Untitled Part 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ngước lên, nhìn chằm chằm vào màn sương. "Tớ không phải là một thằng ngốc. Tớ... biết sẽ nó không xảy ra. Tớ nhìn nhận nhiều thứ VIn. Tớ thấy rất nhiều thứ."

Cô đặt tay lên vai cậu an ủi. Tớ nhìn nhận rất nhiều thứ... một câu nói thích hợp đối với một TIneye như cậu ấy.

"Cậu đã là một DỊ nhân từ rất lâu đúng không?" cô hỏi.

Spook gật đầu. "Kể từ khi tớ Thức tỉnh lúc 5 tuổi. Hầu như không nhớ được nó."

"Và kể từ đó cậu bắt đầu luyện tập với thiếc?"

"Hầu như," anh nói. "Đó là điều tốt với tớ. Để tớ nghe, đở tớ thấy, để tớ cảm nhận."

Có lời khuyên nào không?" Vin hy vọng hỏi.

Anh trầm ngâm suy nghĩ, ngồi bên mép mái nghiêng, một chân đung đưa qua một bên. "Đốt thiếc... không quan tâm tới nhìn đến. Lo lắng về việc không nhìn thấy."

Vin cau mày. "Ý anh là gì?"

"Khi đốt," anh nói. "Rất nhiều thứ ập tới. Rất rất nhiều. Có xao lãng đây, kia. Tìm được thứ mình muốn, bỏ qua những thứ ảnh hưởng."

Nếu bạn muốn sử dụng thiếc tốt, Vin cố gắng dịch hết mức có thể, hãy học cách đối phó vợi sự xao lãng. Vấn đề không phải là những gì mà bạn thấy được- mà là thứ bạn có thể bỏ qua."

"Thật thú vị," VIn ngẫm nghĩ nói.

Spook gật đầu. "Khi quan sát, nhìn vào màn sương và pháo đài, cảm nhận được thớ gỗ và nghe được tiếng chuột bên dưới. Chọn một cái và đừng để bị phân tâm."

"Lời khuyên hay đó," Vin nói.

Spook gật đầu khi một tiếng thịch vang lên phía sau họ. Cả hảy nhảy dựng jlên và cúi xuống, Kelsier cười khúc khích khi anh bước qua sân thượng. "Có lẽ chúng ta cần phải tìm ra cách tốt hơn để cảnh báo mọi người là có người sắp tới. Mỗi khi chú đến tổ trinh thám, chú lại lo lắng làm ai đó giật mình nhảy khỏi sân thượng."

Vin đứng xậy, phụi bụi trên quần áo. Cô mặc áo choàng sương mù, áo sơ mi và quần tay; đã nhiều ngày rồi cô không mặc váy. Cô chỉ xuất hiện một cách tượng trưng ở Dinh thự Renoux. Kelseir quá lo lắng về sát thủ nên không dám để cô ở đó lâu.

Ít nhất, chúng ta cũng đã khiến Kliss im lặng. Vin khó chịu nghĩ khi vài trả tiền. "Đến lúc rồi à?" cô lên tiếng hỏi.

Kelseir gật đầu. "Ít nhất là gần vậy. Chú muốn dừng lại ở đâu đó trên đường."

Vin gật đầu. Trong cuộc gặp mặt thứ 2, Marsh đã chọn một địa điểm mà anh cho là nơi do thám của Bộ. Đó là một cơ hội hoàn hảo để gặp nhau, bởi vì Marsh có lý do hoàn hảo để ở đó cả đêm, bề ngoài là Tìm kiếm bất kì hoạt động DỊ năng nào gần đó. Anh thường mang theo một Người xoa dịu đi cùng , nhưng khi gần nửa đêm khi Marsh nghĩ rằng anh sẽ có một giờ ở một mình vui vẻ. Sẽ không có nhiều thời gian nếu anh phải lẻn ra ngoài rồi quay lại, nhưng sẽ có rất nhiều thời gian để một cặp Mistborn lén lút tới thăm anh.

Họ chào tàm biệt Spook và Đầy về phía màn đêm. Tuy nhiên, họ không di chuyển trên các mái nhà được bao lâu trước khi Kelseir dẫn họ xuống đường, đáp đất và đi bộ để bàn toàn sức mạnh và kim loại.

Thật kì lạ, Vin nhớ lại đêm đầu tiên cô luyện tập với Kell. Mình thậm chsi còn không nhĩ những còn đường vắng vẻ rất đáng sợ nữa.

Những viên đá cuội trơn bóng vì sương mù và con phố vắng vẻ cuối cùng cũng chìm vào màn sương phía xa. Trời tăm tối, tĩnh lặng và cô đơn, ngay cả chiến tranh không thay đổi quá nhiều. Những nhóm lính khi họ tấn công thường đi từng đám, tấn công chớp nhoáng và cố gắng đánh vỡ hàng phòng thủ của kẻ địch.

Tuy nhiên, bất chấp sự trống trải của thành phố về đêm, Vin vẫn cảm thấy thoải mái khi ở trong đó. Sương mù đã ở bên cạnh cô.

"Vin," Kelseir nói khi họ bước đi. "Chú muốn cảm ơn cháu."

Cô quay về phía anh, một dáng người cao lớn đầy kiêu hãnh trong chiếc áo choàng vô cùng uy nghi. "Cảm ơn cháu á? Tại sao vậy?"

"Vì những gì cháu nói với Mare. Chú đã suy nghĩ rất nhiều về ngày đó... về cô ấy. Chú không biết là liệu năng lực có thể cảm nhận xuyên qua được đám mây đồng đỏ có thể giải thích mọi thứ, nhưng... ờm, ít nhất thì cũng có khả năng, chú khá là tin tưởng rằng Mare không phản bội chú."

Vin gật đầu, mỉm cười.

Anh lắc đầu buồn bã. "Nghe có vẻ buồn bã phải không? Như thể ... suốt ngần ấy năm, chú chỉ chờ một lý do để nhượng những ảo tưởng."

"Chú không biết," Vin nói. "Đã có lần có lẽ cháu đã nghĩ chú là thằng ngu, nhưng... chà, niềm tin là vậy phải không? Một chút áo tưởng từ chính mình? Chú phải dập tắt những lời thì thầm về sự phản bội và hy vọng rằng bạn bè sẽ không tổn thương chú."

Kelseir cười khúc khích. "Chú không nghĩ là cháu đang giúp ích gì cho việc tranh luận đâu Vin."

Cô nhún vai. "Có nghĩa với cháu. Sự ngờ vực thực sự là cùng một kiểu- chỉ là ở mặt còn lại thôi. Cháu có thể một người, khi đứng giữa lựa chọn giữa hai giả định có thể sẽ chọn tin tưởng."

"Nhưng cháu không vậy?" Kelsier hỏi.

Vin lại nhún vai. "Cháu cũng chả biết."

Kelsier do dự. "Đây là... Elend trong người cháu à. Có khả năng là cậu ấy chỉ cố gắng dọa sợ để cháu rời khỏi thành phố thôi? Có lẽ cậu ấy đang làm điều này để có ích cho cháu."

"Có thể. Nhưng, có thứ gì đó rất khác ở anh ấy... về cách mà anh ấy nhìn cháu. Anh ấy biết cháu đang nói dối anh ấy, nhưng cháu không nghĩ anh ấy nhận ra cháu là skaa. Có lẽ anh ấy nghĩ cháu là gián điệp của một gia tộc khác. Dù thế nào thì, anh ấy có vẻ thành thật với mong muốn rời xa cháu."

"Có lẽ cháu nghĩ vậy bởi vì cháu tin chắc là cậu ấy sẽ rời bỏ cháu."

"Cháu.." Vin ngập ngừng, liếc xuống con đường khi họ bước đi. "Cháu không biết nữa- tất cả là lỗi của chú, má. Cháu nghĩ là mình hiểu tường tận rồi đó. Giờ mọi thứ như một đống cứt vậy."

"HEhe, đúng vậy, có vẻ bọn chú đã làm phiền cháu đúng cách," Kelseir cười đáp lại.

"Có vẻ như chú không cảm thấy bận tâm về sự thật lắm."

"Không. Không một chút nào. Ồ, chúng ta đến rồi nè."

ANh dừng lại bên cạnh một tòa nhà rộng lớn- có lẽ là một chung cư skaa khác. Bên trong tối om; skaa không đủ  tiền mua dầu thắp đèn và hẳ là họ phải tắt lò sưởi trung tâm của tòa nhà sau khi chuẩn bị bữa tối.

"Cái này?" Vin nghi hoặc hỏi.

Kelsier gật đầu, bước tới gõ nhẹ cửa. Trước sự ngạc nhiên của Vin, nó ngập ngừng mở ra, một khuôn mặt skaa ló ra trong sương mù.

"Ngài Kelseir!" người đàn ông khẽ nói.

"Tôi đã nói với cậu là có thể tôi sẽ tới thăm," Kelseir mỉm cười nói. "Tối nay có vẻ là một thời điểm thích hợp. "

"Vào đi vào đi." người đàn ông nói, kéo cửa lại. Anh lùi lại, cẩn thận để không để sương mù chạm vào mình khi Kell và Vin bước vào.

Vin đã từng ở trong chung cư skaa trước đây, nhưng chưa bao giờ chúng lại có vẻ... kinh khủng như này. Cái mùi khói và mùi của mấy người không tắm vô cùng nồng nặc, và cô phải tắt thiếc để tránh ói ra. Ánh sáng yếu ớt từ một bên than nhỏ soi rõ một đám người chen chúc nhau, ngủ trên sàn nhà. Họ đã quét sạch tro bụi trong phòng, nhưng họ thì có thể làm được bao nhiêu- những vết đen vẫn còn bám trên quần áo, tường, và mặt. Có rất ít đồ đạc, chưa kể có quá ít chăn để đắp.

Mình đã từng sống như này, Vin sợ hãi nghĩ. Hang ổ của băng nhóm cũng đông đúc- có khi còn đông hơn. Đây từng là... cuộc sống của mình.

Mọi người xôn xao khi thấy có khách. Vin thấy Kelseir đã xắn tay áo lên và những vết sẹo trên tay anh hiện rõ dưới ánh lửa hồng. Chúng nổi bật hẳn lên, chạy dọc từ cổ tay đến khuỷu tay, đan chéo và chồng chất.

Những tiếng thì thầm lập tức nổi lên.

"Người sống sống..."

"Ngài ấy ở đây!"

"Kelseir, Chúa tể của sương mù.."

Đó là cái mới nè, VIn nhướn mày nghĩ. Cô lùi lại khi Kell mỉm cười, bước tới gặp skaa. Mọi người tụ tập xung quanh anh với sự phấn khích , đưa tay chạm vào cánh tay và áo choàng của anh. Những người khác thì chỉ đứng và nhìn anh chằm chằm, quan sát với sự tôn kính.

"Tôi tới để lan tỏa hy vọng," Kelsier khẽ nói với họ. "Gia tộc Hasting sẽ sụp đổ tối nay."

Có những tiếng xì xạo ngạc nhiên cùng với kinh hãi.

"Tôi biết nhiều người trong số các bạn đã làm việc trong lò rèn và nhà máy thép của Hasting," Kelseir nói. "Và thành thật mà nói, tôi không thể nói chuyện này sẽ có ý nghĩa gì với các bạn. Nhưng đó là chiến thắng cho tất cả chúng ta. Ít nhất trong một thời gian, người của các bạn sẽ không phải chết trước lò rèn hoặc dưới đòn roi của những quản lí Hasting."

Có tiếng xì xạo trong đám đông nhỏ, và một giọng nói cuối cùng cũng nói lên mối quan ngại đó- nó đủ lớn để Vin có thể nghe thấy. "Gia tộc Hasting sẽ sụp đổ? Vậy ai là người sẽ cho chúng tôi ăn?"

Quá kinh hãi, VIn thầm nghĩ. Mình chưa bao giờ như vậy.. phải không?

"Tôi sẽ gửi cho mọi người một chút nhu yếu phẩm," Kelseir đưa ra lời hứa. "Ít nhất cũng có thể giúp mọi người sống trong một thời gian."

"Ngài đã làm rất nhiều điều cho chúng tôi," một người đàn ông khác nói.

"Sao lại có chuyện đó," Kelseir nói. "Nếu muốn trả ơn tôi, thì đứng thẳng lên chút. Hãy bớt sợ hãi chút. Những quý tộc có thể bị đánh bại."

"Bởi những người như ngài, Ngài KElseir," một người phụ nữ thì thầm. "không phải những người như chúng tôi."

"Mọi người sẽ ngạc nhiên sớm thôi."Kelsier nói khi đám đông bắt đầu nhường đường cho các bậc phụ huynh cho con cái mình tiến tới. Có vẻ như mọi người đều muốn con của mình gặp riêng Kelseir. Vin dõi theo với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Băng nhóm vẫn còn dè dặt với độ nổi tiếng ngày càng tăng của Kelseir với skaa, mặc dù họ đã không nói và giữ im lặng.

Chú ấy thực sụ quan tâm tới họ, Vin thầm nghĩ, quan sát Kelseir bế lấy một cậu nhóc nhỏ. Mình không nghĩ đây chỉ là diễn kịch. Đay là con người chủ chú ấy- chú ấy yêu quý mọi người, yêu quý skaa. Nhưng.. nó giống tình yêu của cha mẹ giành cho con cái hơn là tình yêu của một người đàn ông giành cho bạn đời của mình.

Có điều gì đó sai sai không? Suy cho cùng thì chú ấy cũng là một người cha của skaa. Chú ấy là lãnh đạo cao quý mà họ lẽ ra luôn phải có. Dẫu vậy, Vin vẫn không khỏi khó chịu khi nhìn những khuôn mặt lấm lem, được chiếu chút ánh sáng của những gia đình skaa này, ánh mắt tôn sùng và kính trọng.

Kelsier cuối cùng chào tạm biệt họ, nói với họ là anh có một cuộc hẹn. VIn và anh rời khỏi căn phòng chật chội, bước ra ngoài không khí trong lòng. Kelsier vẫn im lặng khi họ đi về phía trạm Xoa dịu mới của Marsh, mặc dù anh ấy bước đi có chút uyển chuyển hơn chút. 

Cuối cùng VIn phải nói điều gì đó. "Chú có hay tới thăm họ không?"

Kelseir gật đầu. "Ít nhất là một vài căn nhà mỗi tối. Nó sẽ phá vỡ sự đơn điệu trong những công việc khác của chú."

Giết quý tộc và tung tin đồn thất thiệt, Vin nghĩ. ĐÚng vậy, ghé thăm skaa sẽ là thời gian nghỉ ngơi tuyệt vời.

Địa điểm gặp mặt cách đó vài con phố. Kelseir ngập ngừng trước ngưỡng cửa, nheo mắt trong đêm tối. Cuối cùng, anh chỉ vào cửa sổ, chỉ được chiếu sáng một chút,"Marsh nói anh ấy sẽ để lửa thắp sáng nếu những thanh tra khác rời đi."

"Cửa sổ hay cầu thang?" VIn hỏi.

"Cầu thang," Kelseir đáp lại. "Cánh cửa hẳn là không khóa, Bộ sở hữu toàn bộ tòa nhà. Nó sẽ trống rỗng."

Kelsier đã đúng ở cả hai khía cạnh. Tòa nhà không bốc mùi mốc tới mức là bị bỏ hoang, nhưng tầng dưới cùng rõ ràng là không được sử dụng. VIn và anh nhanh chóng leo lên cầu thang.

"Marsh có thể cho chúng ta biết phản ứng của Bộ với cuộc chiến gia tộc." Kelseir nói khi họ đi lên tầng trên cùng. ÁNh đèn lồng chiếu qua cánh cửa trên cùng, ảnh đẩy nó và nói. "Hy vọng Garrison sẽ không trở về quá nhanh. THiệt hại gần như đã xong, nhưng chú muốn chiến tranh tiếp tục trong-"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro