Chương 7,8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Bão tuyết khiến chuyến bay bị hoãn, ba người đều bị giam ở sân bay

Sau khi lấy được chìa khóa xe, Trí Nghiên thở nhẹ một hơi, dù sao cũng có chút chuẩn bị. Sân bay đã phát thông báo có bão tuyết, toàn bộ chuyến bay đều bị hủy bỏ. Bên trong sân bay một mảnh hỗn loạn, cách đó không xa lại truyền đến âm thanh la hét, Trí Nghiên nhăn mặt, cau chặt lông mày.

Chỉ chốc lát, Ken trở lại bên người, "Phác Tổng, máy bay dừng bay. Ngài có muốn rời đi bây giờ hay không?"

Trí Nghiên nhìn thời tiết bên ngoài một chút, "Thời tiết lúc này, chỉ sợ lái xe cũng khó khăn, vẫn nên chờ một chút hãy quyết định đi."

"Tại sao thời tiết oái ăm như thế này, còn có tuyết nữa!"

"Dù sao cũng hơn ngồi trên máy bay, ở trên đó thời tiết thay đổi còn lớn hơn."

Ken chỉ cười, trả lời lại một câu, "Phác Tổng đúng là thật lạc quan."

Ken rất kính trọng cấp trên của mình, dù trẻ tuổi, thế nhưng Phác Tổng vô cùng quyết đoán. Năm ngoái vào thời điểm khủng hoảng, suýt chút nữa khiến người ta lật cả gốc lên, giá cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng, mấy ngày đó điện thoại như sắp bị gọi đến hỏng. Phác Tổng gặp nguy không loạn, một bên sắp xếp ban quan hệ xã hội ra mặt xoa dịu, một bên gọi người quan sát giá cả cổ phiếu, chú ý đến tài chính.

Quả nhiên đến ngày thứ tư tìm ra được một khoảng tiền quỷ dị, tìm hiểu nguồn gốc rồi tìm được kẻ đầu têu, cũng mượn cơ hội này loại bỏ người có âm mưu trong công ty. Nhạc Linh Uyển, phó tổng ban quan hệ xã hội được một tay cô đề bạt nắm bắt thời cơ, lợi dụng giới truyền thông đảo ngược tình thế một phen, giá cổ phiếu cùng ngày trước khi đóng cửa rốt cục cao trở lại. Chưa kịp chúc mừng, Phác Tổng liền một người bay đi Đài Loan, tự mình đến Hội Đồng Quản Trị báo cáo.

Lần đó Ken làm trợ lý, toàn bộ hành trình của Trí Nghiên đều đi theo, anh đã được chứng kiến người phụ nữ hơn người này, bình tĩnh và thông minh, cũng được chứng kiến một mặt nhẫn tâm của cô.

Đương nhiên, những điều này anh sẽ không nói với người khác, dù sao người không tàn nhẫn cũng rất khó ngồi vào vị trí này.

"Than phiền cũng không làm được gì. Thượng Đế vốn thương người, mỗi người chúng ta đều được ban tặng những điều tốt lành." Trí Nghiên vừa cười vừa nói. Chuông điện thoại di động vang lên, là Cư Lệ, thì ra TV thông báo sự tình sân bay ngừng bay.
"Chị bên kia thế nào?"

"Còn tốt, chỉ bị kẹt ở sân bay. TV đưa tin sao? Nhìn thấy em sao? Ha ha. . . . . ."

Ken đứng dậy đi đến máy nước uống, Phác Tổng bình thường rất ít khi cười to, thế nhưng đối với người bạn tốt kia cô đều sẽ cười rất vui vẻ. Tình bạn giữa những cô gái luôn thân thiết như vậy, Ken nhớ tới bạn gái của mình.

Trí Nghiên cúp điện thoại, tâm tình bỗng nhiên tốt lên, Cư Lệ rất ít khi quan tâm cô. Cũng không phải thật sự không quan tâm, chỉ là phương thức quan tâm của nàng Trí Nghiên không đoán ra. Tính cách hai người giống trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, thế nhưng thứ tình cảm này rất kỳ quái. Khi cô đang nghĩ ngợi, thì điện thoại di động lại vang lên, là Trí Ân. Trí Ân nói vết thương ở chân  Hiếu Mẫn không có gì đáng ngại, nhanh chóng xử lý một chút vết thương ở chân tại phòng y tế, thì có thể đi lại bình thường. Trí Ân hiện tại cũng bị sắp xếp đến tổ hỗ trợ phục vụ, hai người trò chuyện vài câu liền cúp.

Trí Nghiên nhìn bão tuyết bên ngoài, không có chút dấu hiệu thuyên giảm. Máy bay trên đường băng đã phủ một tầng tuyết dày, có mấy người gian nan làm gì đó ở bên trong gió tuyết, tựa hồ mỗi bước đi đều khó khăn.

Ken cầm nước quay về chỗ ngồi, đưa cho Trí Nghiên." Nữ tiếp viên hàng không thật xinh đẹp!"

Trí Nghiên có chút tò mò, nhìn về hướng tay Ken chỉ, cách đó không xa là một bảng quảng cáo, phía trên là bốn nữ tiếp viên hàng không mặc đồng phục xinh đẹp, chính giữa là Phác Hiếu Mẫn, bên cạnh chính là Trí Ân.
Hai người so với nhau, Trí Ân phát hiện vẻ ngoài Hiếu Mẫn vẫn phù hợp gu thẩm mỹ của mình hơn.

Rất đẹp, khiến người khác muốn chiếm giữ. Trí Nghiên bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, không muốn tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa. Trực giác nói cho cô biết, tình yêu này kia rất phiền phức, đặc biệt là tình yêu giữa phụ nữ. Nếu như còn chưa bắt đầu, tốt nhất nên dùng lý trí dừng lại, tránh cho một ngày hại người hại mình.

Ken ở một bên cười nói "Nói về vóc dáng, em cảm thấy người ở giữa đẹp nhất, vừa nhìn cũng rất ngự.Phác Tổng thấy đây sao?"

"Rất ngự?"

"À, chính là phong cách ngự tỷ!"

"Ừm, có điều lời nói của em hình như có ẩn ý." Trí Nghiên cười nhìn Ken.

"Ha ha, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp, thế nhưng có cảm giác xa cách. Chỉ có thể nhìn nhưng không thể chơi đùa a! Người bên cạnh lại bất đồng, rực rỡ như là một đóa hoa, chỉ khiến người ta muốn cưng chìu che chở."

Lời bình luận tràn đầy hào hứng, người anh ta khen chính là Trí Ân. Xác thực, so với Hiếu Mẫn, vẻ đẹp của Trí Ân có vẻ bắt mắt hơn. Thế nhưng ánh mắt Trí Nghiên vẫn nhìn chằm chằm  Hiếu Mẫn, cô chợt nhớ tới vừa nãy khi Hiếu Mẫn bị trật chân, dùng vẻ mặt cắn môi nhìn cô.

Hiếm khi thấy được vẻ yếu đuối của nàng, so với vẻ mặt lạnh nhạt, như vậy ôn nhu hơn nhiều, khiến người ta không nhịn được muốn đi bảo vệ. Trong điện thoại Trí Ân nói vết thương nàng không nghiêm trọng, đơn giản xử lý một chút liền vội vàng tiếp tục công tác, xem ra là người mạnh mẽ.

Điểm này Trí Nghiên rất thấu hiểu Phác Hiếu Mẫn. Là phụ nữ, ở xã hội này tham gia cạnh tranh, muốn có được địa vị, nhất định phải có khả năng chịu được cực khổ. Nếu như không muốn dựa vào sự nâng đỡ của người khác, đương nhiên phải nỗ lực nhiều hơn so với người khác, đồng thời cũng phải hi sinh nhiều thứ hơn. Về phần rốt cuộc có đáng giá hay không, là vấn đề mỗi người một ý.

Trí Nghiên đối với nghề nữ tiếp viên hàng không này không tính là hiểu rõ, thế nhưng cũng nghe nói không ít lời đồn. Cô trước sau cho rằng một người phụ nữ mong muốn thành công không phải sai, chỉ có điều mỗi người sẽ lựa chọn con đường khác nhau. Mặc dù là lựa chọn quy tắc ngầm, cũng không dễ dàng. Dù sao địa vị của đối phương cũng rất khó dự đoán. Chỉ là tưởng tượng một cái mặt bóng loáng, bụng to tướng, mặt tỏ vẻ đại gia nằm lỳ ở trên giường, liền không nhịn được phát tởm. Vì thế ai thành công cũng không dễ dàng, không cần dùng cái gọi là đạo đức xã hội đi phán xét cuộc sống người khác. Có lúc rộng lượng một chút, cảm thông một chút, với người với mình đều tốt.

Về phần Hiếu Mẫn và Trí Ân, Trí Nghiên tình nguyện tin tưởng các nàng là người có tự tôn và tự trọng của phụ nữ. Đặc biệt là Phác Hiếu Mẵn, cô cảm giác có chút trong sạch giống Bạch Liên Hoa*, mặc dù Trí Nghiên có một lần cho rằng là giả bộ. Nhưng nhìn đến Phác Hiếu Mẫn, cô chỉ nghĩ đến hoa sen.

* Bạch Liên Hoa: hoa sen trắng dùng để miêu tả những người phụ nữ nhã nhặn, thuần khiết.

" Phác Tổng, ngài có đói bụng hay không?"

"Có chút."

"Chúng ta là qua bên kia ăn một chút thế nào?"

Hai người đi đến khu nhà hàng, phát hiện toàn bộ đều đóng cửa, nói là bán hết. Cuối cùng chỉ có thể mua mấy hộp mỳ miễn cưỡng ăn. Trí Nghiên cố ý mua nhiều hơn 2 hộp mỳ cùng nước, còn có một chai nước ép trái cây ngọt. Mọi thứ đều chuẩn bị nhiều hơn một chút là thói quen của cô, mà thói quen này đã giúp cô vượt qua rất nhiều hiểm nguy.
Trong sân bay vẫn hỗn loạn, pha thêm tiếng người chửi rủa cùng tiếng trẻ con khóc rống. Trí Nghiên tìm một chỗ ngồi, mở máy tính nỗ lực tập trung tinh thần cố xem tập tin, thế nhưng đương nhiên hiệu suất cực thấp.

Ken mang áo bông từ trong xe ra.
"Phác Tổng, bên ngoài tuyết quá lớn. Tôi cố ý đỗ xe ở một chỗ có mái, thế nhưng thân xe đã bị vùi trong tuyết một nửa. Có xe càng thảm hại hơn, đều bị tuyết phủ lên, căn bản không nhìn ra là của ai."

"Mặt đường thế nào?"

"Tuyết đọng quá dầy, hơn nữa rất trơn, không có cách nào chạy."

"Vậy tối nay hẳn là phải ở lại đây, chỉ sợ ngày mai cũng không đi được."

"Trên xe có xẻng xúc tuyết, vừa nãy trước khi đến tôi đã cho người đổi lốp xe chống trượt. Ngày mai dọn dẹp mặt đường xong, chỉ cần có thể lái được sẽ không vấn đề lớn."

"Tốt." Trí Nghiên rất yên tâm khả năng làm việc của Ken, hơn hai năm qua, người trợ thủ này vẫn rất đắc lực .

Trí Ân bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, cô nhớ Trí Nghiên, thế nhưng không có cánh nào phân thân được. Thật vất vả mới ăn cơm, cô lung tung ăn một vài miếng liền chạy đi tìm Trí Nghiên, còn cầm thêm một hộp cơm.

Rất xa, liền trông thấy một người phụ nữ ngồi thong dong ở một chỗ, mở máy tính viết gì đó. Bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi, đang nhìn điện thoại di động, thật giống người lúc trên máy bay muốn uống rượu. Trí Ân rất yêu thích dáng vẻ Trí Nghiên ung dung không vội.

Lúc nãy khi Phác Hiếu Mẫn xoay xở có xảy ra xung đột, ít nhiều cũng có Trí Nghiên hỗ trợ. Cô nghe được cuộc trò chuyện của mấy công nhân viên sau đó, một nữ nhân viên tràn đầy phấn khởi mà bình luận, nói Trí Nghiên cả người toả ra khí chất mạnh mẽ, một thân âu phục màu trắng, khắp nơi lộ ra phong thái lãnh đạo. . . . . . Trí Ân nghe mà đắc ý trong lòng, còn cao hứng hơn so với chính mình được khen ngợi. Đương nhiên, Phác Hiếu Mẫn đang được xử lý vết thương ở chân cũng nghe thấy, chỉ có điều không nói gì.

Trí Ân biết Hiếu Mẫn là sợ cô bị lừa, vì thế nên thường lấy ánh mắt xem xét nhìn Trí Nghiên, kỳ thực Trí Nghiên vẫn là người rất chính trực. Ít nhất cũng đã có nhiều loại dấu hiệu ám chỉ, ví dụ như không có nhân cơ hội chiếm tiện nghi gì.

Điều duy nhất Trí Ân lo lắng, chính là không xác định Trí Nghiên cuối cùng có yêu thích phụ nữ hay không. Vấn đề này ngay từ ngày đầu tiên Hiếu Mẫn đã hỏi cô, thế nhưng lúc đó cô đã lập lời thề son sắt, Trí Nghiên dù có thẳng cũng phải bẻ cong! Nhưng qua mấy lần, đối mặt sự bình tĩnh cùng hờ hững của Trí Nghiên, Trí Ân đột nhiên cảm thấy bản thân như dùng sức đánh vào gối bông, nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Trí Ân tăng nhanh bước chân đi tới trước mặt Trí Nghiên,"Chị ăn cơm chưa?"

Trí Nghiên ngẩng đầu, vừa thấy Trí Ân đã mỉm cười nói: ''Ăn rồi. Em hẵn là mệt muốn chết, ngồi một lúc đi."Trí Nghiên nói xong, di chuyển hành lý bên cạnh, dọn dẹp chỗ ngồi cho cô.

"Không cần, em không thể ngồi, phải chạy về ngay. Em sợ chị không mua được đồ ăn, mang hộp cơm đến đây. Nếu chị ăn rồi, em mang cho người khác, nguội cũng không thể ăn."

"Ừm, cũng được. Đêm nay hành khách cũng không thể rời sân bay sao?"

"Ừm, bão tuyết ảnh hưởng rất lớn, đêm nay ai phải nghỉ lại tại đây, không ra được. Chị dự kiến trước được, biết chuẩn bị áo bông."

"Đây là trợ thủ của chị, Ken. Cậu ấy mang tới cho chị. À, cậu ấy vừa rồi còn khen em xinh đẹp đó."
Ken ngượng cùng gật đầu chào hỏi Trí Ân.

"Mở điện thoại di động duy trì liên lạc, quá nửa đêm em còn có thể lại đây, đến lúc đó sẽ liên lạc lại."

"Em làm việc bận bịu, chị không sao. Rảnh rỗi nhớ nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Em nhìn thấy chị mới có thể thư giãn." Trí Ân cười khanh khách nhìn Trí Nghiên nói, không quan tâm ánh mắt của Ken một chút nào.

Trí Nghiên không biết trả lời làm sao, cúi đầu sờ sờ mũi, không lên tiếng.
"Được rồi, em phải đi về làm việc. Một lát gặp."

"Em, em cũng chú ý an toàn."

Trí Ân quay người rời đi, ánh mắt xung quanh nhìn cô không ít, Trí Nghiên đột nhiên cảm thấy bản thân tựa hồ cũng bị chú ý lây rồi.

Trí Nghiên tiếp tục nhìn máy tính một lúc, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền tới giọng nói rất êm tai. Trí Nghiên quay đầu nhìn lại, là Phác Hiếu Mẫn. Nàng đang đem hộp cơm trong tay đưa cho mấy người lớn tuổi. Một bác gái trong đó không ngừng lôi kéo tay nàng mà nói cám ơn, cũng hỏi Phác Hiếu Mẫn ăn cơm chưa.

Chương 8: Mời người đẹp ăn mỳ cũng cần phải có kỹ thuật!

Phác Hiếu Mẫn chỉ mỉm cười tiếp tục công tác, một nữ tiếp viên hàng không bên cạnh trả lời dùm: "Bác gái, đây là tiếp viên trưởng trẻ tuổi nhất của chúng con, em ấy nghe nói chuyến bay lần này có đoàn hành khách người lớn tuổi, ngay lập tức liền đến đưa cơm hộp cho mọi người. Chính em ấy cũng còn chưa ăn cơm đây, đặc biệt là em ấy còn đang bị thương ở chân."

Các bác chung quanh vừa nghe, liền bắt đầu quan tâm tới vết thương của Phác Hiếu Mẫn, một bên khen một bên hỏi thăm. Phác Hiếu Mẫn bất đắc dĩ nhìn nữ tiếp viên hàng không vừa trả lời hộ, cười nói không có gì.

Trí Nghiên cúi đầu nhìn, cũng đã hơn 9 giờ tối. Cô đứng dậy đi về phía sau Phác Hiếu Mẫn, kéo kéo áo của nàng, sau khi Phác Hiếu Mẫn quay lại bắt gặp cô thì có hơi kinh ngạc, Trí Nghiên cười nhét thứ trong tay vào tay Hiếu Mẫn. Hiếu Mẫn cúi đầu nhìn, là hai viên kẹo.

"Đừng sợ mập, giờ này mà còn chưa ăn cơm, cẩn thận hạ đường huyết."

"Cảm ơn." Hiếu Mẫn cười trả lời, ánh mắt lần đầu tiên có một chút nhiệt độ.

"Vết thương ở chân của chị thế nào?"

"Không có gì đáng ngại, mới vừa rồi còn chưa kịp cám ơn em."

"Đừng khách sáo. Cũng do mấy người đó quá đáng, tôi chỉ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Không có bị 'vẻ ngoài hùng hổ' của tôi dọa sợ chứ?"

Phác Hiếu Mẫn bị chọc cười. Trí Nghiên thấy nàng nở nụ cười, cũng tự nhiên cười theo. Trí Nghiên phát hiện mình rất thích nụ cười của Phác Hiếu Mẫn, rất ôn nhu, thật giống lông vũ nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng, khiến lòng người rung động.

"Chị trở lại còn có đồ ăn không? Chỗ tôi còn có 2 hộp mì, nhìn vị mỹ nữ bên cạnh hẳn cũng chỉ lo làm việc, chưa kịp ăn cơm đi! Không ngại thì cùng ăn, thuận tiện cũng nghỉ ngơi một chút."

Nữ tiếp viên hàng không bên cạnh vừa nghe hai mắt đều sáng lên, cô đã đói bụng nửa ngày rồi! Thế nhưng đang theo chân Phác Hiếu Mẫn, nên lại không dám nói gì. Cô kỳ thực có chút sợ Phác Hiếu Mẫn, bởi vì nàng luôn mang dáng vẻ rất lạnh lùng. Trí Nghiên nói hợp tâm ý cô, thời gian này đoán chừng đã sớm không còn cơm. Cho dù có, cũng không kịp trở lại ăn.

Trí Nghiên cũng không từ chối nữa, nàng thực sự đói bụng. Đối mặt với công tác cường độ cao, vừa nãy cũng cảm thấy chân như nhũn ra, hai mắt có chút tối lại, đặc biệt là bàn chân bị thương đau có chút lợi hại.

Nữ tiếp viên hàng không nọ đỡ Phác Hiếu Mẫn đi tới vị trí của Trí Nghiên ngồi xuống, Ken đem hộp mì đã ngâm nước nóng tới. Trí Nghiên nhớ tới trong túi xách còn có thịt bò khô, lục tìm đưa cho hai người. Cô rất thích ăn thịt bò khô, thường xuyên sẽ để sẵn trong túi một ít. Phác Hiếu Mẫn cười nói cám ơn, Trí Nghiên nói không cần khách sáo như thế, chờ hết rắc rối, hảo hảo mời cô ăn một bữa là tốt rồi.

Phác Hiếu Mẫn cười nói không thành vấn đề.
Trí Nghiên không nói thêm nữa, cũng không nhìn Phác Hiếu Mẫn chằm chằm, sợ nàng cảm thấy không thoải mái, liền cầm máy tính lên tiếp tục viết tài liệu.

Phác Hiếu Mẫn giờ khắc này cực kỳ mệt mỏi, nhưng đầu óc lại liên tục suy nghĩ. Ngoại trừ phiền lòng công tác, Trí Nghiên bên cạnh cũng làm cho nàng không cách nào xem nhẹ. Đêm nay nàng nhìn thấy thật nhiều mặt tốt của Trí Nghiên, có giỏi giang, có nóng nảy, có nghiêm khắc, có thông minh, còn có ấm áp. Lúc cô nhét kẹo cho nàng, ánh mắt nhìn nàng rất ấm, ấm đến tận trong lòng đi.

Hơn nữa nàng thừa nhận, Trí Ân nói rất đúng, Trí Nghiên rất thông minh. Ngay cả trong cách cô mời nàng ăn mì, không trực tiếp mời, mà là mượn đồng nghiệp bên cạnh để nói chuyện, vừa thể hiện tấm lòng thông cảm, lại khiến nàng không cách nào từ chối. Xem ra, ánh mắt Trí Ân cũng không tệ lắm.

Phác Hiếu Mẫn bình thường rất ít khi ăn mì, đêm nay đại khái là do đói bụng, nên cảm thấy mì này thật ngon! Ken đứng một bên thỉnh thoảng nhìn Hiếu Mẫn vài lần, mới vừa rồi còn cùng Phác Tổng bình luận mỹ nữ, trong nháy mắt sao liền đến bên cạnh rồi! Có điều mỹ nữ chính là mỹ nữ, nhìn gần, Hiếu Mẫn ngoài đời so với trên hình chụp còn đẹp hơn. Ngũ quan rất cân đối, có chút cảm giác giống con lai, ngay cả ăn mỳ mà cũng tao nhã như vậy. Ken nhìn Phác Tổng, cô vẫn như cũ, chìm đắm trong công tác. Một đại mỹ nữ như vậy ngồi bên cạnh, ngay cả những người chung quanh cũng đều thỉnh thoảng nhìn về bên này, hiếm khi thấy Phác Tổng bình tĩnh như thường a!

Kỳ thực Trí Nghiên giờ khắc này căn bản cũng không biết viết gì vào tài liệu, Hiếu Mẫn ngồi ở bên cạnh cô, cô không phải không cảm giác được ánh mắt chung quanh. Cô nhìn một chút chân Hiếu Mẫn, sưng hơi lớn. Nhớ tới lần trước đi xa mua một bình dầu thuốc hoa hồng bản xứ, sau đó liền quên ở một bên, hình như để trong túi hành lý. Nghĩ tới đây, Trí Nghiên đem máy tính đưa cho Ken, ngồi xổm người xuống lục lọi.

Hiếu Mẫn nhìn nàng lục hành lý lung tung, xem ra Trí Nghiên trong cuộc sống cũng không câu nệ tiểu tiết. Trí Nghiên tìm được bình dầu thuốc nằm ở đáy hành lý, sau đó quay lại chỗ ngồi, mở sách hướng dẫn ra xem chăm chú.

"Ăn xong rồi à? Chân của chị sưng thật lớn, đây là dầu thuốc hoa hồng, thoa lên sẽ tốt hơn." Trí Nghiên vừa nói vừa vặn nắp ra đưa cho Hiếu Mẫn.

"À, không sao đâu. Vừa nãy tôi đã xịt thuốc."

"Chị mang giày cao gót đi lại nãy giờ, thuốc gì thì lúc này cũng đã hết tác dụng! Nhân lúc bây giờ có thời gian, mau nhanh thoa lên, tránh để vết thương nghiêm trọng hơn."

Trí Nghiên bây giờ có chút cố chấp, bởi vì lúc này Phác Hiếu Mẫn bày ra dáng vẻ "Tôi với em không quen biết, thật không tiện làm phiền" , trong lòng lặng lẽ có chút không vui, ngữ khí cũng có chút lớn hơn.

Phác Hiếu Mẫn nhìn Trí Nghiên có chút nghiêm túc, thì có chút buồn bực. Thế nhưng người ta đã có ý tốt, tiếp tục từ chối thì có vẻ chảnh, liền nhận lấy rồi nói cám ơn. Trí Nghiên nhìn nàng chỉ nhận lấy mà không làm gì nữa, có chút không hiểu nhìn Phác Hiếu Mẫn. Phác Hiếu Mẫn nhìn ánh mắt Trí Nghiên thực sự không nhịn được bật cười, ánh mắt đó rõ ràng đang nói: "Chị cầm thuốc mà không bôi, nghĩ gì thế!".

Hiếu Mẫn có chút xin lỗi nhỏ giọng nói với Trí Nghiên: "Tôi đang mặc tất tơ tằm, hiện tại không tiện." Trí Nghiên bỗng nhiên hiểu ra, có chút xin lỗi nở nụ cười.
" Hiếu Mẫn!" Nữ tiếp viên hàng không bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Hiếu Mẫn, phía sau bên phải tất chân bị tưa chỉ, Hiếu Mẫn không thể làm gì khác hơn, để nàng đỡ mình đi thay đổi ở phòng vệ sinh gần đây.

Trí Nghiên hỏi "Làm sao vậy?", lần này không do dự, Hiếu Mẫn trực tiếp nói cho cô biết nguyên nhân. Trí Nghiên nghe xong lại lục hành lý lấy một đôi tất tơ tằm mới đưa cho nàng,"Trời lạnh, mang vào đi."

Hiếu Mẫn ngượng ngùng nhận lấy nói: "Tựa hồ đêm nay vẫn luôn làm phiền em!"

"Tiện tay giúp đỡ thôi, không cần khách sáo. Đúng rồi, vừa vặn chị mang thuốc đi thoa luôn."

"Ừm. Vậy chúng tôi đi, cũng sẽ không trở lại, còn phải đi làm việc."Lời còn chưa dứt, điện thoại di động của nữ tiếp viên hàng không kia vang lên.
" Hiếu Mẫn đang ở đây, chút nữa tôi đến đó."

Hiếu Mẫn gật gù, "Vậy chị đi đi."

"Nhưng em. . . . . ."

"Tôi sẽ đi cùng cô ấy!" Trí Nghiên cắt đứt lời của hai người.

Hiếu Mẫn nhìn Trí Nghiên, có chút khó xử. Nữ tiếp viên hàng không vừa nghe liền vội vàng nói,"Tốt lắm, vậy tôi đi trước."

Hiếu Mẫn gật đầu như trước.
"Đi thôi! Đừng ngại ngùng!" Trí Nghiên bỗng nhiên muốn trêu chọc Phác Hiếu Mẫn. Hiếu Mẫn nhìn Trí Nghiên một chút không lên tiếng, vẻ mặt lãnh đạm không đoán được.

Trí Nghiên đỡ nàng đến một chỗ có thể dựa, Hiếu Mẫn cởi tất tơ tằm vừa định đổi mới, "Chờ một chút." Nói xong Trí Nghiên ngồi xổm xuống, đổ dầu thuốc lên trên tay xoa bóp một hồi, nắm lấy chân Hiếu Mẫn. Thân thể Hiếu Mẫn cứng đờ, có chút không biết làm sao. Trí Nghiên thoáng dùng sức xoa chỗ đau, chân Hiếu Mẫn tê rần, một tay đỡ tường, một tay nắm lấy vai Trí Nghiên.

Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn Hiếu Mẫn cau mày cắn môi, có chút mềm lòng.

"Chịu đau một tí, vừa nãy đi tới đi lui sao không biết đau."

Hiếu Mẫn liếc xuống dưới. Người này thiệt là thích dạy dỗ người khác! Xoa bóp một lúc, Trí Nghiên đứng lên, đỡ nàng đổi tất mới. Chân sưng mang giày cao gót có chút mất công sức, Trí Nghiên nhìn nàng cố gắng cắn răng có chút đau lòng.

"Chị mang số 36 hay là 37?"

"36"

"Vậy thì thật là tốt, tôi mang 37, Chị thử của tôi xem." Nói xong lại nhỏ giọng lầm bầm câu "Tôi không có bị bệnh phù chân."

Trí Nghiên dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là thử một chút, thực so với vừa nãy thoải mái hơn.

"Cám ơn. Có điều, em mang của tôi sẽ không chật chân sao?"

"Tôi còn có một đôi giày khác trong túi."

"À, cám ơn. Vậy tôi mang đôi này, khi mọi việc xong xuôi sẽ trả lại cho em."

"Không cần khách sáo!"

''Em có nhìn thấy Trí Ân không?"

"Có, vừa nãy em ấy tới tìm tôi. Rất bận, lại đi rồi." Hiếu Mẫn đột nhiên không biết nói thêm gì nữa rồi.

Sự nhiệt tình của Trí Nghiên khiến nàng tạm thời buông xuống phòng bị, thế nhưng làm sao tiếp tục trò chuyện, hiển nhiên không phải điểm mạnh của nàng. Huống hồ bây giờ cũng không phải thời điểm tốt, một đống công việc còn đang chờ giải quyết.
"Tôi phải đi làm việc tiếp. Hiện tại bên ngoài tuyết còn chưa dừng, nhiệt độ có khả năng ngày càng thấp, nếu như em có cần gì có thể tìm Trí Ân, để em ấy giúp em sắp xếp một chút."

"Đây coi như là cho tôi đi cửa sau sao?" Trí Nghiên cười nói.

"Coi như thế đi!"

Phác Hiếu Mẫn nghịch ngợm trừng mắt nhìn. Hành động nghịch ngợm mờ ám này khiến lòng Trí Nghiên ấm áp. Phác Hiếu Mẫn đối với cô tựa hồ không còn lãnh đạm, biểu cảm rất phong phú. Coi như cô cùng Phác Hiếu Mẫn có quen biết sao? Nghĩ tới đây, Trí Nghiên sờ sờ mũi, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Sắc trời dần tối, màn đêm dần buông xuống, tiếng ồn ào trong sân bay cũng dần nhỏ hơn rất nhiều. Công nhân viên còn đang không ngừng bôn ba bận rộn, rất mệt mỏi. Trí Nghiên cũng có chút mệt mỏi, Ken liên hệ khách sạn sân bay, thế nhưng bên ngoài bão tuyết cũng không thấy giảm, không cách nào đi bộ được, chỉ có thể bị vùi ở trong sân bay. Trí Nghiên rất mệt, thế nhưng ngủ không được.

Qua nửa đêm, Trí Nghiên đổi về đồ bình thường đến tìm Hiếu Mẫn, nhìn cô tràn đầy mệt mỏi nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ quật cường, Trí Nghiên bỗng nhiên có chút cảm giác mong muốn trốn tránh. Cô không đành lòng làm cho Trí Ân thất vọng và khổ sở. Người xung quanh đa số đều đang ngủ gà ngủ gật, Trí Ân ngồi ở bên cạnh cô, đang xoa chân."Trí Ân, làm em gái của chị được không?"

"Không được."
. . . . . .
Hai người cũng không tiếp tục nói chuyện. Trí Nghiên có chút tự trách mình nhất thời kích động, làm cho cả hai đều lúng túng. Trí Ân vẫn không nói lời nào, chỉ chơi điện thoại di động. Trí Nghiên nghĩ, đều là tại thời tiết quấy phá! Chờ chuyến bay khôi phục, mọi người liền đều trở lại quỹ đạo sinh hoạt ban đầu, chuyện này tự nhiên cũng phai nhạt. Huống hồ, thực sự không nhìn ra giữa hai người còn có thể tiến triển cái gì nữa. Cần gì phải nói câu kia! Càng nghĩ càng hối hận.

Trí Ân kỳ thực đang cùng Phác Hiếu Mẫn nhắn tin trên Wechat. Cô nói cho Phác Hiếu Mẫn biết, cô đang ở cạnh Trí Nghiên, thế nhưng Trí Nghiên nói muốn cô làm em gái. Trí Ân biểu đạt đầy đủ sự khinh bỉ của mình, cũng đối với "hành vi ấu trĩ " của Trí Nghiên quở trách một phen! Cô giờ khắc này vừa mệt lại vừa mất tinh thần, chỉ có thể không ngừng càu nhàu với Phác Hiếu Mẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro