đêm thác loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[thuộc về series "cánh đồng bất tận" by fish]

-

chúng lùng sục chẳng một giây nào ngơi nghỉ, lật tung cái thành phố ao tù nước đọng của những tên tội đồ ôi thiu. chúng làm nhiệm vụ bằng cả mạng sống, như chạy đua với thời gian có hạn định của gã sếp tàn bạo. và sau những nỗ lực tìm kiếm không ngừng của đám cốt cán thuộc tổ chức khét tiếng - phạm thiên, cuối cùng chúng cũng thành công tóm được cổ tên no.2 kiêu ngạo điên cuồng và đồng thời cũng là người tình của gã đứng đầu.

"trói thằng ngu này lại" - kakuchou được một hôm thị uy, ra lệnh bắt trói sanzu bằng dây xích sắt. ở đây, trừ cái tên đang bị tội "tạo phản" này ra thì hắn được xem là có chức vụ cao nhất, và dĩ nhiên là lời hắn nói rất có uy lực, mấy kẻ dưới trướng không dám chậm trễ, lập tức làm theo.

em trừng mắt với tất cả những tên có ý định chạm vào mình, gằn giọng cảnh cáo: "mẹ chúng mày lũ chó! tao là no.2 đấy"

thấy chưa đủ, em lại nói tiếp: "thường ngày là ai nói giúp bọn mày trước mặt sếp hả? nếu không có tao chống lưng thì bọn mày đã tiêu đời từ lâu rồi chứ không đợi đến bây giờ để bọn mày quay mõm lại cắn tao đâu"

mọi người đều ngán ngẩm nhíu mày vì thanh âm mắng chửi chói tai chát chúa, kẽ nhăn nơi ấn đường dường như có thể giết chết một con muỗi vằn. hành động của mấy tên đấy lại càng thô bạo hơn, ba bốn mạng phải vất vả lắm mới cố định được em một chỗ, như ngọn núi ngũ hành sơn đè tề thiên đại thánh vậy. mà đối với một kẻ điên như akashi haruchiyo, để bản thân bị một đám lính lác sống mòn dưới trướng mình đè đầu cưỡi cổ, thì đấy là một sự sỉ nhục cực kỳ to lớn.

"đệt mẹ cưng, be bé cái mõm thôi" - kokonoi nhăn mặt, xoa xoa hai bên tai, tiếng mắng chửi vừa rồi như một tần số khuếch đại làm màng nhĩ hắn một phen nhức nhối.

đến cả anh em haitani cũng đồng tình: "ồn ào khiếp thật, mồm to chư cái cống thoát nước, muốn rung lắc dịch não luôn"

sanzu liếc mắt nhìn quanh một lượt, cảm thấy lòng tốt của mình bấy lâu qua, lúc này như hóa thành một cái tát đau điếng khiến cho em tỉnh ngộ: "ăn cây táo rào cây sung. sau này bọn ăn hại chúng mày tự làm tự chịu, tao mà có mở mồm ra nói giúp nói đỡ một câu tao làm con chó!"

dứt lời, bọn hắn quả thật có hơi chột dạ. nhất là anh lớn nhà haitani - ran - kẻ chơi ngu nhiều nhất và cũng là kẻ nợ ân tình của em nhiều nhất. giờ thì hay rồi, vì sếp mà đắc tội no.2, cũng xem như là tấm khiên che đỡ từ nay né hắn trên mọi mặt trận. tuy nhiên, vì no.2 mà chống lệnh sếp, hắn có mà chết không toàn thây. tóm lại, vẫn là mạng sống quan trọng nhất.

"đừng để nó thao túng, mang nó về nhanh, sếp đang đợi" - kakuchou không có kiên nhẫn, tâm cũng chẳng lung lay dù một chút. em như con cá mắc cạn, liên tục quẫy đạp, không chịu phối hợp, liều mạng giãy giụa bằng hết sức bình sinh, khiến công cuộc trói người của bọn họ bị cản trở, cái dây xích sắt vẫn chưa thể tròng đầu con ngựa hoang bất kham này lại được.

"coi chừng tao, tao sẽ xiên từng đứa chúng mày!" - sanzu lại gằn giọng, đỏ lừ hai mắt, lườm cả bọn như muốn ăn tươi nuốt sống, vô cùng bất mãn với sự nhục nhã khi bị dây xích sắt quấn năm vòng quanh người như đòn chả, hai tay bị còng lại bằng vòng số tám, quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi, dưới chân bị rơi mất một chiếc giày oxford đen. em hệt con sư tử bị giẫm đuôi, cuồng nộ, gân cổ nổi lên đầy sát khí. vung chân vứt luôn chiếc giày còn lại, chiếc giày bị tung lên không trung, rồi rơi trúng đầu tên chết tiệt có vết sẹo dài dữ tợn bên mắt trái.

tên chết tiệt có vết sẹo dài dữ tợn bên mắt trái văng tục: "đụ má!"

"hừ, quả báo"

bị chiếc giày rơi trúng đầu, hắn nổi điên, quyết không nể tình đồng nghiệp mà dung thứ cho cái đứa không biết điều này. thời gian sếp cho chỉ có ba mươi phút thôi, mà nãy giờ tiêu tốn hết năm phút với cái con sinh vật ương ngạnh này rồi. thời gian là vàng là bạc, phải tiết kiệm!

"thả tao ra, lũ mất dạy!"

"câm mồm"

"con cặc! tao là no.2, bọn khốn tụi mày là cái chó gì mà dám trói tao lại hả?"

"bọn tao nhận lệnh sếp, vua của mày đấy con ạ" - kakuchou nhấn đầu em xuống, tìm cuộn băng keo màu đen, dán kín cái mỏ hỗn lại. lời mắng chửi nặng nề im bặt, thay vào đó là những âm thanh "ư ư a a" vô nghĩa.

rindou hả hê, dùng mu bàn tay vả vả vào gương mặt trắng mịn mềm mại trái ngược với tính cách ngang bướng khó dạy của em: "mày chết mẹ mày rồi con, phê thuốc đến nỗi quên mất đường về trụ sở"

"sếp giận lắm đấy, lần này mày không cười nổi rồi" - kokonoi đểu cáng bồi thêm.

bao lời muốn nói đều bị mảnh băng dính chặn lại, tất cả đành thể hiện qua ánh mắt đục ngầu căm tức như muốn giết người. hai cổ tay thon nhỏ trắng trẻo bị còng sắt làm đỏ tấy, nắm tay siết chặt hằn lên gân xanh. ran không muốn phí lời, liền vác sanzu lên vai, hành động nhanh gọn dễ dàng như vác một bao gạo, hắn mang em di chuyển ra phía sau xe vứt vào, rồi mặc em sống chết ở đấy. cả đám bốn người thở phào vì hoàn thành nhiệm vụ, kakuchou giữ tay lái, kokonoi ngồi ghế phó lái, anh em haitani ngồi ghế sau, và no.2 phạm thiên gào thét tuyệt vọng bị nhét trong cốp xe.

"hai mươi chín phút năm mươi tám giây" - khác biệt hoàn toàn so với đám thuộc hạ ăn mặc trang trọng thậm chí có phần loè loẹt, boss phạm thiên vẫn giữ nguyên phong cách thoải mái: áo phông, quần thun, và tất cả đều màu đen, chỉ riêng mái tóc là trắng hệt như cánh bồ câu tự do chao liệng ngoài trời.

"may quá, vẫn kịp"

"lại còn dư những hai giây"

khá đấy, cố tình cho ít thời gian đến thế mà vẫn hoàn thành tốt, vậy nên mikey rất hài lòng với thái độ làm việc của bọn thuộc hạ. gã ngồi trên chiếc giường lớn trắng tinh, nhìn xuống con chuột nhắt đang bị trói chặt bất lực nằm dưới sàn. em không buồn cử động, ngoài thở ra thì chẳng phản ứng gì, ánh mắt em phảng phất sự sợ hãi không dám ngẩng lên nhìn gã dù chỉ một giây. dù ngông cuồng, nhưng đối với mikey thì sanzu vẫn là một con chó ngoan không bao giờ làm trái lời chủ. nhưng hôm nay chó ngoan dám trốn ra ngoài rong chơi, chà chà...

"đi đi, hộp đêm ở phía tây, chơi đến khi nào chán thì về" - gã nhàn nhạt phẩy tay, để bọn chúng tản hết, bên tai đầy lời nịnh nọt, nhưng ánh mắt gã từ đầu đến cuối vẫn không rời một người.

sau khi bọn chúng rời đi, gã không vội cởi trói cho sanzu, mà thong thả ngồi trên giường nhìn ngắm dáng vẻ chật vật của người bên dưới. trên tay là ly rượu vang đắt đỏ, thứ chất lỏng sóng sánh được chứa trong thuỷ tinh, làm tôn lên màu da trắng nhưng nhợt nhạt của gã. bàn tay thon dài, lộ rõ các khớp xương, các mạch máu xanh xao như một hệ thống dây điện được lắp đặt tỉ mỉ dưới lớp da ấy. gã hơi cúi đầu, để lộ chiếc gáy gầy và hình xăm phạm thiên. lúc này người bên dưới dường như không chịu đựng được nữa, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng dù nhiệt độ trong phòng gã như đêm đông.

"cứ liên tục bỏ trốn, có vẻ như mày vẫn còn chưa biết sợ là gì nhỉ? cái vị trí no.2 đấy mày vẫn chưa hài lòng à? hay là mày muốn tao phải giam cầm mày ở trong phòng đây?"

giọng nói chầm chậm, từ tốn, trầm khàn và đầy uy lực quanh quẩn bên tai, hơi ấm mùi bạc hà thơm mát phả vào vùng cổ mẫn cảm làm em bất giác rùng mình. sanzu ấm ức nấc một tiếng. biết sai rồi, sau này không có trốn đi chơi nữa, đã được chưa?

mikey khẽ vuốt ve mái tóc hồng, cảm giác mềm mượt và có chút rối làm gã nhớ đến một haruchiyo đơn thuần của những tháng ngày niên thiếu. mái tóc ngày ấy dài, không cắt tỉa nhiều như bây giờ, nhưng trong hình hài và kiểu cách nào em vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta phải luôn nung nấu ý định chiếm đoạt. và mikey cũng không ngoại lệ, ai đó cũng vậy, nhưng ai đó chỉ được phép ngắm chứ không được phép ăn, còn gã thì đã toại nguyện.

gã chiếm đoạt sanzu, khi đấy cả hai chỉ vừa tròn mười sáu tuổi. hơn mười năm rồi, nhưng ham muốn mãnh liệt ấy vẫn chưa một phút nào lơ đễnh. gã muốn dùng em như một món đồ, và muốn em phục tùng mình còn hơn cả chủ nhân. cơ thể sanzu đối với gã là một thứ chất gây nghiện, thời gian sử dụng càng lâu thì càng lún sâu, càng sa lầy, chỉ hận không thể giữ em ở lại bên cạnh để cả ngày lẫn đêm thoả mãn dục vọng.

"sao rồi, khó chịu lắm có đúng không?" - gã hỏi.

sanzu thầm đay nghiến bốn tên chết tiệt kia, thề với lòng sau này sẽ "sống chết mặc bây". em tỏ ra uất ức, cố nặn ra vài giọt nước mắt để lấy lòng. vì vẫn còn bị chặn miệng bằng lớp băng keo, nên em không thể dùng chất giọng ngọt đến mê người của mình để cầu xin, nên khẽ gật đầu, rồi lại tủi thân cuộn người lại, nhưng chỉ vừa cử động một chút thì năm vòng xích sắt liền siết lại đau đớn vô cùng. bọn khốn kia quấn cái chó gì mà ác thế không biết, nới lỏng một tẹo thôi không được à? cũng có chạy thoát được đâu chứ.

gã đưa tay bóc lấy miếng băng dán khỏi miệng sanzu, thanh âm nức nở liền phát ra, kèm theo đó là hàng loạt những tội ác nặng nhẹ của bọn chúng.

"h-hức... vua, bọn khốn ấy trói chặt lắm, thật sự rất đau. còn nhét tao vào cốp xe chật chội kia nữa, suýt thì đã ngạt thở chết luôn rồi. bây giờ tay cũng đau, chân cũng đau, eo cũng đau, toàn thân chỗ nào cũng đau"

không biết sanzu lấy đâu ra nhiều nước mắt đến thế, chúng thi nhau tràn ra khỏi hàng mi hồng, lăn xuống đôi gò má đỏ ửng. nhưng tâm mikey không chút dao động, gã dùng tay khẽ xoa xoa lên mặt em, lau đi vệt nước mắt ấm nóng, sau đó nâng người em dậy, cởi trói và còng tay cho em. khoảnh khắc chiếc dây xích được tháo ra, cơ thể sanzu như được nhẹ nhõm được cả trăm cân. em xoa xoa cổ tay hằn đỏ của mình, quay lại nhìn mikey với đôi mắt đáng thương.

"lại đây"

gã vỗ vỗ vào chân mình, ra hiệu cho sanzu đến ngồi vào. em cẩn thận phán đoán trong lòng vua của mình liệu có còn tức giận nữa hay không, rồi từ từ bò lại chỗ gã với bộ dạng mềm yếu và đôi mắt đỏ hồng ẩm ướt. cơ thể đau nhức dê dại, lê từng bước đến bên gã tội phạm đứng trên vị trí mà bao kẻ khao khát, và cũng bao người khiếp sợ.

"vua"

"hôm nay mày đã đi đâu?"

"..."

"nói đi chứ, tại sao lại im lặng?"

em ngập ngừng, khẽ cắn môi, liếc nhìn sắc thái của vị vua mà mình luôn tôn sùng giờ đây thiếu kiên nhẫn đến cực độ. thật ra mikey biết, biết chứ. gã biết tỏng rằng em đã đi đâu, làm gì, và cùng ai, chỉ là gã muốn chính miệng em tự thừa nhận mà thôi. dù em có cố dối gạt hay bào chữa cho mình thì cũng vô ích, vì như đã nói, gã biết mà.

"vua, em biết sai rồi"

hiểu rõ sự độc đoán của người cùng chăn gối, nên em khôn ngoan không nhiều lời, trực tiếp nhận tội, lại tỏ ra nũng nịu một chút, thành công khiến tâm trạng đang không tốt của gã dịu đi đôi chút.

"sai chỗ nào?"

"không biết ạ"

em chẳng trả lời, chỉ lắc đầu, và nội tâm không ngừng run lên vì sợ cái lắc đầu của mình sẽ làm ngọn lửa vừa dịu ban nãy lại bùng lên dữ dội. chả phải giả ngu, mà là vì sai quá nhiều, nên không biết phải kể cái nào trước. vì bỏ trốn? hay vì phê thuốc đến bất tỉnh nhân sự ở cái bãi tha ma xa lạ? hoặc là vì ở cùng một chỗ với hắn ta? cái cuối cùng là cái mà em sợ nhất.

"lúc bị bọn nó tìm ra, mày đang ở cùng với ai?"

ánh mắt em có hơi kinh hoảng, ngẩng lên nhìn gã rồi vội cụp mắt xuống để lộ dáng vẻ sợ hãi khi bị "bắt bài" - mikey biết rõ điều em đang thấp thỏm.

"cùng keisuke"

"gọi thân mật nhỉ?"

gã cười nhạt, điệu bộ toát lên vẻ nguy hiểm, khiến em cảm thấy rất áp lực, liền biến thành dáng vẻ hèn mọn tham sống sợ chết, lại tiếp tục ôm chân gã nỉ non xin tha. mikey khẽ đưa tay xoa đầu chó cưng của mình, rồi dời từ từ xuống sườn mặt xinh đẹp, sau đó mạnh bạo nâng cằm em lên, bắt em phải đối diện với mình. dây thần kinh của gã bây giờ như có cái gì đó tác động, lực tay ngày càng mạnh, khiến xương hàm của em như muốn nứt vỡ, nước mắt không kiềm được lăn xuống đôi gò má. từng giọt từng giọt cứ rơi như chuỗi ngọc đứt dây, thấm vào đôi bàn tay thô bạo của gã.

gã ghét em ở cạnh đàn ông, nhất là với tên tóc dài răng chó ấy - baji keisuke. cái tên khốn chuyên dụ dỗ em rời bỏ gã ta, bất kể là ngày đó hay là bây giờ đều như vậy. hắn luôn nung nấu ý định cướp đoá hoa kiêu hãnh của "bạn thân" về tay, và một mikey cao ngạo sẽ không để ai tuỳ ý chạm vào đồ của mình. sanzu là của gã, mãi mãi là của gã, cả kiếp này của em đã định sẵn là ở bên gã, không một ai có khả năng mang em rời đi.

nhiệt độ trong phòng gã rất thấp, nhưng cơ thể sanzu thì nóng như đang trong lò vi sóng mấy ngàn độ dù dã cởi vài cúc áo, khoá quần cũng đã mở, tầng mồ hôi mỏng li ti tiết ra khắp người, em nhăn mặt, cuộn người cố chịu đựng cơn ngứa rát râm ran như thể đang bị cả bầy kiến xâu xé từng tất thịt.

sanzu chắc chắn rằng ly rượu vang mà gã đưa có vấn đề, nhưng vẫn cắn răng uống hết vì không muốn làm vua của mình tức giận thêm.

mà nói đi cũng phải nói lại, chính vì em quá đề cao bản thân, quá tự tin vào sự quan trọng của bản thân trong lòng gã, thế nên mới dám uống ly rượu đó. vì em biết, vua không làm hại mình. bên trong không chứa độc, cùng lắm cũng chỉ là chút ít xuân dược thôi. và thật sự là như vậy, em bây giờ khát tình, trông nóng bỏng và gợi cảm, khác nào miếng bánh ngon đã bóc sẵn vỏ chờ đợi người ta lao đến ngấu nghiến, dày vò, thô bạo xâm chiếm.

nhưng mikey dùng xuân được cho em với mục đích là để trừng phạt.

"vua, haru chịu không nổi..."

thanh âm khổ sở, phát ra khó khăn vì đã dùng quá nhiều lực để kiềm nén. mikey vô cùng thích thú với vật nhỏ có sức quyến rũ quá lớn này, gã chiêm ngưỡng từng khoảng khắc em vặn vẹo, chật vật bởi ly rượu tình mình ban cho. hai đôi chân thon dài liên tục cọ xát vào nhau qua lớp quần âu, hòng dịu đi sự ướt át khó chịu ở thân dưới, khao khát được lấp đầy lấn át chút lí trí cuối cùng. sanzu hoá mèo con, hèn mọn bò đến chỗ mikey cầu xin vuốt ve an ủi. tuy nhiên, mikey không chút thương hại, vô tâm đẩy mèo con động dục ra xa. dù phía dưới gã cũng đã trướng phát đau, nhưng gã kiềm chế rất tốt, phải để người tình chịu khổ như vậy thì em mới biết sợ.

"muốn gì nào? tự mình nói xem"

dù thống khổ, nhưng cái tôi trong đoá hồng kiêu ngạo quá lớn (cũng có thể là vì xấu hổ). em không trả lời như cái cách mà gã muốn, mà mơ màng tựa cả có thể phát tình mềm mại vào lòng gã. cạ đôi má nóng hừng hực vào bộ phận cứng rắn cũng nóng không kém. mikey xoa đầu em như xoa đầu vật nuôi, hài lòng nhìn xem hít ngửi thứ nồng mùi đàn ông nơi hạ bộ như một chất kích thích.

thần hồn điên đảo, em vụng về tự cởi quần áo của bản thân, gấp gáp dùng răng kéo khoá quần của gã. mikey để yên cho em làm loạn, cho em hư hỏng lôi ra dương vật thô dài, cho em tham ăn liếm láp từng đường gân nổi dọc thân trụ cứng như chuỳ sắt, nhưng lại không cho em nhét nó vào lỗ nhỏ.

mikey vẫn chưa trừng phạt đủ, vậy nên tại sao phải cho em thứ mình muốn?

"h-hức... biết lỗi rồi mà"

em uất ức khóc nấc lên, như đứa trẻ vòi vĩnh không được món đồ chơi mình yêu thích, và mikey thì lại như một người ba cứng nhắc nhất quyết không bỏ ra chút tiền lẻ để mua cho con trai. cơ thể em mềm mại, lại chịu ảnh hưởng của thứ thuốc kích thích tình ái, trong mắt gã em trở nên thơm ngọt lạ kì. cứ như vậy trải qua gần nửa giờ quằn quại trong cực hình, mikey bắt đầu nghe thấy tiếng thút thít ngày càng chứa nhiều cường điệu đau đớn hơn, và thấy em có những biểu hiện kì lạ. và rồi gã nhíu mày, nhanh chóng bắt lấy ngay đôi bàn tay đang tự càu cấu chính mình lại.

người tình nhỏ cũng thật ngốc, cầu chịch không được lại quay sang làm đau bản thân để xoa dịu cơn nứng.

"cơ thể mày là của tao, không có sự cho phép của tao mà mày lại dám làm bản thân bị thương. mày muốn chết rồi phải không?"

"xin lỗi vua, nhưng haru không chịu được, chỉ có thế mới bớt khó chịu được một chút"

thanh âm yếu ớt ngắt quãng, em nửa tỉnh nửa mê, cả trọng lực cơ thể đều dựa dẫm vào gã. thực sự quẩn trí lắm em mới bất đắc dĩ tìm đến cách này. kiểu như lấy độc trị độc, dùng một loại đau đớn này để xua đuổi một loại nỗi đau kia. nhưng chúng phản tác dụng, chúng lại chỉ khiến bản thân phải chịu thêm một thứ đau đớn khác, chẳng hề giúp ít được gì cho sự rạo rực nóng ran phía dưới.

"cầu xin tao đi haruchiyo"

"vua, làm ơn"

"chưa được, phải nói như thế nào?"

nhìn mười đầu ngón tay rướm tí màu máu, mấy vết xướt trên cơ thể, lại còn những vết hằn hình mắc xích do bị dây xích sắt trói lại, đột nhiên gã thấy xót, mà thực ra lúc nào cũng xót, và cũng vì quá si cuồng điên dại, thế nên mới giữ em lại cho riêng mình bằng cách thức chiếm hữu tuyệt đối này.

"manjirou, làm em, muốn anh làm em"

cái tên ấy không phải ai gọi cũng được, đó là cấm kị, là điều lệ bắt buộc phải tuân thủ nếu còn muốn sống sót, điều này được in khắc trong từng dây thần kinh của mỗi một tên lính phạm thiên. chẳng phải cái tên xấu xí đến mức chủ nhân của nó muốn vùi chôn, mà là cái tên dùng cho người của gã gọi. chỉ riêng mình em, ngoại lệ yêu dấu.

và chính ngay lúc này, tên của mình được phát ra từ đôi môi xinh đẹp của người tình, khiến sợi dây lí trí trong con người gã bị đứt phăng ngay lập tức. mikey cảm thấy trừng phạt như thế cũng đã đủ, nếu còn không chơi, thì chính là đang trừng phạt bản thân mình. mikey mạnh bạo kéo em lên giường, nằm đè lên cơ thể yêu nghiệt mình đã dùng suốt mười năm qua, vùi mái đầu trắng vào hõm cổ mềm mịn hít một hơi dài.

và đấy là một đêm truỵ lạc.

"ah~ đừng mà... chậm, chậm thôi" - em nức nở xin tha, mỗi một chữ "đừng mà" yếu ớt phát ra mang đầy sự đáng thương, mikey lại thúc vào bên trong với cường độ mạnh gấp đôi lần trước.

"mày đang có tội, không có tư cách để cầu xin"

những cú nắc như trời giáng, cả cây dương vật chui vào nơi ẩm ướt mềm mại, chạm đến nơi sâu nhất, nhiều khoái cảm nhất, rồi rút ra kéo theo dịch trắng đục. em chìm trong cơn sóng tình dữ dội mà vị vua tối thượng của mình mang lại; em nằm trên chiếc giường lớn đang chịu lực đưa đẩy mà rung lắc như cơn địa chấn; vừa thoải mái vừa đau đớn tiếp nhận thứ thô to dữ tợn đang mạnh bạo ra vào cơ thể mình.

hôm nay là em có lỗi, vậy nên gã có đòi hỏi quá đáng như thế nào em cũng vẫn cố nuông chiều. ánh mắt hồng hồng nhiễm đầy sắc dục, tầm nhìn chỉ có mỗi người đàn ông đang hùng hục cày cấy. em nâng tay xoa lấy mặt gã, lớn gan ghì xuống hôn vào. mikey hơi bất ngờ vì hiếm khi người tình chịu chủ động, phía dưới như được nụ hôn truyền thêm sức mạnh, sung mãn to hơn một vòng, cật lực hoạt động như một cỗ máy. trốn đi chơi có một chút mà về bị phạt đắng thế này.

cả đám bốn người kia bây giờ chắc đang vô tư thác loạn sa đọa ở hộp đêm phía tây, sanzu hận không thể cho một quả nổ tung xác bọn vong ân bội nghĩa ấy.

sáng mai, khi lếch được xuống giường, no.2 phạm thiên nhất định sẽ vác katana đi xiên từng đứa một!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro