích một người như cô ta. Có điều chính mình chưa từng theo đuổi ai, nên cũng không biết đưa ra lời khuyên như thế nào, chỉ có thể để mặc cho Trí Ân tự lảm nhảm một mình
.
Hai người đi mãi thì quyết định vào một tiệm canh gà, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Lúc này, Trí Ân rốt cục cũng quyết định là sẽ gọi điện thoại cho Hiếu Mẫn . Trí Ân nắm chặt lấy điện thoại di động, nhắm mắt lại, hít sâu mấy lần. Hiếu Mẫn nhìn cô mà không nhịn được cười.
Trí Ân nhớ lại bài học thư giãn của bác sĩ tâm lý, tự tưởng tượng ra một bức phong cảnh mỹ lệ nhằm tự trấn an mình. Đến khi bản thân tự cảm thấy tim đập không còn đập nhanh nữa thì cô mới bắt đầu nhấn dãy số.

Điện thoại vang lên được năm tiếng thì mới có người trả lời. "Alô, xin hỏi ai vậy?"

Bỗng dưng Trí Ân cảm thấy khó thở, hô hấp đều nghẹn lại. Thế nhưng dù sao bản thân cũng là nữ tiếp viên hàng không với kỹ năng chuyên nghiệp, chỉ cần giữ cho tâm trạng được tự nhiên thoải mái thì sẽ dễ dàng giải quyết mọi chuyện. Nghĩ vậy nên Trí Ân liền hít sâu một hơi rồi nói.

"Alô, xin hỏi đây có phải là điện thoại của Phác Trí Nghiên không?"

"Đúng vậy. Xin hỏi, ai ở đầu dây?"

"Em là Trí Ân đây."

Nghe phía bên kia bỗng dưng im lặng một lúc, Trí Ân liền thấy không vui khi cảm giác được Trí Nghiên chính là đang cố nhớ lại cái tên này, cô rõ ràng là không đem mình để ở trong lòng mà.

"Ừ, chào em! Chị có chút bất ngờ khi nhận được điện thoại của em đấy."

"Tại vì đợi mãi mà vẫn không thấy chị gọi điện thoại, nên em chẳng còn cách nào khác là gọi cho chị."

"..." Trí Nghiên thật sự không biết nên nói gì tiếp. Thành thật mà nói, cô cũng không phải một người nói năng vụng về, thế nhưng đối mặt sự nhiệt tình của Trí Ân, cô đột nhiên có chút khó xử không nói nên lời.

"Chị vẫn đang nghe em nói đấy chứ?" Trí Ân hỏi, giọng điệu có chút lo lắng.

"Ừ, chị vẫn đang nghe đây. Dạo này công việc có chút bề bộn, nên không có thời gian gọi cho em."
Trí Nghiên cảm thấy bản thân vẫn nên tìm một lý do để giải thích nhằm xoa dịu tình hình.

"Vậy sao? Chị đang bận việc gì thế?"

"Đang lên một kế hoạch mới, ngày kia là phải trình cho ban giám đốc rồi." Nghe Trí Nghiên trả lời thành thật như thế, trên môi Trí Ân nở một nụ cười.

Hiếu Mẫn nhìn thấy vẻ mặt Trí Ân biến đổi từ trạng thái căng thẳng sang thỏa mãn hài lòng thì không khỏi suy nghĩ, xem ra Trí Nghiên cũng không phải loại người khô khan, cứng ngắt như lúc nhìn, ít ra vẫn còn biết dụ ngọt con nít.

"Oh. Vậy chị sắp bay đến Đài Loan sao?"
Lần thứ hai ngày, Trí Nghiên cảm thấy đứng hình, không nói nên lời. Cô nhóc Trí Ân này rõ ràng là muốn điều tra mình đây mà. "À, thật ra thì chị sẽ bay đêm nay."

"Vậy sao? Bây giờ chị đang ở đâu thế?"

"Thành phố S."

"A? Em cũng ở đây nữa nè! Hơn nữa, tối nay em cũng bay đó. Chị nói xem, chúng ta thật sự rất có duyên phải không?"

"Ha ha, đúng vậy á. Tối nay em bay lúc mấy giờ?"
Nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Trí Ân đang vui phơi phới, trong lòng Hiếu Mẫn không khỏi hâm mộ. Tuổi trẻ quả nhiên thật tốt, ít nhất vẫn thừa thời gian và sức lực yêu đương. Hai người tiếp tục nói chuyện một lúc, sau đó Trí Ân mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại. Nhìn thời gian trò chuyện, cô cười như một đứa trẻ.

"Chị Hiếu Mẫn! Lát nữa chúng ta có thể gặp Trí Nghiên rồi!"

"Cô ấy cũng bay đi Đài Bắc sao?"

"Dạ. Giờ khởi hành chuyến bay của chị ấy so với chuyến bay của chúng ta cũng chênh lệch không nhiều, nên em đã hẹn chị ấy gặp nhau tại quán cà phê ở sân bay."

"Thật vậy sao? Mới đây mà em đã thu phục được cô ấy rồi à?"

"Chuyện này cũng thường thôi! Đúng lúc em vừa nhận được bộ đồng phục mới này! Đảm bảo với chị là người như chị ấy sẽ rất thích những bộ đồng phục như thế này đây."

"Vậy thì em ráng mà mặc nó để quyến rũ người ta đi ha."

"Đương nhiên!"

"Chị thật là hết nói nổi với em!"

"Nhưng mà nói thật, từ đầu đến cuối em đều cảm thấy chị Mẫn Mẫn mặc đồng phục vẫn là đẹp nhất."

"Đừng gọi chị như vậy, nghe nổi cả da gà."

"Ha ha..."

Trí Ân lôi kéo Hiếu Mẫn đến sân bay từ rất sớm, sau đó cả hai cùng đến quán cà phê mà Trí Nghiên đã hẹn để chờ đợi "cuộc hẹn hò đầu tiên".

"Trí Ân, chị nghĩ nếu ở đây sẽ cản trở hai người hẹn hò. Em không nghĩ vậy sao?"

"Không có chuyện đó đâu. Em chỉ sợ nàng ngại, có chị ở đây nói chuyện chung thì bầu không khí sẽ đỡ nhàm chán hơn."

"Có cái miệng của em ở đây mà còn sợ người ta cảm thấy chán sao?"

"Thấy ghét! Đừng có chọc em nữa! Em cũng cảm thấy hồi hộp chứ bộ!"

Hiếu Mẫn nhìn nàng rồi lại cố nén cười. Quen biết nhau lâu như vậy, thật sự đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Trí Ân như thế này. Trí Ân tuy rằng còn trẻ, nhưng tính tình rất chững chạc, cho dù có gặp khó khăn hay căng thẳng cũng rất ít thể hiện sự lo lắng ra bên ngoài. Tình thế lúc này thì hoàn toàn trái ngược, bây giờ nhìn Trí Ân quả thực cứ như một chú chim sẻ nhỏ, đối với mọi thứ đều cảm thấy ngơ ngác, mới lạ.

Chương 6: Trí Nghiên rực rỡ trên sân khấu

Ngay lúc hai người đang trêu chọc lẫn nhau, một nhóm người bước vào. Ngẩng đầu nhìn, đúng là Trí Nghiên. Cô một thân màu trắng âu phục, ống tay áo vén đến cánh tay, trên cánh tay vắt áo khoát. Bên cạnh đi theo bốn người, trên tay đều cầm cặp đựng giấy tờ và hồ sơ, có một tập hồ sơ mở ra tựa hồ chờ đợi cô ký tên. Trí Nghiên vừa đi vừa nói cái gì, vẻ mặt rất lạnh lùng.

"Quá bảnh !" Trí Ân cảm khái một câu. Hiếu Mẫn không lộ biểu tình gì, nhìn Trí Nghiên như thế này thật có chút sức hấp dẫn. Trí Nghiên quét một vòng bốn phía, nhìn về phía Hiếu Mẫn. Thời điểm ánh mắt hai người chạm nhau, Hiếu Mẫn sững sờ. Dù khoảng cách khá xa, thế nhưng nàng đột nhiên cảm giác rõ ràng được ánh mắt kia, thẳng tắp chiếu đến mình, tâm bất chợt nhảy một cái. Nhưng nàng lập tức lại khôi phục trạng thái lãnh đạm, tựa như tạo một lớp lá chắn cho bản thân, một khi gặp phải nguy hiểm, vẻ mặt lãnh đạm sẽ tự động xuất hiện.
Kỳ thực thị lực Trí Nghiên không tốt như vậy, cô chỉ bị một thân đồng phục màu đỏ hấp dẫn. "Được rồi, có việc gì thì email đi. Còn có, tôi muốn số liệu, xin mau sớm chỉnh sửa rồi gửi cho tôi. Các vị quay về được rồi, người tôi hẹn đang ở bên kia." Mấy người nghe tổng giám đốc lên tiếng, cũng đều cáo từ rời đi. Trí Nghiên bước nhanh về phía hai người.

"Hai người khỏe." Trí Nghiên mỉm cười chào hỏi, sau đó ngồi xuống. Trí Ân ngồi ở giữa hai người, quay đầu nhìn Trí Nghiên, chỉ mỉm cười không nói lời nào. Trí Nghiên bị cô nhìn đến có chút ngượng ngùng, thế nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là ánh mắt lộ ra chút sủng nịch mỉm cười nhìn lại cô.

Hiếu Mẫn đột nhiên cảm thấy mình ở đây thực sự là dư thừa, trông hai người liếc mắt đưa tình, ánh mắt như toàn lực tóe ra tia lửa điện. Nàng nhấp một hớp cà phê để che giấu cảm xúc, sau đó nhìn đi nơi khác.

  Trí Nghiên vẫn không lên tiếng, dù sao tuổi cô lớn hơn Trí Ân, tâm tình cũng ôn hòa nhiều lắm. Trí Ân nhịn không được cất tiếng cười, "Ha ha, nếu ai nhìn thấy thần sắc này của chị, khẳng định không dám nói chuyện với chị!" Trí Nghiên sờ sờ mũi nở nụ cười, Trí Ân đột nhiên giật mình, cô yêu thích động tác nhỏ này, sau đó ý thức được kỳ thực Trí Nghiên cũng không quá hờ hững.

Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn Hiếu Mãn, Hiếu Mẫn đang nghiêng đầu nhìn về nơi khác, để lộ gò má 45 độ, đường nét khuôn mặt rất đẹp, ánh mắt có chút trống rỗng, cả người toả ra một loại cảm giác kỳ ảo.

Trí Nghiên đột nhiên mãnh liệt muốn biết, tại sao ánh mắt nàng mỗi khi nhìn mình đều luôn chất chứa một tia lãnh ý. Kỳ thực dư quang của Hiếu Mẫn cũng đang chú ý tới tầm mắt đánh giá của Trí Nghiên, chỉ có điều không muốn để ý tới, bởi vì nàng không biết nói cái gì, trước giờ nàng đều không giỏi trò chuyện cùng người khác. Trí Ân cũng chú ý tới ánh mắt Trí Nghien nhìn về phía Hiếu Mẫn, có chút không thoải mái.

"Bên ngoài trời âm u." Cô mở miệng nói, Hiếu Mẫn nghiêng đầu nhìn một vùng bầu trời nhỏ phía ngoài cửa sân bay, tựa hồ có chút lạnh."Đúng vậy, lúc tôi ngồi xe đến đây đã thấy nhiệt độ tuột khá nhanh, xem ra trời sắp đổ tuyết, không biết có làm lỡ chuyến bay hay không." Trí Nghiên có chút do dự nói. Hiếu Mẫn cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn, trung tâm chưa gọi điện thoại thông báo."Tạm thời còn chưa nhận được thông báo, một lúc nữa tôi sẽ gọi điện thoại xác nhận một chút." Hiếu Mẫn trả lời.

Từ tối hôm qua đến giờ, Trí Nghiên chỉ mới ngủ được có 2 tiếng nên bây giờ cả người đều cảm thấy mệt mỏi, vì vậy cô thả lỏng bản thân, tựa người vào ghế để thư giãn một chút. Lúc buổi chiều, khi Trí Ân gọi điện thoại thì cô đang định chợp mắt một chút nên cũng định từ chối gặp mặt, thế nhưng nghe giọng vui sướng của Trí Ân truyền qua điện thoại, cô lại không nỡ từ chối nên đành hẹn gặp sớm ở sân bay. Sự nhiệt tình của cô bé này thật đáng yêu, từ lúc em ấy ở trên máy bay chủ động hỏi mình cần gì, đến khi nhét tờ giấy, tiếp theo cũng không biết từ đâu lại có số điện thoại của mình, nếu nói bản thân mình không biết mục đích của em ấy là gì thì chính là nói dối. Cô thừa nhận, Trí Ân rất đẹp, đẹp một cách nóng bỏng, rực rỡ như một ngọn lửa, chính là loại vẻ đẹp khiến người ta luôn phải ngước nhìn. Thế nhưng, đối với Trí Nghiên mà nói, cô chỉ có thể dùng tiêu chuẩn thưởng thức cái đẹp để nhìn Trí Ân, chứ không hề có ý định tiến xa hơn, nguyên nhân là vì sự nhiệt tình của Trí Ân khiến Trí Nghiên muốn trở thành một người cưng chiều cô.

Bên ngoài, trời nổi gió dữ dội, từng cơn gió lạnh kéo đến, khiến cho cánh cửa bị va đập nhiều lần, thu hút sự chú ý của ba người. Dựa vào kinh nghiệm của mình, Hiếu Mẫn liền cảm thấy không ổn nên ngay lập tứng đứng dậy, " Trí Ân, chị muốn đến trung tâm điều khiển một chút, em ở đây chờ điện thoại của chị." Trí Nghiên nghe nói xong cũng tự nhiên ngồi thẳng người lên, nhìn sơ thì thấy tuy vẻ mặt của Hiếu Mẫn biến đổi không nhiều thế nhưng giọng điệu rõ ràng là đang rất vội vã, nên đột nhiên cô có linh cảm chẳng lành. "Hay để em đi chung với chị." Trí Ân cũng chuẩn bị đứng dậy. Hiếu Mẫn nhìn cô cùng Trí Nghiên, "Không cần đâu, để chị đi xem tình hình như thế nào đã rồi hãy tính tiếp. Có tin gì chị sẽ gọi cho em. Nhớ mang theo điện thoại bên mình đấy." Nói xong nàng quay sang chào Trí Nghiên một cái rồi nhanh chóng đi khỏi.

"Chị Hiếu Mẫn là tiếp viên trưởng, trình độ nghiệp vụ rất giỏi nên tụi em luôn tin tưởng chị ấy." Trí Nghiên gật gù. Cứ theo cái đà này thì chắc máy bay sẽ đến trễ, vậy nên cô nhanh chóng gọi điện thoại cho trợ lý của mình, "Ken, anh mau chóng lái xe đến sân bay, tôi thấy thời tiết có vẻ không ổn lắm. Đúng rồi! Còn nữa, nhớ mang theo áo bông đề phòng hờ." Cúp điện thoại, Trí Nghiên có chút chán nản, gần đây mọi chuyện cứ rối tung cả lên, làm cô phải chạy qua chạy lại để giải quyết. Thật là mệt mỏi, cô không thích bản thân mình bị đặt vào tình huống bị động này chút nào. Trí Ân ở bên cạnh nhìn Trí Nghiên đang suy tư một mình, cô rất thích dáng vẻ này của Trí Nghiên nên cứ im lặng ngồi đó mà ngắm nhìn chứ không hề quấy rầy.

Ngoài trời, gió càng ngày càng mạnh, cùng lúc đó, bên trong sân bay, mọi người cũng đang thảo luận về tình hình thời tiết. Bình thường ở phía nam, dù có bước sang mùa đông đi nữa thì vẫn rất hiếm khi có tuyết rơi, thế nhưng thời tiết bên ngoài lúc này thì hoàn toàn trái ngược. Từng cơn gió mạnh, kèm theo những bông tuyết đang đập vào cửa kính, tạo ra những âm thanh thật ồn ào. Mọi người bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Đột nhiên, điện thoại di động Trí Qnw vang lên, Trí Nghiên nhìn lướt qua, trên màn hình là một tấm ảnh Hiếu Mẫn đang chu miệng. So sánh dáng vẻ bình thường lạnh lùng của nàng, Trí Nghiên cảm thấy rất không hài hòa, nhưng không thể không thừa nhận, rất gợi cảm. Cô phát hiện, nét đẹp của Phác Hiếu Mẫn tựa hồ có thể phối hợp mọi loại biểu cảm.

"Chị Hiếu Mẫn, thế nào rồi." "Tới phòng điều khiển ngay." "Được." Sau khi cúp điện thoại, Trí Ân nhìn về phía Trí Nghiên, "Xin lỗi, em phải đi phòng điều khiển, e sợ là có rắc rối." Trí Nghiên hiểu gật đầu, "Mau đi đi." Trí Ân đi mấy bước, đột nhiên quay đầu lại, " Trí Nghiên, chúng ta duy trì liên lạc điện thoại được chứ?" 

Trí Nghiên sững sờ gật đầu một cái."Em nói không chỉ ngày hôm nay." Trí Nghiên lại sửng sốt một chút, lần này không chờ cô đáp lại, Trí Ân liền quay người rời đi.

Giọng điệu Phác Hiếu Mẫn trong điện thoại có chút nóng nảy, e sợ tình huống so với tưởng tượng còn muốn tệ hơn. Có điều vừa nghĩ tới vẻ mặt Trí Nghiên ngơ ngác vừa nãy, Trí Ân nhịn cười không được, đột nhiên phát hiện người này kỳ thực rất đáng yêu ! Lát nữa phải nhớ nói phát hiện mới này cho chị Hiếu Mẫn.

Trí Nghiên đang tẻ nhạt ngồi ở chỗ cũ, tinh một tiếng, truyền đến một cái tin nhắn: "Bão tuyết, máy bay đến trễ", là Trí Ân gởi tới.

Trí Nghiên vừa muốn gọi điện thoại cho Ken để hỏi xe đến chưa, thì nghe loa phát thanh sân bay vang lên, kêu tên Phác Hiếu Mẫn. Mãi khi tiếng thông báo được lặp lại hai lần, Trí Nghiên mới nhận ra rằng Phác Hiếu Mẫn chính là người vừa rồi ngồi đối diện với mình. Từ phía xa, cô nhìn thấy một nữ tiếp viên hàng không đang chạy một mạch đến đám đông, theo sau là các nhân viên bảo vệ. Âm thanh càng lúc càng lớn, có vẻ như giữa hành khách và nhân viên đã xảy ra tranh chấp.

Tuy Trí Nghiên không phải là người nhiều chuyện, nhưng dù sao cô và Hiếu Mẫn cũng có thể được xem như là có quen biết; nghĩ thế nên cô liền đứng dậy, kéo hành lý đi về phía đám đông. Càng đi lại gần, Trí Nghiên càng thấy ở phía bên này, đám đông càng ngày càng hỗn loạn. Thấy tình hình ngày càng không ổn, ngay lập tức ba nhân viên an ninh liền đi tới nhằm giải quyết, trấn an mọi người.

Xung quanh, có nhiều người hiếu kì nên cũng đứng lại xem rồi bàn tán, vậy nên càng lúc càng đông, Trí Nghiên đứng từ xa, bị mọi người che khuất tầm nhìn nên không thấy rõ, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một người mặc đồ đỏ bị hành khách vây quanh.

Thấy thế nên cô vội vã đi nhanh lên, muốn chen vào đám đông để xem xét tình hình, thì đột nhiên nhìn thấy người áo đỏ đó ngã xuống đất, mọi người đứng đó cũng vì thế mà càng làm loạn thêm. Lúc này, Trí Nghiên không còn để ý đến chuyện gì nữa, chỉ có thể luôn miệng nói "Làm ơn cho qua! Làm ơn nhường đường! Xin cho qua một chút...!" đồng thời nhanh chóng đi đến bên cạnh Phác Hiếu Mẫn. Phác Hiếu Mẫn bị ngã nên ngồi bệt xuống dưới đất, đồng nghiệp bên cạnh đang muốn đỡ nàng đứng dậy, nhưng bản thân đang bị đám đông kéo qua kéo lại, chưa kịp quay sang giúp đỡ, thì ngay lập tức Trí Nghiên đã nhanh hơn một bước nắm tay Hiếu Mẫn, vừa muốn đỡ nàng dậy thì Hiếu Mẫn kêu lên một tiếng "Đau!".

Do thời tiết thay đổi nên có nhiều chuyến bay đến trễ, thậm chí có nhiều chuyến bay còn bị hủy bỏ. Vì lẽ đó mà giữa hành khách nhân và nhân viên hãng hàng không bắt đầu nảy sinh tranh chấp; dần dần, mâu thuẫn càng trở nên gay gắt, hai bên bắt đầu xô đẩy, động tay động chân. Hiếu Mẫn đột nhiên bị người khác xô đẩy, phía dưới chân vô tình đụng phải vật gì đó, né không kịp nên ngay lập tức ngã xuống đất. Lúc này, dưới chân truyền lên một cảm giác đau đớn, đau đến nỗi toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh. Bỗng dưng, Hiếu Mẫn cảm giác được có người đến gần, nắm chặt tay, muốn kéo mình đứng lên, thế nhưng nàng chỉ vừa mới thử dùng lực một tí thì vết thương ngay chân lại đau, đau đến mức phải kêu lên.

Trí Nghiên ngồi xổm xuống đất, sốt ruột hỏi: "Chị thế nào rồi? Bị trặc chân rồi sao?" Hiếu Mẫn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trí Nghiên, khuôn mặt liền lộ ra vẻ sững sờ. Thấy ánh mắt của Trí Nghiên lộ ra sự lo lắng, Hiếu Mẫn cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể cắn môi gật đầu. Hai nhân viên khác thấy tình hình thế cũng mau chóng đi đến hỏi thăm tình hình, Trí Nghiên liền hối thúc gọi nhân viên y tế tới, chỉ e là chân bị bong gân.

Xung quanh ngay lập tức liền truyền tới những âm thanh la lối, khinh thường.
"Chân bị đau thì thế sao? Mấy người làm trễ nãi chuyện làm ăn của tôi, nếu có hậu quả gì, cái sân bay của mấy người nhắm có bồi thường nổi không?!"

"Nhân viên gì mà chỉ biết ở đó nói nhảm, không làm ăn được tích sự gì hết! Tôi cần người có thể giải quyết được vấn đề."

" Hết người rồi hay sao mà lại phái một con bánh bèo không não đến giải quyết! Kêu quản lý của mấy người ra đây! Chúng tôi không cần loại người này phục vụ!"

Cả đám người ăn nói càng ngày càng khó nghe, Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn mấy gã đàn ông đang la hét một chút, rồi sau đó đứng dậy nói với bảo vệ, "Chính mắt tôi nhìn thấy mấy người này cố ý đẩy cô ấy, hơn nữa lại còn kêu gào lớn tiếng phá hoại trật tự công cộng." Mọi người nghe xong ai nấy cũng sững sờ, bên phía nhóm bảo vệ cũng bị đứng hình vài giây, sau đó mới hoàn hồn rồi nói, "Mời ba vị đi cùng chúng tôi về văn phòng để phối hợp điều tra." Ba gã đàn ông đứng bên bỗng dưng im phăng phắc, sau đó gào to lên "Mày dựa vào gì mà bắt tao? Tụi bây có bị bệnh ấm đầu không?" Một người trong nhóm đó vừa la hét, vừa chỉ vào mặt Trí Nghiên. Trí Nghiên lớn tiếng quát lại, "Mấy người các người cố tình đứng ở đây la hét ồn ào, làm loạn nơi công cộng là có mục đích gì?! Trễ việc làm ăn sao? Chẳng có ông chủ nào có dư thời gian mà tự gây chuyện làm mất mặt mình tại chỗ đông người như vậy cả! Tôi thấy mấy người chính là đang dàn cảnh, thừa dịp hỗn loạn mà trộm cướp!" Trí Nghiên nói xong liền quay lại ra hiệu cho bảo vệ, ba người kia đang bị cô quát, chưa kịp hoàn hồn trở lại thì đã bị bảo vệ dẫn đi.

Hành khách xung quanh nghe thấy thế thì ngay lập tức kiểm tra hại hành lý, tư trang, để xem có mất gì không. Các nhân viên sân bay cũng nhân cơ hội này mà trấn an, động viên mọi người. Tình hình căng thẳng mau chóng được làm dịu xuống. Thấy thế, Trí Nghiên liền hỏi nữ tiếp viên hàng không đứng kế bên mình rằng khi nào nhân viên y tế sẽ đến đây.

Nàng vừa dứt lời thì liền thấy Trí Ân liền mang theo người chạy tới. "Chị Hiếu Mẫn, chị sao rồi? Mau qua đây để Tiểu Vương xem vết thương của chị nào."

Trí Nghiên nghe thế liền đứng lên, lui qua một bên để bọn họ làm việc. Lúc này, điện thoại của Ken gọi đến, "Ừ. Ở khu C chờ tôi, tôi tới liền!" Sau đó, cô cuối đầu xuống nhìn hai người Trí Ân, Hiếu Mẫn một chút rồi liền xoay người đi khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro