Untitled Part 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi toang, cô nghĩ trong khoảng khắc siêu thực, quan sát màn sương trên mặt đất, lẻn lỏi qua bức tường cửa sổ vỡ vụn, tràn khắp sàn nhà. Điều kỳ lạ là chúng không cuộc tròn quanh cô như thường lệ- như thể có thứ gì đang đẩy nó ra. ĐỐi với Vin, đó dường như là bằng chứng cuối cùng cho sự thất bại của cô.

Cháu xin lỗi Kell. Cháu đã làm chú thất vọng.

Điều tra viên thứ hai bước tới bên cạnh đồng bạn của mình. Sau đó, anh ta đưa tay ra và chột lấy thứ gì đó sau lưng Kar. Có tiếng xé toạc.

Vin lập tức ngã xuống, thở hổn hển. Cô lăn lộn, thiếc 91% cho phép cô hồi phục nhanh chóng.

Kar đứng phía trên cô, loạng choạng. Sau đó, hắn ngã sang một bên, nằm dài trên mặt đất. Điều tra viên thứ 2 đứng đằng sau gã ta, cầm thứ giống như cái mũi nhọn đinh- giống như cái kia trong mắt của Điều tra viên.

Vin liếc nhìn về phía cơ thể bất động của Kar. Phần lưng áo choàng của hắn ta bị xé toạc, để lộ một lỗ thủng đẫm máu ngay giữa hai bả vai. Một lỗ đủ lớn cho một mũi kim loại. Khuôn mặt đày sẹo của Kar tái nhợt. Vô hồn.

Một cái đinh khác! Vin kinh ngạc nghĩ. Điều tra viên kia kéo nó ra khỏi lưng của Kar, và hắn ta chết. Đó là bí mật!

"Cái gì vậy?" Chúa tể gầm lên, đứng dậy, chuyển động đột ngột khiến ngai vàng của ông ta bị lật ngược. Chế ghế đá đổ xuống bậc thang, sử mẻ và nứt vỡ xuống nền đá cẩm thạch. "Tên phản bội! Từ người của riêng ta!"

Điều tra viên mới tới lao về phía Chúa tể. Khi anh ta chạy, áo choàng của anh ta phất ra sau, khiến Vin nhìn thấy cái đầu hói của anh ta. CÓ điều gì đó quen thuộc trên mặt của người mưới tới này, bất chất mấy cái đinh cắm ở mắt. Bất chấp cái đầu hói và bộ quần áo xa lạ, người đàn ông trông hơi giống Kelsier.

Không, cô nhận ra. Không phải Kelseir.

Marsh!

Marsh bước lên bục thành hai bước, di chuyển với tốc độ siêu phàm của Điều tra viên. Vin cố gắng đứng dậy, nhún vai để thoát khỏi ảnh hưởng của việc suýt thì tắc thở. Tuy nhiên, sự ngạc nhiên trong cô còn khó gạt bỏ hơn. Marsh vẫn còn sống.

Marsh là một Điều tra viên.

Điều tra viên không hề điều tra chú ấy bởi vì họ nghi ngờ Marsh. Họ có ý định chiêu quân chú ấy! Và bây giờ chú ấy có ý định tấn công Chúa tể. Mình phải giúp chú ấy! Có lẽ.. có lẽ chú ấy biết bí mật để giết chết Chúa tể. Sau cùng, chú ấy đã tìm ra cách để giết Điều tra viên!

Marsh đã tiến tới đỉnh bục.

"ĐIều tra viên!" Chúa tể hét lên. "Mau-"

Chúa tể đứng hình, nhận thấy có thứ gì đó đang ở bên ngoài cánh cửa. Một nhóm mấy chiếc gai thép, giống như chiếc mà Marsh đã kéo ra khỏi lưng của Kar, nằm chất đống trên sàn. Có vẻ như có khoảng 7 cái.

Marsh mỉm cười, vẻ mặt trông giống cái nụ cười tự mãn của Kelseir. Vin tiến tới đáy bục và Đẩy mình lên bằng đồng xu, ném mình lên phía bục.

Sức mạnh khủng khiếp và toàn bộ cơn thịnh nộ của Cháu tể đã đánh trúng cô nửa chừng. Sự chán nản, ngạt thở do tức giận trong tâm hồn cô, xuyên qua đồng đỏ của cô, đánh vào cô sức mạnh thể chất. Cô bùng nổ đồng đỏ, thở hổn hển, nhưng không thể hoàn toàn loại bỏ được bàn tay của Chúa tể khỏi cảm xúc của cô.

Marsh hơi loạng choạng, và Chúa tể vung một cú trái tay giống như cái đã giết Kelseir. May mắn thay Marsh đã kịp thời cúi xuống. Anh quay vòng quanh Chúa tể, vươn tay nắm lấy tấm lưng của bộ đồ giống như áo choàng màu đen của hoàng đế. Marsh giật mạnh, xé toạc miếng vải dọc theo đường may.

Marsh cứng người, khuôn mặt có hai cái đinh không thể diễn tả. Chúa tể xoay người, thúc khuỷu tay vào bụng Marsh, quẳng Điều tra viên bay khỏi bục. Khi Chúa tể quay lại, Vin có thể thấy những gì Marsh đã thấy.

Không có gì. Một tấm lưng bình thường, nếu có cơ bắp. Không giống như các Điều tra viên, Chúa tể hkông có mũi đinh đâm xuyên qua xương sống của mình.

Ộh, Marsh.. VIn suy nghĩ với tâm trạng chán nản. Đó là một ý tưởng thông minh, thông minh hơn nhiều so với cái ý tưởng ngu ngốc của Vin với Kim loại thứ 11- tuy hiêm, nó đã được chứng minh là không có tác dụng luôn.

Cuối cùng Marsh cũng chạm đứt, đầu nứt ra, rồi trượt trên sàn nhà cho đến khi tông vào bức tường phía xa. Anh nằm gục trên cửa sổ lớn, bất động.

"Marsh!" cô kêu lên, nhảy lên và Đẩy cô về phía anh. Tuy nhiên, khi cô đang bay, Chúa tể lơ đãng giơ tay lên.

Vin cảm thấy một sức mạnh... thứ gì đó đâm vào cô. Nó giống như một đòn Thépđẩy, đập mạnh kim loại vào bụng cô- nhưng tất nhiên là không thể như vậy được. Kelseir đã từng hứa rằng không có Dị nhân nào có thể tác động đến kim loại trong cơ thể con người.

Nhưng chú ấy cũng nói chẳng có DỊ nhân nào có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của người đang đốt đồng đỏ cả.

Những đồng xu găm trên người chúa tể bị bắn ra. Những cánh cửa văng ra khỏi khung, vỡ tan và văng ra khỏi căn phòng. Điều đáng kinh ngạc là những mảnh kính mày thậm chí còn rung chuyển và trượt khỏi vị trí.

Vin bị ném sang một bên, nhưng kim loại trong bụng cô có nguy cơ tuột ra khỏi cơ thể. Cô ngã xuống đất, cú đánh khiến cô gần như bất tỉnh. Cô nằm sững sờ, rối rắm, hoang mang, chỉ nghĩ được một điều.

Sức mạnh thực sự...

Những tiếng click vang lên khi Chúa tể bước xuống bục của mình. Ông ta lặng lẽ di chuyển, cởi bỏ chiếc áo khoác và sơ mi rách rưới, để trần từ thắt lưng trở lên, chỉ còn lại món đồ trang sức lấp lánh trên ngón tay và cổ. Cô để ý thấy vài chiếc vòng xuyên qua da trên cánh tay của ông ta. 

Thông minh đấy, cô thầm nghĩ, giống gắng đứng dậy. Giữ chúng không bị Đẩy hoặc Kéo.

Chúa tể lắc đầu tiếc nuối, những bước chân của ông tạo thành những vệt mòn trong màn sương lạnh giá tràn qua từ khung cửa sổ vỡ. Ông ta trông thật mãnh mẽ, thân hình nổi lên cơ bắp, khuôn mặt đẹp trai. Cô có thể cảm nhận được sức mạnh DỊ năng của gã đang tác đông lên cảm xúc của cô , hầu như không bị đồng đỏ của cô giữ lại.

"Mi nghĩ gì vậy ranh con?" Chúa tể lạnh lùng hỏi. "Đánh bại ta á? Ta có giống như một ĐIều tra viên bình thường không, sức mạnh của ta là bịa đặt à?"

Vin bùng nổ thiếc 91%. RỒi cô quay lại và lao đi- có ý định nắm lấy cơ thể của Marsh và phá vỡ cửa kính của một bên khác của căn phòng.

Nhưng rồi, hắn ta đã ở đó, di chuyển với tộc độ như muốn xé toạc cơn lốc. Ngay cả khi đang bùng cháy thiếc 91%, VIn cũng không thể vượt qua ông ta. Ông ta gần như có vẻ rất thản nhiên khi đưa tay ra, nắm lấy vai cô và kéo cô về phía sau.

Ông ta ném cô như một con búp bê, ném cô về phía một trong những cây cột trụ khổng lồ của căn phòng. Vin cố gắng tìm kiếm mỏ neo, nhưng ông ta đã thổi bay toàn bộ kim loại ra khỏi phòng. Ngoài trừ...

Cô Kéo vào một trong những chiếc vòng tay của Chúa tể, chiếc vòng tay không xuyên qua là dan của ông ta. Ông ta ngay lập tức vung cánh tay của mình lên, quăng cái Kéo của cô đi, khiến cô quay cuồng trong không trung. Ông ta đập cô bằng một cú Đẩy mạnh mẽ khác của mình, đẩy cô về phía sau. Kim loại trong dạ dày cô quằn quại, thủy tinh rung chuyểm và chiếc khuyên tai của mẹ cô gần như rơi ra khỏi tai cô.

Cô cố gắng xoay tròn và đáp bằng chân trước, nhưng cô đã đâm vào nó với tốc độ cực kì khủng khiếp và thiếc 91% đã khiến cô thất vọng. Cô nghe thấy một tiếng tách kinh khủng và một cơn đau nhói chạy dọc khắp chân phải cô.

Cô ngã xuống đất. Cô không muốn nhìn, nhưng cơn đau từ thân đã mách bảo cô rằng chân cô đã bị nhô ra từ dưới cơ thể, bị gãy ở một góc khá kì cục.

Chúa tể lắc đầu. Không, Vin nhận ra, ông ta không lo lắng về chuyện đeo trang sức. Xét đến khả năng và sức mạnh của ông ta, một người đàn ông sẽ phải thật ngu ngốc- như Vin đã từng- thử và sử dụng trang sức của Chúa tể như mỏ neo. Nó chỉ khiến cho ông ta điều khiển góc bay của cô.

Hắn ta bước tới, chân va vào kính vỡ. "Mày nghĩ đây là lần đầu tiên có người cố giết tao à nhóc con? Tao đã sống sót sau mấy vụ thiêu đốt và bị chặt đầu. Tao đã bị đâm và bị cắt, bị nghiền nát và phân mảnh. Tao thậm còn bị lột da."

Anh quay về phía Marsh, lắc đầu. Kỳ lạ thay, ấn tượng trước đó của cô về Chúa tể đã quay trở lại. Ông ta trông... mệt mỏi. Thậm chí là kiệt sức. Không phải cơ thể của ông ta- nó vẫn đầy cơ bắp. Đó chỉ là... không khí của ông ta. Cô cố gắng đứng lên bằng chân, sử dụng cột đá để thăng bằng.

"Tao là Thần," ông ta nói.

Thật khác với người đàn ông trong cuốn nhật ký.

Ông ta nói. "Thần không thể bị giết. Thần không thể bị lật đổ. Mấy của nổi loạn của chúng mày- mày nghĩ tao chưa từng thấy nó trước đây? Mày nghĩ tao chưa bao giờ tự minh tiêu diệt toàn bộ đội quân? Phải làm cái gì để chúng mày ngừng đặt câu hỏi? Bao nhiêu thế kỷ nữa thì bọn ngu skaa chúng mày mới hiểu ra sự thật? Tao phải giết bao nhiêu đứa trong chúng mày!"

Vin kêu lên khi bị trẹo chân. Cô bùng nổ thiếc 91%, nhưng nước mắt vẫn rơi. Cô đã hết kim loại. Thiếc 91% của cô sẽ sớm hết thôi, và không đời nào cô có thể tỉnh táo mà không có nó. Cô ngã xuống cây cột, Dị năng của Chúa tể đè ép lên cô. Cơn đau ở chân cô nhói lên.

Ông ta quá quyền năng, cô thất vọng nghĩ. Ông ta nói đúng. Ông ta là Thần. Chúng ta đã nghĩ cái gì vậy?

"Sao mày dám?" Chúa tể hỏi, nâng cơ thể của Marsh lên với bàn tay nạm ngọc. Marsh rên rỉ một chút, cố gắng ngẩng đầu lên.

"Sao mày dám?" Chúa tể lại hét lên. "Sau những gì tao đã trao cho mày? Tao đã làm cho mày trở nên vượt trội hơn những tên đàn ông bình thường! Tao đã cho mày được nắm quyền!"

Đầu của Vin vỡ tung. Giữa nỗi đau và sự tuyệt vọng, điều gì đó đã khơi dậy ký ức bên trong cô.

Hắn ta tiếp tục nói... hắn ta liên tục nói rằng người của ông ta nên cai trị người khác...

Cô tìm kiếm bên trong bản thân, cảm nhận một chút kim loại thứ 11 còn sót lại. Cô đốt nó, nhìn qua đôi mắt đẫm lệ của khi Chúa tể đang nắm lấy Marsh bằng một tay.

Quá khứ của Chúa tể xuất hiện bên cạnh anh ta. Một người đàn ông mặc áo choàng lông và đi ủng nặng nề, một người đàn ông có cơ bắp cuồn cuộn và bộ râu rậm rạp. Không phải là quý tộc hay bạo chúa. Không phải là một anh hùng, thậm chí không phải là chiến binh. Một người đàn ông mặc quần một bộ quần áo phù hợp với vùng núi lạnh giá. Một người chăn cừu.

Hoặc có lẽ là, một người vận chuyển.

"Rashek," Vin thì thầm.

Chúa tể giật mình quay về phía cô. 

"Rashek," VIn lại nói. "Đó là tên thật của ông đúng không? Ông không phải là người đã viết cuốn nhật kí. Ông không phải là người anh hùng được gửi đến bảo vệ người dân... ông là người hầu của người anh hùng đó. Người bương vác đồ ghét anh ta."

Cô dừng lại một lúc. "Ông... ông đã giết anh ấy." Cô thì thầm. "Đó là những gì đã xảy ra dêm đó ! Đó là lý do tại sao cuốc nhật ký lại đột ngột kết thúc! Ông đã giết vị anh hùng và thế chỗ của anh ấy. Ông đã đi vào hang động thay anh ấy, và ông giành được sức mạnh cho chính mình. Nhưng... thay vì cứu lấy thế giới, ông lại kiểm soát nó."

"Mày chả biết cái gì cả!" ông ta gầm lên, một tay vẫn cầm lấy cơ thể vặn vẹo của Marsh. "Mày chẳng biết cái gì về điều đó cả!"

"Ông ghét anh ấy!" Vin nói. "Ông nghĩ rằng lẽ ra người Terris phải là anh hùng. Ông không thể chịu đừng sự thật rằng anh ấy- người đàn ông từ dất nước từng áp bức đất nước của ông- đang thực hiện huyền thoại của chính anh."

Chúa tể nhấc tay lên, Vin đột nheien cảm thấy một sức nặng không thể tưởng tượng nổi đang đè lên cô. Dị năng, Đẩy kim loại trong bụng cô và cơ thể cô, ép nó vào cột. Cô kêu lên, đốt mẩu thiếc 91% cuối cùng, cố gắng giữ tỉnh táo. Sương mù cuộn quanh cô, lẻn lỏi qua khung cửa sổ và lan khắp sàn nhà.

Bên ngoài, qua khung cửa sổ vỡ, cô nghi thấy tiếng gì đó vang vọng yếu ớt trong không khí. Nghe có vẻ như... như tiếng cổ vũ. Tiếng reo vui, ngàn người đồng thanh. Nghe như họ đang cổ vũ cô ấy.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro