Chap 12: Côn đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và Kelsier đã nói mình-giống như anh ấy-là một trong số họ. Làm sao mà cô ấy có thể là cái thứ mà anh ấy nói được? Con của gái mại dâm, cô ấy chẳng là ai cả. Cô chẳng là gì cả.

Reen luôn nói rằng, đừng tin tưởng một người luôn báo tin tốt cho bạn. Đó là cách lâu đời nhất, nhưng dễ nhất, để lửa đảo ai đó.

Nhưng, Cô đã có Luck, Allomancy. Cô vẫn có thể cảm nhận được lượng dự trữ mà lọ thuốc của Kelsier đã mang lại và cô đã thử sức mạnh của mình lên các thành viên khác. Không con phải tằn tiện sử dụng một chút Luck mỗi ngày, Cô cảm thấy mình có thể tạo ra nhiều hiệu ứng lớn hơn nữa.

Vin dần dần nhận ra mục tiêu cũ của cuộc đời cô- chỉ đơn giản là sống sót-thật tẻ nhạt. Có rất nhiều việc cô có thể làm. Cô đã từng là nô lệ của Reen; cô đã từng là nô lệ của Camon. Cô cũng sắp trở thành nô lệ của Kelsier, nếu sau cùng nó có thể dẫn cô tới tự do.

Trên bàn của mình, Milev nhìn đồng hồ của mình rồi đứng dậy."Được rồi, tất cả mọi người hãy ra ngoài."

Mọi người bắt đầu rời đi cho cuộc gặp mặt của Kelsier. Vin vẫn ngồi tại chỗ; Kelsier đã ra hiệu khá rõ rằng cô đã được mời. Cô ngồi yên lặng một lúc, căn phòng bỗng trở nên thoải mái một cách lạ thường-bởi vì ở đây không có ai. Bạn của Kelsier sẽ tới sớm thôi.

Người đầu tiên bước vào có dáng vẻ của một người lính. Anh mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay, để lộ ra cánh tay săn chắc. Thân hình của anh ấy vô cùng vạm vỡ, nhưng không quá đô. Mái tóc của anh ấy cắt sát (kiểu cua á :)

Bạn đồng hành của người lính của một người đàn ông ăn mạng bảnh bao trong bộ vest quý tộc-vest màu mận, khuy áo nạm vàng, áo khoác ngoài màu đen- cùng với mũ ngắn vành và gậy chống. Anh ấy lớn tuổi hơn người lính, và có chút béo. Anh ta cất chiếc mũ tiến vào căn phòng, để lộ ra kiểu tóc đen thời thượng. Hai người đang xàm xí vui vẻ khi họ bước vào, bỗng họ dừng lại khi thấy căn phòng vắng tanh.

"Ah, đây chắc là người trung gian của chúng ta." Người đàn ông trong bộ vest lên tiếng."Kelsier đã đến chưa vậy, quý cô?" Anh ấy nói như thể họ là những người bạn lâu năm. Bỗng, bất chấp bản thân, Vin cảm thấy mình khá thích người đàn ông ăn mặc bảnh bao, ăn nói khéo léo này.

"Chưa." Cô khẽ nói. Mặc dù chiếc áo sơ mi rất hợp với tổng thể của cô, nhưng bỗng nhiên cô ước mình có thứ gì đó tốt hơn. Phong thái của người đàn ông này dường như đang đòi hỏi một bầu không gian trang trọng hơn.

"Cậu hẳn là biết điều này, Kell luôn đến muộn trong buổi gặp mặt của cậu ấy." người lính lên tiếng, ngồi xuống một trong những chiếc bàn ở chính giữa.

"Đúng vậy," người đàn ông mặc vest đáp lại." Tớ cho rằng sự chậm trễ của cậu ta cho chúng ta cơ hội đê giải khát. Tôi có thể uống thứ gì không..."

"Hãy để tôi phục vụ." Vin nhanh nhẹn nói, nhảy khỏi chỗ ngồi.

"Quý cô thật là tử tế." Người mặc vest lại nói tiếp, chọn một chiếc ghế cạnh người lính. Anh ngồi vắt chéo chân, cây gậy tự về đặt ở bên cạnh, chống xuống sàn, một tay đặt trên đỉnh.

Vin bước tới quầy ba và bắt đầu lục lọi đồ uống.

 Người lính lên tiếng khi Vin chọn chai rượu đắt nhất của Camon và bắt đầu cổ vào cốc.

"Hum..." Người mặc vest lên tiếng, nâng một bên lông mày.

Người lính gật đầu với Vin.

"Ồ, tốt lắm." người mặc vest nói với một tiếng thở dài.

"Breeze"

Vin ngừng lại, rót được nửa cốc, và cô nhăn mặt một chút. Mình đang làm gì thế này?

"Tớ thề, Ham." người mặc vest tiếp tục nói."Dôi khi cậu cứng nhắc khủng khiếp."

"Chỉ vì cậu có thể Đẩy một ai đó xung quanh điều đó không có nghĩa là cậu nên làm vậy, Breeze."

Vin đứng yên, chết lặng. Anh ta đã sử dụng Luck lên cô ấy. Khi Kelsier để thử thao túng cô, cô đã cảm nhận được tác động của anh ấy và có thể phản kháng lại. Nhưng lần này, cô thậm chí không nhận ra mình đang làm gì.

Cô nhìn về phía người đàn ông, nheo mắt lại."Mistborn."

Người mặc vest, Breêz, cười khúc khích."Không, Kelsier là skaa MIstborn duy nhất mà bạn có thể gặp, quý cô- và mong rằng bạn sẽ không bao giờ gặp phải một MIstborn quý tộc. Tôi chỉ là một MIstings bình thường.khiêm tốn."

"Khiêm tốn?" Ham hỏi lại.

Breeze nhún vai.

Vin nhìn xuống chiếc cốc rượu đã được một nửa."Ông đã Kéo cảm xúc của tôi. Bằng Allomancy, í tôi là vậy."

"Thật ra tôi Đẩy chúng."Breeze nói tiếp."Sự lôi kéo khiến một người trở nên ít cả tin và kiên định hơn. Thúc đẩy cảm xúc-Xoa dịu chúng-làm cho một người đáng tin hơn."

"Bất kể thế nào, ông đã kiểm soát tôi." Vin nói tiếp."Ông khiến tôi phải đi lấy đồ uống cho ông."

"Ồ, tôi không hề nói rằng tôi muốn cô làm điều đó," Breeze nói."Tôi chỉ điều chỉnh cảm xúc của cô một chút, đặt cô vào trạng thái mà có khả năng cô sẽ làm theo í tôi."

Ham xoa cằm."Tớ không biết, Breeze Đây là một câu hỏi thú vị. Nếu cậu ảnh hướng đến cảm xúc của một người, cậu có lấy đi khả năng lựa chọn của họ không?Nếu,ví dụ cô ấy giết người hoặc cướp của dưới sự kiểm soát của cậu, thì đó sẽ là tội ác của ai?

Breêz đảo đôi mắt."Thật sự không có câu hỏi nào về việc này cả. Cậu không nên nghĩ về những thứ như vậy, Hammon-chúng sẽ làm não cậu bị hư á. Tớ chỉ khuyến khích cô ấy, chỉ là bằng phương thức không bình thường."

"Nhưng--"

"Tớ sẽ không tranh luận với cậu, Ham."

Người đàn ông lực lưỡng thở dài, trong có vẻ hơi không buồn.

"Vậy liệu quý cô đây có mang cho tôi cốc nước không..." Breeze hỏi đầy hy vọng, nhìn về phía Vin."Ý tôi là, cô đã đứng ở đó và rồi cũng sẽ quay trở lại chỗ ngồi thôi mà."

Vin kiểm tra cảm xúc của cô. Cô có đang bị lôi cuốn một cách kỳ lạ để làm theo người đàn ông này không? Anh ta có đang thao túng cô lần nữa không? Cuối cùng, cô chỉ đơn giản là rời khỏi quầy bar, để lại đồ uống đúng chỗ của nó.

Breeze thở dài. Nhưng anh ấy không đứng dậy để lấy đồ uống của mình.

VIn ngập ngừng bước về phía bàn cửa hai người. CÔ đã quen thuộc với bóng tối và góc phòng-đủ gần để nghe lén, nhưng cũng xa để trốn thoát. Nhưng, cô không thể trốn được những người này- không được khi căn phòng quá trống vắng. Vì vậy, cô chọn một chiếc ghế ở chiếc bàn bên cạnh mà hai người đàn ông đang ngồi, rồi ngồi xuống một cách thận trọng. Cô cân thông tin-chứng nào cô còn thiếu hiểu biết, cô sẽ gặp bất lợi nghiêm trọng trong thế giới của những băng trộm Mistings này.

Breeze cười khúc khích."Hơi hồi hộp, phải không?"

Vin lờ đi lời bình luận." Ông chú." Vin nói tiếp, gật đầu với Ham."Chú cũng là.. một Mistings?"

Ham gật đầu."Tôi là một Côn đồ."

Vin nhăn mặt khó hiểu.

"Tôi đốt thiếc 80%(mình chưa tìm được cách gọi cái này :)) pewter ai giúp mình với) Ham tiếp tục nói.

Một lần nữa, Vin lại nhìn anh ấy với vẻ đầy tò mò.

"Anh ấy có thể khiến mình khỏe hơn, bạn của tôi." Breeze nói tiếp."Anh ấy đánh mọi thứ-đặc biệt là những người khác-những người cố gắng can thiệp vào công việc của chúng tôi."

"Sự thật là có nhiều thứ để làm hơn là vậy." Ham nói tiếp."Tôi đảm bảo sự an toàn cho hành động, có thể cung cấp cho đoàn trưởng nhân lực hoặc là chiến binh nếu nó cần thiết."

"Và anh ấy sẽ cố làm bàn chán ngấy với những triết lý ngẫu nhiên khi có gì đó không hợp í." Breeze nói thêm.

Ham thở dài."Breeze, thật lòng mà nói, nhiều khi tớ không hiểu tại sao tớ.." Ham ngừng lại khi cánh cửa mở ra, chào đón một người đàn ông khác.

Người mới đến mặc một chiếc áo khoác ngoài màu nâu xỉn, một chiếc quần dài màu nâu phối hơi một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Tuy nhiên, khuôn mặt của anh đặc biệt hơn nhiều so với quần áo. Nó bị thắt lại và sởn gai ốc, giống như một khúc gỗ cong queo, và đôi mắt của anh ánh lên vẻ bất mãn khó chịu mà chỉ những người lớn tuổi mới có thể biểu lộ. Vin không thể xác định được tuổi của người này-ông ấy đủ trẻ để không phải khom lưng, nhưng ông ta cũng đủ già để khiến Breeze trung niên trông trẻ trung.

Người mới tới liếc qua những người trong phòng một lượt, rồi tiến tới một chiếc bàn khác trong căn phòng và ngồi xuống. Những bước đi của anh phát ra những tiếng khập khiễng rõ rệt.

Breeze."Tớ sẽ nhớ Trap lắm đây."

"Tất cả chúng ta đều vậy."Ham nói khẽ."Clubs cũng rất tốt mà. Tớ đã từng làm việc với anh ta trước đây."

Breeze quan sát người mới tới."Tớ tự hỏi liệu có thể nhờ anh ấy lấy hộ đồ uống được không..."

Ham cười khúc khích."Tớ sẽ trả tiền để xem cậu thử nó."

"Tớ chắc là cậu sẽ làm vậy," Breeze đáp lại.

Vin quan sát người mới tới, người dường như thoải mái khi phớt lờ cô và hai người kia."Ông ấy là ai vậy?"

"Clubs?" Breeze hỏi lại."Anh ấy, thưa quý cô, là một Smoker (Người nhả khói :). Anh ấy giúp cho những người còn lại không bị phát hiển bởi Điều tra viên."

Vin cắn môi, cố nuốt những thông tin mà cô đã biết từ Clubs. Người đàn ông bắn có cô một cái lườm khiến cô phải qua đi chỗ khác. Khi cô quay người lại, cô đã để í rằng Ham đang quan sát cô.

"Ta khá thích nhóc đó." Anh nói tiếp "Những người trung gian mà trước đó đều sợ hãi nói chuyện với bọn ta, hoặc là chúng ghen tị vì bọn ta đã đi vào nơi ở của chúng."

"Đúng vậy." Breeze tiếp lời."Cô không giống những con rận khác. Đương nhiên, tôi sẽ có thiện cảm với cô hơn nữa nếu cô có thể lấy cho tôi ly rượu đó..."

Vin mặc kệ anh ta, liếc nhìn Ham."Con rận?"

"Đó là cách mà một số thành viên của tầng trên gọi phần còn lại." Ham trả lời rồi nói tiếp."Họ gọi những người đó là Rận bởi vì họ thường có xu hướng thực hiện các ... những phi vụ ít lợi nhuận hơn."

"Tất nhiên là tôi không có ý xúc phạm." Breeze lên tiếng.

"Ồ, tôi sẽ không cảm thấy khó chịu khi---" Vin ngừng lại, cảm thấy có một mong muốn bất thường muốn làm hài lòng người đàn ông bảnh bao. Cô lườm Breeze."Dừng lại!"

"Thấy chưa."Breeze nói, liếc nhìn Ham."Cô ấy vẫn giữ được khả năng lựa chọn của mình."

"Anh thật vô vọng."

Họ cho rằng mình là người trung gian, VIn nghĩ. Tức là Kelsier chưa nói với họ mình là ai ư. Tại sao? Hạn chế thời gian? Hay là đó là một thông tin quá giá trị để chia sẻ? Những người này liệu có đáng tin không? Và, nếu họ nghĩ cô chỉ đơn giản là một con 'rận', tại sao họ vẫn đối xử rất tốt với cô?

"Còn ai nữa không?" Breeze hỏi, liếc về phái cửa."Í tớ là, ngoài Kell và Dox."

"Yenden," Ham đáp lại.

Breeze nhăn mặt với vẻ chua chát."À, phải."

"Tớ cũng nghĩ vậy." Ham tiếp tục nói."Nhưng, tớ khá chắc rằng anh ấy cũng cảm thấy như vậy về chúng ta."

"Tớ cũng không hiểu sao anh ta được mời." Breeze nói tiếp.

Ham nhún vai." Chắc làm gì đó trong kế hoạch của Kell, quá rõ ràng."

"À, 'kế hoạch' khét tiếng," Breeze nói với vẻ suy tư." Phi vụ lần này có thể là gì nhỉ, cái gì có thể...?"

Ham lắc đầu. "Kell và linh cảm đáng nguyền rủa của cậu ấy."

"Đúng vậy."

Cách cửa được mở sau một lúc, và đó là người mà họ đang bạn về, Yeden, bước vào. Anh ấy trông có vẻ khiêm tốn, Vin không hiểu tại sao hai người kia lại không hài lòng về sự của mặt của anh ta. Dáng người thấp với mái tóc xoăn màu nâu, Yeden mặc một bộ quần áo skaa đơn giản và chiếc áo khoác công nhân màu nâu long lổ vết bồ hóng. Anh ta nhìn xung quanh với một cái nhìn khó chịu, nhưng anh ta không có thái độ thì địch công khai như Clubs, người vẫn đang ngồi ở phía khác căn phòng và cau có với bất kỳ ai nhìn về phía mình.

Không phải là một người đô con, Vin nghĩ. Cùng với Kelsier và Dockson, có tổng cộng 6 người bọn họ. Ngoài ra, Ham đã bảo anh ấy là đội trưởng của một nhóm "Côn đồ". Chẳng lẽ những người ở đây chỉ là những người đại diện? Đội trưởng có nhóm nhỏ hơn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro