Chap 3: Ngày mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cẩn thận, chàng trai." Mennis e ngại nhắc nhở Kelsier." Nhớ những gì tôi vừa nói về chuyện tốn công sức. Cậu sẽ không bao giờ có thể tạo nên một cuộc nổi loạn nếu như cậu chết vào tối nay."

Kelsier liếc nhìn ông lão. Và rồi, mặc cho tiếng la hét và sự đau đớn, anh ép bản thân mình mỉm cười." Tôi không ở đây để dẫn đầu một cuộc bạo loạn , thưa ông Mennis. Tôi chỉ muốn tạo ra một chút rắc rối."

"Điều đó mang lại lợi ích gì?"

Nụ cười của Kelsier rõ hơn." Ngày mới đang đến. Sống sót lâu hơn một chút và ông có thể thấy được những điều tuyết vời sẽ xảy ra tại Final Empire. Tôi cảm ơn vì sự hiểu khách của ông."

Cùng với đó, anh ta kéo mở bung cửa và lao vào trong màn sương.

Mennis thức dậy vào sáng sớm. Dường như càng già thì ông lại càng khó ngủ, Điều này đặc biệt đúng khi ông gặp rắc rối về điều gì đó, chẳng hạn như người lữ khách không thể quay trở lại.

Mennis hi vọng Kelsier đã nghĩ lại và quyết định rời đi. Tuy nhiên viễn cảnh đó dường như rất khó xảy ra; Mennis đã thấy ngọn lửa bên trong đôi mắt của Kelsier. Thật là nực cười khi một người đàn ông đã sống sót qua the Pits( thuật ngữ ) sẽ chết ở đây, ở một điền trang nào đó, cố gắng để bảo vệ một cô gái mà mọi người đều từ bỏ vì không thể cứu.

Lãnh chúa Tresting sẽ phản ứng như thế nào? Hắn được cho là cực kì cáu bẩn với những người dám làm gián đoạn cuộc hoan giữa đêm của hắn. Nếu Kelsier cố gắng làm phiền sự hoan du của gã đó. Tresting có thể sẽ trừng phạt những còn lại của skaa bằng một cách nào đó.

Cuối cùng, những skaa còn lại bắt đầu thức giấc. Mennis nằm trên mặt đất cứng ngắc, xương khớp đau nhức, lưng kêu mệt mỏi. cơ bắp kiệt sức -  quyết định xem liệu hôm nay có đáng để thức dậy hay không. Mỗi ngày, ông gần như đã từ bỏ. Mỗi ngày, nó đều khó hơn một chút. Rồi một hôm, ông chỉ muốn nghỉ ngơi ở trong lều, đợi đến khi quản lí đến để giết những người quá yếu hoặc quá già để làm việc.

Nhưng không phải hôm nay. Ông có thể thấy được sự sợ hãi trông đôi mắt của các skaa. Họ biết rằng hành đồng buổi tối của Kelsier sẽ mang đến nhiều rắc rối. Họ cần Mennis; họ nhìn ông. Ông ấy cần thức dậy.

Và ông đã làm vậy. Khi Mennis bắt đầu di chuyển, những cơn đau do tuổi tác đã giảm đi dôi chút và lão có thể lê bước khỏi căn lều hướng về phía cánh đồng, dựa vào một người trẻ hơn để hỗ trợ.

Đó là lúc ông ngửi được một mùi hương trong không khí:"Quần què gì vậy?"Anh hỏi:"Bạn có ngửi thấy mùi khói không?"

Shum-người mà Mennis dựa vào-ngập ngừng trong dây lát, Tàn dư cuối cùng của màn sương đêm đã tan biến, mặt trời đỏ rực đang mọc sau đám mây đen huyền như thường lệ.

"Gần đây cháu luôn ngửi thấy mùi khói,"Shum nói tiếp."Gần đây lượng trở rơi nhiều hơn thì phải."

"Không," Mennis nói, cảm thấy ngày càng quan ngại."Cái này là cái khác," Ông quay về phía bắc, hướng về phía một đám skaa đang tụ tập. Lão buông Shum ra, lê bước về phía nhóm người, chân đá tung bụi và tro khi ông di chuyển.

Ở giữa của đám người, lão thấy Jess. Con gái của cô, người đã cho rằng đã bị Lãnh chúa Tresting mang đi, đứng bênh cạnh cô ấy. Đôi mắt của cô gát trẻ đỏ ửng do thiếu ngủ, nhưng cô dường như không bị thương hay xây xát."

"Cô ấy quay lại không lâu sau khi họ đưa cô ấy đi," Người phụ nữ giải thích."Cô ấy đến và đập cửa khóc lóc trong sương mù.Flen chắc chắn rằng đó chỉ là một bóng ma mạo danh cô ấy  nhưng tôi phải để cô ấy vào! Tôi không quan tâm những gì anh ấy nói, tôi không từ bỏ cô ấy. Tôi đưa cô ấy ra ngoài nắng và cô ấy không biến mất. Điều đó chứng tỏ cô ấy không phải yêu ma.

Mennis loạng choạng lùi lại trước đám đông ngày càng đông hơn. Không một ai trong số họ thấy nó? Không một quản lí nào tới để phá giải đám đông. Không một binh sĩ nào tới để đếm số lượng Skaa. Có cái gì đó raát sai. Mennis tiếp tục tiến về phía bắc, di chuyển điên cuồng về phía trang viên.

Vào thời điểm ông đến, mọi người đã nhận thấy cột khói vặn vẹo chỉ vừa đủ để trông thấy ánh sáng ban mai. Mennis không phải người đầu tiên đến rìa của trên đỉnh đồi, nhưng cả nhóm người đã nhường đường cho mannis.

Trang viên đã biến mất. Chỉ còn lại một vết cháy xém đen sì con âm ỉ

"Hỡi Chúa tể Ruler! Mennis thì thầm:"Cái gì đang xảy ra vậy?"

"Anh ta đã giết tất cả bọn họ."

Mennis quay lại . Người lên tiếng chính là cô con gái của Jess, Cô gái nhìn xuống căn nhà xụp đỏ, một cảm giác thỏa mãn hiện lên trên khuôn mặt của cô gái trẻ.

"Tất cả bọn họ đều đã chết khi anh ấy mang cháu ra ngoài,"Cô gái nhỏ nói tiếp." tất cả bọn họ từ binh lính, người quản lí... đều đã chết. Thậm chí ngày cả lãnh chúa Tresting và những thanh tra của hắn ta. Lão già đó đã rời đi, để kiểm tra nơi phát ra tiếng la. Trên đường thoát thân, tôi nhìn thấy ổng nằm trên mặt đấy với vũng máu loang lổ xung quanh, trên ngực có một vết đâm. Người đàn ông cứu cháu đã ném một ngọn đuốc vào toà nhà khi bọn cháu rời đi." 

"Thằng cha đó." Mennis nói."Người đàn ông có những vết sẹo trên tay và cẳng tay, dài đến tận khuỷu tay?"

Cô gái gật đầu.

"Anh ta là con quỷ gì vậy?" Một trong những skaa đã lẩm bẩm một cách khó chịu.

"Bóng ma"một người khác lẩm bẩm, dường như đã quên rằng Kelsier đã rời đi trong ngày,

Nhưng anh ta đã đi sâu vào trong màn sương, Mennis nghĩ, Và, làm sao mà anh ta có thể làm được  một kì tích như vậy...? Lãnh chúa Tresting có tới hơn hai chục binh lính! Chả lẽ Kelsier có một phiến quân ẩn nấp?

Những lời của Kelsier từ tối hôm trước vẫn con vang vẳng trong tai của ông.

Ngày mới đã tới....

"Nhưng còn chúng ta thì sao?" Tepper sợ hãi hỏi:"Điều gì sẽ xảy ra nếu Lord Ruler biết được điều này? Hắn ta sẽ nghĩ điều này do chúng ta làm! Và chúng ta sẽ bị gửi đến THE PITS, hoặc cũng có thể là gửi những koloss tời để đồ sát chúng ta hoàn toàn! Tại sao cái tên chuyên gây rắc rối kia lại làm chuyện như này? Anh ta không hiểu thiệt hại mà anh ta đã làm sao?"

" Anh ta hiểu?Mennis nói."Anh ta đã cảnh báo chúng ta Tepper, Anh ta tới đây để khuấy lên rắc rối."

"Nhưng tại sao?"

"Bởi vì anh ấy biết rằng chúng ta sẽ không bao giờ tự mình nổi dậy, nên anh ấy không cho chúng ta một lựa chọn nào khác."

Tepper mặt tái đi.

Lord Ruler, Mennis nghĩ, mình không thể làm điều này. Mình hầu như không thể thức đạy vào mỗi buổi sáng- mình không thể cứu được những người này.

Nhưng còn lựa chọn nào khác ở đây?

Mennis quay người lại."Tập hợp mọi người lại, Tepper. chugns ta sẽ phải bỏ trốn trước khi tin tức về thảm họa này truyền đến tai của Lord Ruler"

"Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Những hang động ở phía đông."Mennis."Lữ khách đã bảo nơi đó có những skaa phiến quân ẩn náu. Có lẽ họ sẽ cho chúng ta vào."

Mặt Tepper tái hơn nữa."Nhưng.. chúng ta chỉ có thể di chuyển vào ban ngày. Còn ban đêm sẽ phải ở lại trong sương mù."

"Chúng ta có thể làm được."Mennis nói tiếp," hoặc chúng ta sẽ ở lại đây và chết."

Tepper mặt thối ra một lúc, và Mennis nghĩ rằng cú sốc về tất cả những điều đó có thể làm choáng ngợp ông. Tuy nhiên, cuối cùng thì chảng trai trẻ cũng chạy đi và tập hợp những người còn lại theo yêu cầu.

Mennis thở dài, ngước nhìn về phía làn khói kéo dài, thầm nguyền rủa tên Kelsier trong đầu.

Những ngày mới thật sự.

Phần mở đầu ( vãi chưởng giờ mới biết đây là dạo đầu )

Không biết lời của ai luôn.

Kẻ sống sót của Hathsin.

Tôi luôn coi mình là một người có nguyên tắc. Nhưng điều gì con người không làm được? Tôi đã chú í ngay cả những kẻ toàn ác, cũng coi hành động của mình là theo một đạo đức chuẩn mực của một phong cách nào đó.

Có lẽ một con người khác, đọc về cuộc đời của tôi, sẽ cho rằng tôi là một bạo chúa tôn giáo. Người khác có thể gọi tôi là kẻ kiêu ngạo. Điều khiến gì quan điểm của người ngươi đó giá trị hơn của tôi?

Tôi đoán tất cả bắt nguồn từ một sự thật: cuối cùng, tôi là một người có quần đoàn.

(Main xuất hiện rồi nè mọi người)

~~ASH FELL FROM THE SKY

Vin nhìn những bông tro đang rơi từ trên trời. Nhàn nhã. Bất cần, Tự do. Những làn khói bồ hóng rơi xuống như những bông tuyết phủ đen, phủ xuống thành phố Luthadel tăm tối. Chúng trôi dạt vào các góc, thổi  vào trong gió và cuộn tròn vào những con lốc nhỏ trên những viên đá cuội. Chúng trông có vẻ bất cần. Điều đó sẽ như thế nào?

Vin ngồi lặng lẽ ở một trong những lỗ canh gác của thủy thủ đoàn-một gốc tường bí mật được xây bằng gạch bên trong hông của ngôi nhà an toàn. Từ bên trong đó, một thành viên của phi hanh đoàn có thể nhìn ngắm đường phố để biết các dấu hiểu nguy hiểm. Hiện tại không phải trong ca trực của Vin. Lỗ canh chỉ đơn giản là một trong những nơi mà cô có thể tìm thấy sự cô độc.

Vin thích sự cô độc. Khi bạn ở một minh, không một ai sẽ bản bội bạn. Câu nỏi của Ree,0 anh trai của vin đã dạy cô rất nhiều thứ, và rồi đã củng cố những ddiều đó bằng cách làm điều mà anh luôn hứa sẽ làm-phản bội cô. Bất cứ ai cũng sẽ phản bội bạn, Vin. Bất cứ ai.

Tro bụi tiếp tục rơi. Đôi khi, Vin tưởng tượng cô là tro bụi, có thể là gió. cũng có thể là sương mù. Rồi sau đó cô ấy có thể tự do.

Cô nàng nghe thấy âm thanh bước chân cách đó  không xa, rồi cánh cửa sập(kiểu cái cửa để chui lên gác á mọi người) ở phía sau căn phỏng nhỏ bật mở

"Vin!" Ulef noi, thò đầu vào phòng." Cậu đây rồi! Camon đã tìm bạn nửa giờ rồi á"

Đó là lí do tại sao mình trốn ửo đây ngay từ đầu

"Cậu nên đi đi." Ulef nói."Công việc gần như đã sẵn sàng để bắt đầu."

Ulef là một cậu bé băng đảng,tốt tính, theo phong cách riêng của cậu ấy-ngây thơ, nếu một người lớn lên trong thế giới ngầm rất khó để có thể gọi là "ngây thơ".Tất nhiên điều đó không có nghĩa anh ta sẽ không phản bội cô. Sự phản bội không liên quan đến tình bạn; đó chỉ đơn giản là thực thế cuộc sống để sinh tồn. Cuộc sống trên đường phố rất khắc nhiệt, và nếu một tên trộm skaa muốn không bị bắt và hành quyết, họ phải trở nên thực tế.

Và sự tàn nhẫn chính là cảm xúc thực tế nhất. Một câu nói khác của Reen.

"Được không?"Ulef hỏi,"Cậu nên đi đi. Camon điên rồi."

Có khi nào anh ta không điên không? Dẫu vậy, Vin gật đầu trườn ra khỏi nơi chật chội nhưng thoải mái-lỗ canh gác. Cô lướt qua Ulef và nhảy ra khỏi cửa sập, đi vào một hành lang, đi tới phòng đựng thức ăn đã xuống cấp. Căn phòng là một trong nhiều căn phòng ở phía sau của hàng, được dùng làm mặt tiền cho ngôi nhà an toàn. Bản thân hang ổ của thủy thủ đoàn được giấu ở trong một cái hang đá có đường hầm bên dưới tòa nhà

Vin rời khỏi tòa nhà thông qua cửa sau, Ulef theo sau cô. Công việc sẽ được tiến hành ở cách nơi đó vài dãy nhà, trong một khu giàu có hơn của thị trấn. Đó là một phi vụ phức tạp- một trong những lần phức tạp nhất mà vin từng biết. Giả sử Camon không bị bắt, phần thưởng thực sự sẽ rất lớn. Nếu anh ấy bị bắt... Chà. lừa đảo quý tộc và thanh tra là một nghề rất nguy hiểm-nhưng chắc chắn là nó hơn hăn  những công việc trong các lò rèn hoặc nhà máy dệt.

Vin rời khỏi con hẻm, đi vào con phố tối tăm. Có nhiều dãy nhà chung cư ở trong các khu ổ chuột skaa của thành phố. Skaa ốm yếu không thể làm việc nằm co ro trong các góc và rãnh nước, tro rơi xung quanh họ. Vin cúi đầu và kéo mũi áo choàng để chắn đi những bông tuyết đang rơi.

Tự do. Không. Mình sẽ không bao giờ được tự do . Reen đã chắc chắn về điều đó khi anh ấy rời đi.

"Mày đây rồi!" Camon giơ một ngón tay mập mạp và thọc nó vào mặt Vin."Mày ở đâu vậy?"

Vin không để sự thù hận hay nổi loạn thể hiện trong đôi măt của cô. Cô chỉ đơn giản là nhìn xuống. cho Camon thấy những gì anh ta muốn thấy.Có nhiều cách để trở nên mạnh mẽ hơn. Bài học đó cô đã tự học được.

Camon khẽ gầm gừ, rồi giơ tay và tát thẳng vào mặt cô. Lực của cú đánh khiến Vin đập lực vào tường và má cô bỏng rát vì đau. Cô tựa mình vào tường nhưng vẫn im lặng chịu đựng hình phạt. Chỉ là một vết tím khác. Cô đủ mạnh để giải quyết nó. Như cách cô ấy đã làm như trước kia.

"Nghe đây", Camon rít lên," Đây là một công việc quan trọng. Nó có thể kiếm được hàng nghìn boxings (cái này là mệnh giá tiền nha mọi người) -đáng giá hơn mày 100 lần. Tao sẽ không để mày làm rối tung nó lên. HIểu không?"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro