em tự chăm em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mikey xỏ dép bước ra với bộ dạng vô cùng lười biếng, mắt còn nhìn chưa rõ, tóc có chút rối, chắc chắn vừa ngủ dậy.

đứa nhỏ trông thấy dáng hình quen thuộc đã vội nhí nhố, lắc lắc cái tay takeomi không ngừng. nếu nó là cún con, sẽ có hai chiếc tai phấn khích dựng đứng lên, và cái đuôi nhỏ hân hoan vẫy kịch liệt.

mikey còn chưa biết phiền phức sắp đeo bám lấy mình, cậu mơ màng hỏi: "có em đây, chuyện gì à?"

"giao haru cho mày, nhiệm vụ hôm nay của mày là trông nó cho cẩn thận" - shinichirou nắm lấy hai vai đứa nhỏ, đưa nó ra trước mặt cậu, như một cấp trên ra lệnh cho cấp dưới.

"hả? anh nói cái gì cơ? làm ơn nói lại đi!" - cậu hoảng hồn, hỏi lại một lần nữa xem mình có nghe nhầm hay không.

"thằng đần, nghe cho rõ, hỏi nữa là tao vả mày đó" anh lặp lại lời nói, chậm rãi và rõ ràng: "hôm nay, mày, phải ở nhà"

"để?" - cậu nhăn mày, nghi ngờ hỏi.

"chăm haru"

"không! em không đồng ý!"

shinichirou hơi mất kiên nhẫn: "lý do?"

"em còn phải đi chơi!"

"lý do không chính đáng"

"touman họp băng"

"dẹp! không họp hội gì cả, bớt gây chuyện đi, mỗi lần họp là mỗi lần tụi mày chuẩn bị đi đánh nhau"

"em mặc kệ, em mặc kệ! dù trời có sập xuống em cũng không chăm cái thứ phiền phức này đâu!"

"nín! tao phang cái chổi vào đầu mày đấy. tụi tao không có thời gian, mày là đứa rảnh rỗi nhất trong nhà, mày không chăm thì ai chăm?"

"quá đáng!"

mikey ấm ức gào lên, rồi vùng vằn bỏ vào trong nhà. địa ngục đến rồi! bảo cậu chăm một cục đá thì được, ít ra cục đá nó cũng chịu ngồi yên. còn chăm haru hả? dẹp đi. nghĩ cũng đừng nghĩ, cậu sợ vãi ra quần.

bởi vì đứa nhỏ này như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo cậu mọi lúc mọi nơi, làm gì có thời gian để mà thở. nó thích ở cùng cậu, nhưng cậu thì ghét nó lắm. nó là một nhóc con mồm còn hôi sữa, chỉ biết gây chuyện, mà chuyện nào chuyện nấy cũng thấu trời xanh.

chưa biết đứa nào báo hơn đứa nào.

tổng trưởng touman không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đứa nhỏ năm tuổi tên akashi haruchiyo.

"ơ cái thằng này, mày tỏ thái độ gì đấy?" - shinichirou quát, bảo chăm có một cái kẹo màu hồng thôi mà cũng khó khăn thế đấy.

lúc này anh mới nhìn xuống haruchiyo, thấy nó cũng đang ngước lên nhìn mình. nó đứng chơ vơ như một phím đàn bị lãng quên, còn những con người kia hả? từ lúc nào đã không còn thấy bóng dáng nữa.

anh mắng thầm: "má mày takeomi! cái đồ bỏ con giữa chợ, vô trách nhiệm"

"anh shin..."

"à hả hả? anh nghe nè"

haruchiyo cất tiếng, giọng nhỏ như mèo kêu. đôi mắt xanh lục long lanh tầng sương mờ đục, trông đáng thương lắm.

"em tự chăm em cũng được, anh mikey ghét em lắm, sẽ không cho em chơi cùng đâu"

shinichirou xoa đầu đứa nhỏ dỗ dành, anh thấy có lỗi hộ thằng em trời đánh của mình luôn. thật ra thì, anh cũng biết haru nó quậy lắm, nhưng kệ mẹ đi, nó đáng yêu, đáng yêu là được, được hết á.

anh thương nó lắm. ngoài em trai nuôi là izana và em trai ruột là mikey, con bé emma, thì anh còn có thêm đứa út rơi rớt này nữa.

haru là em trai của bạn thân anh, lúc nó còn chưa biết nói, anh bế nó đi chơi khắp làng. bây giờ nó mới năm tuổi thôi, quậy chết được, nhưng không một ai nỡ tổn thương - nhân vật mà cả anh và những con người đang nhậu nhẹt ở sân sau đều muốn bảo vệ.

chỉ riêng mikey, không hiểu sao cậu ghét haru lắm, cực kỳ. cũng không hẳn, hầu như đứa con nít nào cậu cũng ghét chứ không phải riêng nó, mặc dù cậu cũng chỉ mới mười lăm tuổi, còn chưa phải là người lớn.

mà tuy mười lăm tuổi, nhưng cậu đã là tổng trưởng của một băng bất lương lớn mạnh. lúc nhỏ cậu rất thần tượng hai anh trai shinichirou và izana của mình, còn nói sau này sẽ tự mình thành lập một băng nhóm giống như bọn họ, kết quả bây giờ touman là một trong những băng đua xe đứng đầu tokyo.

"thôi ngoan, vào chơi với anh mikey nhé? chờ đến tối thằng takeomi nó đưa haru về"

"haru chơi một mình thôi, haru không dám làm phiền anh mikey"

"được được được, muốn chơi mấy mình thì cứ việc, cần gì cứ gọi anh"

"vâng ạ"

shinichirou để nó ở phòng khách, bật quạt, mở kênh hoạt hình, lôi hết đồ chơi khi bé của mikey ra cho nó chơi, còn chu đáo chuẩn bị bánh kẹo trái cây nước ngọt bên cạnh để phòng khi nó đói. thế vẫn chưa đủ yên tâm, anh còn ghé qua phòng của mikey mà dặn dò thêm một lần nữa.

"nhớ trông em đấy, nó mà có chuyện gì là tao bóp cu mày đó nhe con"

"biết rồi, khổ lắm, nói mãi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro