Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nhiên, cảm giác trở lại thật tuyệt. Có vài chuyện .. sai sai khi chỉ nằm hồi sức trên giường. Một khoảng thời gian nghỉ ngơi dài như vậy không dành cho một tên trộm bình thường; những tên trộm hoặc nhanh chóng quay trở lại làm việc hoặc là bị bỏ mặc cho đến chết. Những người không thể mang tiền mua thức ăn sẽ không được phép có chỗ ở trong hang ổ.

Nhưng, đó không phải là cách duy nhất con người sống, Vin nghĩ trong đầu. Cô vẫn có chút không thoải mái với chuyện này. Đối với Kelseir và những người khác việc cô xài nguồn cung của họ không thành phấn đề- họ không lợi dụng tình trạng suy yếu của cô, mà đã quan tâm đến cô, mỗi người đều giành thời gian bên cạnh giường bệnh của cô. Đáng chú ý nhất trong sỗ những người canh thức là cậu nhóc Lestibournes. Vin thậm chí càn cảm thấy mình không hiểu rõ cậu nhóc lắm, nhưng Kelseir nói rằng cậu nhóc đã dành hàng giờ để trông chừng cô trong lúc cô hôn mê.

(crush rồi mỗi tội Vin cưới thằng khác)

Điều gì đã khiến một người tạo nên một chế độ mà ở đó đoàn trưởng lo lắng về vấn đề của cấp dưới? Trong thế giới ngầm, mỗi người phải chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra với họ- nhóm người yếu hơn trong băng nhóm phải được cho phép mới được chết, để họ không ảnh hưởng đến thu nhập của người khác. Nếu một người bị bắt bởi Bộ, băng nhóm sẽ phó mặc họ cho số phận và hy vọng rằng người đó sẽ không tiết lộ quá nhiều thông tin. Không cần cảm thấy tội lỗi khi dẫn họ vào nguy hiểm.

Họ chỉ là lũ ngu, giọng của Reen thì thầm trong đầu cô. Toàn bộ kế hoạch này sẽ kết thúc trong thảm họa- và cái chết của em sẽ là lỗi của chính em vì đã không rời đi khi có thể.

Reen đã rời đi khi có thể. Có lẽ anh ấy đã biết rằng các Điều tra viên cuối cùng sẽ truy lùng cô vì những sức mạnh cô sở hữu. Anh ấy luôn biết khi nào nên rời đi- cô nghĩ không phải ngẫu nhiên mà anh ấy không bị tàn sát cúng với băng nhóm của Camon.

Và song, cô phớt lờ lời nhắc nhở của Reen trong đầu, để xe ngựa đưa cô trở lại Fellise. Không phải là cô cảm thấy hoàn toàn an toàn khi ở cùng chỗ với băng nhóm của KElseir- thực sự, theo một cách nào đó, vị trí của cô với những người này càng khiến cô lo sợ hơn. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ không cần cô nữa? Điều gì xảy ra nếu cô vô dụng với bọn họ?

Cô phải chứng minh cho họ thấy cô có thể làm những gì họ cần. Có những buổi tiệc phải dự, những nhóm phái cần thâm nhập. Cô có rất nhiều việc phải làm; cô không có đủ thời gian để ngủ.

Thêm vào đó, cô cần quay lại các buổi thực hành Dị năng. Chỉ mất vài tháng ngắn ngủi để cô làm chủ sức mạnh của mình, và cô khao khát sự tư do được bay lượn trong sương mù, được Kéo và Đẩy trên bầu trời. Kredik Shaw đã dạy cô rằng cô không phải bất khả chiến bại- nhưng việc Kelsẻỉ sống sót chỉ với một vết xước chứng minh rằng cô có thể giỏi hơn rất nhiều. Vin cần phải luyện tập, phát triển sức mạnh, cho đến khi cô cũng có thể đào thoát khỏi Điều tra viên như Kelseir đã từng.

Cô rẽ vào một khúc cua và tiến vào Fellise. Vùng ngoại ô quen thuộc khiến Vin cười tahàm, và cô tựa vào cửa sổ toa xe đang mở, cảm nhận làn gió nhẹ nhàng lướt qua đôi má. Nếu may mắn, một số người đi đường sẽ bàn tán rằng họ thấy Quý cô Velette đang cưỡi ngựa đi khắp thành phố. Cô đến Dinh thự Renoux sau vài ngã rẽ. Một người hầu mở cửa, và Vin ngạc nhiên khi thấy Lãnh chúa Renoux đang đợi cô ở bên ngoài xe để đỡ cô xuống.

"Thưa ngài?" cô lên tiếng, đưa tay ra. "Chắc chắn là bác có nhiều việc quan trọng phải làm hơn là tới đây."

(Valette là cháu gái của Renoux)

"Vớ vẩn," ông đáp lại. "Một lãnh chúa phải có thời gian để chiều chuộng cô cháu gái yêu dấu của mình chứ. Chuyến đi của cháu thế nào?"

Ông nội này lật mặt ghê vậy? Ông ấy không hỏi thăm những người khác ở Luthadel à, hay tỏ ra dấu hiệu là ông biết đến vết thương của cô.

"Rất tuyệt thưa bác," cô nói khi họ bước lên bậc cửa thang dẫn đến dinh thự. Vin thầm cảm ơn vì đang chập chờn thiếc 91% trong bụng để tiếp cô sức mạnh cho đôi chân vẫn còn yếu của cô. Kelseir đã cảnh báo không nền sử dụng nó quá nhiều, kéo cô sẽ ngày càng phụ thuộc vào sức mạnh của nó, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác cho đến khi vết thương của cô khỏi hẳn.

"Thật tốt quá," Renoux đáp lại. "Có lẽ, khi cháu cảm thấy tốt hơn, chúng ta nên cùng nhau ăn trưa ở ban công vườn. Gần đây thời tiết rất ấm áp, mặc dù mùa đông đang đến gần."

"Điều đó sẽ rất tuyệt đây," Vin đáp lại. Trước đây, cô thấy vẻ cao quý của người mạo danh này rất đáng sợ. Tuy nhiên, khi hóa thành Quý cô Valette, cô lại cảm nhận được sự bình tĩnh trước đây. Trộm vặt Vin chả là gì so với một người như Renoux, nhưng Valette, người xã giao lại là vấn đề khác.

"Rất tốt," Renoux đáp lại, dựng lại trước ngưỡng cửa. "Tuy nhiên, hãy để nó cho ngày khác- hiện tại, có lẽ cháu nên nghỉ ngơi sau chuyến hành trình của mình."

"Thực ra, thưa ngài, cháu muốn đến thăm Sazed. Cháu muốn nói chuyện với quản gia."

"Ah," Renoux nói. "Cháu sẽ tìm được cậu ấy trong thưu viện, đang giải quyết một trong những dự án của bác."

"Cảm ơn bác,'' Vin đáp lại

Renoux gật đầu, rồi rời đi, cây gậy của ông gõ lên nền đá cẩm thạch trắng tinh. Vin nhăn mặt, tự hỏi xem não ông này có bị thủng không. Sao một người có thể thay đổi tính cách ảo ma vậy?

Mày cũng làm vậy mà, Vin ngẫm lại bản thân. Khi mày hóa trang thành Quý cô Valette, mày cũng đã thể hiện một mặt hoàn toàn khác của bản thân.

cô quay đi, bùng nổ thiếc 91% để giúp cô leo lên cầu thang phía bắc. Cô để ngọn lửa tắt dần khi lên đến đỉnh, trở lại trạng thái đốt bình thường. Như Kelseir đã nói, việc bùng nổ kim loại quá lâu rất nguy hiểm, một Dị năng có thể nhanh chogns khiến cơ thể của họ bị thuộc.

Cô dừng lại để thở- leo cầu thang rất khó khăn, ngay cả với thiếc 91%- rồi đi dọc hành lang đến thư viện. Sazed ngồi ở bàn làm việc bên cạnh bếp than nhỏ ở phía cuối căn phòng, viết lên tập giấy. Anh mặc chiếc ảo choàng tiêu chuẩn của một quản gia, và một cắp kính mỏng nằm ở cuối mũi.

Vin dừng trước nhưỡng cửa, nhìn người đàn ông đã cứu mạng cô. Tại sao anh ấy lại đeo kính ? Mình đã từng thấy anh ấy đọc sách mà không cần chúng. Anh ấy dường như đang hoàn toàn đắm chìm vào công việc, thỉnh thoảng nghiên cứu cuốn sách khá lớn trên bàn, sau đó quay sang viết nguệch ngoặc lên tập giấy. 

 "Anh là một Dị nhân à," Vin nói khẽ.

Sazed dừng lại, rồi đặt bút xuống và nhìn cô. "Điều gì khiến cô nói vậy, Tiểu thư?"

"Anh tới Luthadel quá nhanh."

"Lãnh chúa Renoux có vài con ngựa đưa tin khá tốt ở trong chuồng của mình. Tôi có thể lấy một trong số đó."

"Anh đã tìm thấy tôi ở cung điện," Vin nói tiếp.

"Kelseir đã nói với tôi kế hoạch của ngài ấy, và tôi chắc chắn là tiểu thư cũng sẽ đi theo. TÌm được tiểu thư là một điều vô cùng may mắn, điều mà tôi mất rất lâu mới có thể tìm được. "

Vin nhăn mặt. "Anh đã giết một Điều tra viên."

"Giết?" Sazed hỏi lại. "Không. Tiểu thư. Còn lâu sức mạnh của tôi mới có thể giết được thứ sinh vật gớm ghiếc như vậy. Tôi chỉ đơn giản là... đánh lạc hướng gã ta."

Vin lặng yên trước ngưỡng cửa một lúc, cố gắng xem xem tại sao lời nói của Sazed lại nhập nhằng đến vậy. "Vậy, anh có phải là Dị nhân hay không?"

Anh miỏm cười, rồi anh kéo ra một cái ghết đẩu từ cạnh bàn ."Làm hơn, hãy ngồi xuống."

Vin làm như yêu cầu, tiến vào căn phòng và ngồi xuống chiếc ghế, lưng cô đối diện giá sách đồ sộ.

"Tiểu thư nghĩ gì nếu tôi bảo là tôi không phải một DỊ nhân?' Sazed hỏi lại.

"Tôi nghĩ lả anh bốc phét," Vin đáp lại.

"Tiểu thư đã nghe tôi nói dối bao giừo chưua?"

"Những kẻ nói dối giỏi nhất là những người luôn nói sự thật."

Sazed mỉm cười, nhìn cô qua kính mắt. "Đúng vậy, tôi nghĩ thế. Nhưng, có bằng chứng nào cho thấy tôi là một Dị nhân không?"

"Anh đã làm những điều không thể nếu không phải là Dị nhân."

"Oh? Làm một Mistborn được 2 tháng, và tiểu thư nghĩ đó là tất cả những gì có thể xảy ra trên thế giới này à?"

Vin ngập ngừng. Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa hiểu lắm về DỊ năng. Có lẽ thế giới còn nhiều điều hơn cô tưởng.

Luôn luôn có một bí mật ẩn trong bí mật. Câu nói của Kelsier.

"Vậy," cô chậm rãi nói, "'Người canh giữ' chính xác là gì?"

Sazed mỉm cười. "Bây giờ, đây là một câu hỏi thông minh hơn nhiều đấy, Tiểu thư. Người canh giữ là ... nhà kho. Chúng tôi ghi nhớ nhiều điều, để có thể sử dùng trong tương lai."

"Như kiểu tôn giáo," Vin nói lại.

Sazed gật đầu, "Các chân lý tôn giáo là chuyên môn đặc biệt của tôi.''

"Nhưng, anh hẳn là cũng ghi nhớ những điều khác đúng không?''

Sazed gật đầu.

"Cái gì vậy?''

"Chà," Sazed đáp lại, đóng cuốn sách anh đang nghiên cứu lại. "Ngôn ngữ, ví dụ."

Vin gany lập tức nhận ra bìa cuốn sách đầy kí hiệu. "Cuốc sách mà tôi đã lấy ở cung điện! Sao anh có được nó vậy?"

"Tôi tìm thấy nó trong lúc tìm kiếm tiểu thư," Người Terris này nói tiếp. "Nó được biệt bởi một ngôn những rất cổ xưa, thứ mà gần như không được sử dụng trong gần một thiên niên kỷ qua."

"Nhưng anh có thể nói được nó?'' VIn hỏi lại.

Sazed gật đầu. "Đủ để dịch nó, tôi nghĩ vậy.''

"Và... anh biết bao nhiêu ngôn ngữ vậy?''

"172," Sazed đáp lại. "Đa số bọn chúng, như kiểu Khlenni, đã thất truyền từ lâu. Phong trào đoàn kết của Chúa tể vào thế kỷ thứ năm đã khẳng định điều đó. Ngôn ngữ mà mọi người đang nói thực ra là một phương ngữ xa xôi của Terris, ngôn ngữ của quê hương chúng tôi. "

172, Vin ngạc nhiên. "Nó nghe thật... không thể tin được. Một người làm sao có thể nhớ được nhiều như vậy.''

"Không phải là một người," Sazed đáp lại. "Một người Canh giữ. Những gì tôi làm tương tự với Dị năng, nhưng không giống hoàn toàn. Tiểu thư lấy sức mạnh từ kim loại. Tôi... dùng nó để tạo ra ký ức."

"Làm thế nào?' VIn hỏi.

Sazed lắc đầu. "Có lẽ để lần sau, TIểu thư. Những người như tôi.. thích giữ bí mật. Chúa tể đã săn lùng chúng tôi với quyết tâm khó hiểu. Chúng tôi ít đe dọa hơn nhiều so với một Mistbonr- nhưng, hắn ta làm ngơ Dị nhân và cố gắng hủy diệt chúng tôi, ghét những người Terris chỉ vì bọn tôi."

"Ghét á?" Vin hỏi lại. "Mọi người được đối xử tốt hơn nhiều so với một skaa. Anh đang ở vị trí mà nhiều người khác rất tôn trọng."

"Đúng vậy, thưa tiểu thư," Ssazed nói. "Nhưng theo một cách nào đó, skaa được tự do hơn. Hầu hết người Terris từ khi sinh ra đã được nuôi nấng trở thành một quản gia. Chúng tôi chỉ còn lại rất ít, và Chúa tể kiểm sát quá trình sinh sản của chúng tôi. Không quan gia Terris nào được phép lập giao đình, hoặc thậm chí là sinh con."

Vin khịt mũi. "Điều đó có vẻ khá khó để thực thi."

Sazed dừng lại, đặt tay lên cuốn sách lớn. "Tại sao, không hề, anh nói với một cái cau mày. "Tất cả người quản lí Terris đều là hoạn quan, cô gái. Tôi cho là cô biết điều đó."

Vin đứng hình, rồi cô đỏ mặt tự trách. "Tôi.. tôi.. xin lỗi."

"Sự thật và hiển nhiên, không cần phải xin lỗi. Tôi bị thiến ngay sau khi sinh ra, theo tiểu chuẩn đối với những người làm quản gia. Thông thường, tôi nghĩ mình sẽ dễ dàng đánh đổi mạng sống của mình để lấy mạng sống của một skaa thông thường. Những người như tôi cũng không hơn gì nô lệ.. họ là những cố máy tự động được chế tác, được tạo ra bởi chương trình nhân giống, được huấn luyện từ khi sinh ra để đáp ứng mong muốn của Chúa tể."

Vin đỏ mặt hơn nữa, chửi rủa sự thiếu tế nhị của mình. Tại sao không ai nói cho cô vậy? Sazed, tuy nhiên, chả có vẻ gì là bị xúc phạm- anh ấy dường như không bao giờ tức giận về bất cứ điều gì.

Có lẽ là do... tình trạng của anh ấy, Vin nghĩ. Đó là điều mà người chăn nuôi mong muốn. Những quản gia ngoan ngõa, điềm tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro