hổ con sơ sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

haru được anh trai diện cho một set quần áo rộng rãi thoáng mát dành cho những ngày hè nóng nực. tóc đuôi ngựa, để lộ chiếc gáy nhỏ nhắn trắng nõn, chân đi đôi giày nhỏ màu xanh.

takeomi chăm em trai kĩ lắm, bản thân thì sao cũng được, nhưng nó phải được bảo vệ tốt nhất có thể. anh trùm kín nó bằng áo khoác chống nắng, mang kính cùng khẩu trang chống bụi. nhìn đứa nhỏ không khác gì một chàng chiến binh bọc trong áo giáp sắt, thoạt nhìn tròn tròn rất đáng yêu.

còn phải nói? gì chứ đáng yêu là dĩ nhiên, em trai takeomi mà, phải đáng yêu chứ. haru năm tuổi hoạt bát lanh lợi, mềm mại xinh xắn, môi hồng răng trắng tóc thơm, lớn lên xíu nữa hơi bị tốn trai tốn gái. có điều, cái nết đánh chết cái đẹp, nó quậy quá...

đến nơi, anh dắt tay nó vào, vừa đi vừa cất tiếng hỏi: "bọn nó đã đến chưa, shin?"

"rồi, cả bọn đang chờ mày đây" shin bước ra, theo sau là một người tóc tím vàng, hắn buông lời càu nhàu: "trễ quá đó, takeomi"

takeomi vừa đến đã thu về lời trách móc, anh vội bất mãn phân bua: "tại quỷ nhỏ này nè, cứ đòi đi theo, gào khóc ỏm tỏi ồn chết đi được"

tất cả chuyển ánh mắt, ngó nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang nấp sau tấm lưng lớn của anh. tóc hồng, hai hàng mi cũng hồng nốt. màu mắt xanh lục trong veo như có nước, khẽ chớp chớp cẩn thận quan sát từng người.

shinichirou trông bộ dạng tinh nghịch kia, tuyệt đối không thể là senju, liền khẳng định: "là haru à?"

"trúng phóc, không là nó thì là ai"

tuy vẻ bề ngoài hai đứa em của anh hao hao giống nhau, nhưng nét láu lỉnh đặc trưng này thì không nhầm vào đâu được.

anh xoay người lại, kéo đứa nhỏ ra phía trước mình, bắt nó phải cúi đầu một góc chín mươi độ chào mọi người: "lễ phép chút đi, không là sau này đừng hòng đi chơi nữa"

"chào anh shin, chào anh waka, chào chú ben"

hửm? benkei vừa nghe cái đéo gì thế? nó là inui seishu thứ hai à?

benkei chao đảo trong lòng một trận: "mày dạy em mày nói thế phải không takeomi?"

"ai biết gì đâu trời"

takeomi tỏ ra vô tội, nhưng đúng là anh không biết gì thật. thằng oắt con này làm anh và benkei bất ngờ thật đấy.

benkei nóng nảy lắm, nếu có ai khác (ngoài nó) dám gọi gã ta như thế, gã thề! sẽ nắm chặt hai chân kẻ đó, rồi giơ lên cao, sau đó xé toạc ra thành hai mảnh. cả bọn chơi chung với nhau, vậy mà nó gọi mỗi gã là chú thì khác nào bẹo gan.

benkei - danh "xích bích"

ấy vậy mà, lại quá mềm lòng với một thằng nhãi ranh?

"chỉ một lần này thôi nha! còn lần sau nữa tao nướng mày luôn, nghe chưa?"

nó "dạ" một cái thật êm tai, khiến benkei quên sạch bực bội trước đó. cũng không trách được, tại nó thấy người này quá bặm trợn, lại to con, còn để râu. ai bảo benkei có giao diện trung niên, đầu óc đơn giản của nó liền nghĩ đến "chú"

"mà nó muốn đi thì cứ cho theo thôi, mất mát gì, để nó khóc đến mắt mũi đỏ hoe lên kìa"

benkei nhìn chóp mũi nhỏ ửng đỏ của nó, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo khiến nó không thở được, nó cáu, đôi mày hồng nhạt cau lại, phát ra tiếng "khịt khịt" hệt như mèo con.

"không cho nhéo! haru cắn bây giờ" nó mếu, trong âm thanh còn mang mấy phần bất mãn.

nghe xong câu đó, benkei liền nhéo thêm vài cái nữa. gã tỏ ra thích thú như thể đang trêu đùa với một con hổ sơ sinh vô hại, muốn thử xem đứa nhỏ này có cắn thật như lời nó vừa nói hay không,

và câu trả lời dành cho gã là "có"

"oái địt mẹ!"

gã giật bắn mình, rụt tay lại như thể bị giật phải điện cao áp. hai hàm răng trắng đều của nó đóng cạch lại, như thanh âm của ngọc quý va đập vào nhau.

may là takeomi kịp thời chặn cái miệng nó lại. không thì dẫu có mang tám lớp khẩu trang tay benkei vẫn bị nó ngoạm cho một phát đau điếng hồn. lực cắn của trẻ con không lớn, nhưng răng trẻ con thì nhọn.

"đấy, rõ rồi chứ? nó hung dữ bỏ mẹ. vừa rồi nếu tao không bóp mỏ nó lại là mày phải đi tiêm ngừa dại rồi"

benkei hơi xanh mặt, cười khù khờ: "ờ ờ, sợ vãi haha, nhìn đáng yêu vậy mà nguy hiểm ghê"

"ai bảo mày chọc nó làm gì? nhưng mà tao thấy với thằng mikey thì nó ngoan lắm, xem ra chỉ có mikey mới trị được con ngựa non bất kham này thôi" wakasa xoa đầu nó, cười nói.

benkei tiếp lời: "chuyện rõ như ban ngày, vậy giao nó lại cho mikey chăm đi. cũng không còn sớm lắm đâu, nhập tiệc nào"

shinichirou rất tán thành, dù không hiểu lý do haru nghe lời em trai mình, nhưng vẫn an tâm giao phó. hắn gọi lớn: "mikey, ra đây anh mày bảo!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro