Chap 2: Allomantic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kelsier thở dài, liếc nhìn xung quanh," Thôi được rồi. nếu anh không muốn, tôi sẽ rời đi ngay,"Anh ta khoác túi đồ lên và hờ hứng kéo cửa ra.

Làn sương mù dày đặc lập tức tràn qua cánh cửa, từ từ bao phủ lấy cơ thể của Kelsier, đọng lại trên sàn nhà và bò lổm ngổm trên mặt đất như một con vật đang lưỡng lự. Một vài người há hốc mồm, trong khi hầu hết đều quá hôt hoảng để phát ra một tiếng động. Kelsier đứng lại một lúc, nhìn chăm chăm vào màn xương đen tối, những dòng chảy của chúng được tháp sáng bởi ánh sáng từ trong lò nấu ăn.

"Đóng cửa lại."Những lời của Tepper như là lời cầu xin, không phải là mệnh lệnh.

Kelsier thực hiện yêu cầu. đóng cánh cửa lại và chặn dòng sương trắng."Sương mù không đánh sợ như anh nghĩ. mọi người thật sự đã sợ hãi nó quá mức."

"Những người mà dám di dánh qua sương mù sẽ mất đi sương mù của họ," một người phụ nữ thì thầm. Những từ ngữ của cô ấy đã dấy lên một câu hỏi. Có phải Kelsier đã đi lại trong sương mù? Cái gì đã xảy ra với linh hồn của anh ấy.

Giá như bạn biết,Kelsier nghĩ," Chà , tôi đoán điều này có nghĩa là tôi sẽ ở lại." Anh ấy vẫy gọi một câụ bé mang cho anh ấy một chiếc ghế."Đó cũng là điều tốt, Thật là đáng xấu hổ nếu trước khi tôi rời đi mà không chia sẻ những tin tức của mình."

Một vài người vui mừng khi nghe thấy câu đó. Đây là lí do tại sao họ dung thứ cho anh ta, ngay cả khi những người nông dân nhút nhát cũng muốn chứa chấp một người như Kelsier, một Skaa đã bất chấp ý chí của Chúa tể Ruler du hành từ đồn điền này tới đồn điền khác. Anh ta có thể là một kẻ phản bội-một mối nguy hiểm tiềm tàng cho toàn bộ xã hội nhưng anh ta cũng mang những thông tin từ thế giới bên ngoài.

"Tôi đến từ vùng phía bắc," Kelsier nói tiếp," Nơi mà chưa có nhiều sự tác động từ Chúa tể Ruler." Anh nói với một giọng rõ ràng, và mọi người nghiêng người về phía anh trong khi đang lắng nghe. Vào ngày tiếp theo, những lời của Kelsier sẽ được lặp lại với hàng trăm người khác sống trong những căn nhà lụp xụp này. Các Skaa có thể là những người phụ thuộc, nhưng họ đều là những tên lắm mồm.

"Các lãnh chúa cai trị ở phương tây," Kelsier nói tiếp,"và họ cách rất ra bàn tay sắt của Chúa tể Ruler và những thanh tra của hắn. Một số quý tộc xa xưa đã nhận thấy rằng những skaa được hưởng những phúc lợi làm việc tốt hơn với những skaa bị ngược đãi. Một người, Lãnh chúa Renoux, thậm chí đã yêu cầu những người quản lí không được đánh skaa mà không có lí do. Thậm chí có những lời đồn cho rằng anh ấy đang cân nhắc trả lương cho những skaa trong đồn điền của mình, giống như những người thợ thủ công có thể kiếm được tiền vậy."

"Vô lý." Tepper nói

"Lỗi tôi, lỗi tôi, bạn ơi." Kelsier nói tiếp,"Tôi không nhận ra rằng ngài Tepper đây đã từng được mời đến trang viên của Lãnh chúa Renoux. Khi bạn ăn tối với anh ấy lần trước, anh ấy có nói với bạn điều gì mà anh ấy không nói với tôi không " ( í là khịa kiểu làm người hầu thì biết cái gì )

Tepper đỏ mặt:"Skaa không được rời khỏi khu vực của mình, và chắc chắn họ không được ăn tối với các lãnh chúa.Mày nghĩ tao là thằng ngu à. "Tepper nói tiếp," Nhưng tao biết mày đang làm cái gì. Mày là một trong những kẻ được gọi là Người sinh tồn, những vết sẹo đã chứng minh điều đó. Mày là một kẻ gây rắc rối, mày đi các khu điền trang, gây ra sự bất bình. Ăn đồ ăn của bọn tao rồi kể những câu truyện với  những lời dối trá, và rồi mày biến mất để lại những người như bọn tao phải đối phó với những hy họng hão huyền mà mày ban cho con cái tụi tao."

Kelsier nâng lông mày,"Bĩnh tĩnh nào anh bạn," anh nói tiếp," Những lo lắng của ông anh hoàn toàn không có căn cứ. Vì sao, tôi lại phải ăn đồ ăn của mọi người chứ. tôi có mang theo đồ ăn bên mình mà." tiếp theo Kelsier đưa tay về phía sau và đặt chiếc túi lên trên mặt bàn của Tepper. Chiếc túi lỏng lẻo rơi sang một bên, đổ một mảng thức ăn xuống mặt bàn. Những bánh mì hảo hạng, trái cây, thập chỉ cả những miếng xúc xích dày được xử lí cẩn thận bắn tung tóe lên bàn.

Một trái cây mùa hè lăn rồi xuống nền đất nung và rồi va nhẹ vào chân của Tepper. Các skaa trung niên nhìn trái cây với đôi mắt sứng sốt."Đó là thức ăn của quý tộc!"

Kelsier khịt mũi,"Vửa đủ.Bạn biết đấy, đối với một người đàn ông có uy tín và địa vị, Lãnh chúa Tresting của các ông có vị cảm rất kém. Phòng đựng thức ăn của hắn ta là một sự xấu hổ đối với vị trí cao quý của gã."

Tepper còn tái nhợt hơn nữa,"Đó là nơi mà cậu đã đột nhập vào chiều nay."Gã nói tiếp."Cậu đến trang viên còn.. còn ăn trộm đồ ăn từ chủ chân!"

"10 điểm," Kelsier nói tiếp," Và có lẽ tôi nên nói rằng vị giác của lãnh chúa các bạn khá là tệ, mắt nhìn binh lính của ông ta ấn tượng hơn nhiều. Lẻn vào điền trang của ổng vào ban ngày khá là khó đấy."

Tepper vẫn nhìn chằm chằm vào túi thức ăn," Nếu ngươi quản lí tìm thấy đống này ở chỗ này..."

"Chà tôi đoán rằng mọi người sẽ làm chúng biến mất trước."Tôi khá chắc rằng chúng có vị ngon hơn một chút so với món xúp cá được hầm từ nước."

Mấy chục cặp mắt thèm thuồng săm soi thức ăn. Nếu Tepper có í định tranh luận thêm nữa, anh ấy đã không làm đủ nhanh, đối với sự im lặng của anh ấy hẳn là đã đồng ý. Trong một vài phút, chiếc túi đã được kiểm tra và phân phát, và nồi súp sủi bọt đã bị các skaa làm ngơ đi  vì họ đang thưởng thức một bữa ăn ngon lạnh hơn nhiều.

Kelsỉe lùi lại, dựa vào bức tường gỗ của túp lều và nhìn mọi người ngấu nghiến thức ăn. Anh ấy đã nói đúng: Đồ ăn trong phòng đựng rất tầm thường. Tuy nhiên đây là những người được lớn lên nhờ súp và cháo. Đối với họ bánh mì trái cây là những cao lương mĩ vị dù chỉ được ăn dưới dạng đồ bỏ, phần thừa do những người hầu vứt đi.

"Câu chuyện của cậu được cắt ngắn, chàng trai trẻ."một Skaa trung niên bỗng lên tiếng, tập tễnh ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh Kelsier.

"Oh, tôi cho rằng để lúc nữa ," Kelsier nói tiếp."Khi tất cả những bằng chứng ăn trộm của tôi được ngấu nghiến. Anh không muốn ăn sao?"

"Không cần thiết." Người đàn ông lớn tuổi nói,"Lần cuối tôi thử đồ ăn của Lãnh chúa. Tôi đã bị đau dạ dày trong vòng 3 ngày. Vị cảm cũng mới cũng giống như tư tưởng mới, càng già, chúng càng khó tiêu hóa."

Kelsier ngập ngừng. Một người đàn ông đứng tuổi không có vẻ gì đẹp đẽ. Làn da sần sùi và cái đầu hói khiến ông ta trông yếu đuối hơn cả tưởng tượng. Song, ổng vẫn mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài; rất ít Skaa làm việc trong đồn điền có thể sống đến cái tuổi này. Rất nhiều Lãnh chúa không cho phép người già ở nhà được nghỉ phép, cùng với những hành đồng đánh đập thường xuyên đã gây ra hậu quả cực khủng khiếp cho người già.

" Tiện thể tên của ông là gì vậy?" Kelsier hỏi.

"Mennis."

Kelsier liếc lại Tepper." Vậy thì, Thưa ông Mennis, có thể trả lời tôi. Tại sao ông lại để anh ta là người lãnh đạo."

Mennis nhún vai." Khi mà anh đến cái tuổi của tôi, anh sẽ không muốn vận động. Một vài cuộc chiến chỉ không đáng xảy ra." Có một hàm í trong mắt của Mennis, anh ấy đề cập đến những điều lớn lao hơn so với cuộc chiến với Tepper.

"Ông thỏa mãn với những điều này sao?" Kelsier hỏi, hất đầu về phía túp lều." Ông hài lòng với một cuộc sống chỉ bị đánh đập và sự cực nhục cùng cực này sao."

" Chí ít đó là cuộc sống." Mennis nói tiếp." tôi biết tiền lương, sự bất mãn và nổi loạn mang lại điều gì. Đôi mắt của Chúa tể Ruler, và cơn thịnh nộ của Steel Ministry( đội quân thép ), có thể khinh khủng hơn nhiều so với những đòn roi. Những người như cậu luôn nói về sự thay đổi, nhưng tôi tự hỏi rằng liệu đây là cuộc chiến cân sức, liệu chúng ta có thể thực sự gọi là chiến đấu?"

"Ông đã chiến đấu rồi đấy , Thưa ông Mennis. Chỉ là ông đã bỏ cuộc rồi thôi." Kelsier nhún vai," Tuy nhiên, tôi biết làm gì đây? Tôi chỉ là một kẻ ngao du hèn hạ, mang tới cho mọi người đồ ăn và gây ấn tượng với những đứa trẻ của họ."

Mennis lắc đầu."Anh đùa đấy à, nhưng có thể Tepper đã đúng. Tôi sợ chuyến thăm của bạn có thể đem lại cho chúng tôi sự hối tiếc."

Kelsier mỉm cười." Đó là lí do vì sao tôi không muốn gây mâu thuẫn với anh ấy-chứ ít, không phải là một kẻ gây rắc rối " Anh ngập ngừng, rồi nở một nụ cười lớn hơn."Thật ra, tôi muốn được gọi là kẻ gây rắc rối có lẽ bởi vì đó là điều chính xác duy nhất Tepper đã nói về tôi kể từ khi tôi đến đây."

"Sao cậu có thể làm được điều này?"Mennis hỏi, nhăn mày.

"Làm gì?"

"Cười như hít N2O á"

"Chà, tôi chỉ là một người đang hạnh phúc ."

Mennis liếc nhìn đôi bàn tay của Kelsier."Cậu hẳn là biết, tôi chỉ nhìn thấy những viết sẹo như vậy trên thân thể của một người khác và anh ta đã chết. Cơ thể của anh ta đã được gửi lại cho Lãnh chúa Tresting như là một bằng chứng sự trừng phạt đã được thực hiện." Mennis nhìn lại Kelsier.""Anh ta đã bị bắn khi tuyên truyền về sự nổi loạn. Tresting đã gửi anh ta đến Pits of Hathsin, nơi mà anh ta phải làm việc đến chết. Và cậu chàng đó không thể sống quá được một tháng."

Kelsier nhìn xuống bàn tay và căgr tay của mình. Chúng vẫn bùng chày vào một số thời diểm, nhưng anh chắc chắn chúng chỉ là nỗi đâu trong tầm trí của anh. Anh ngước nhìn Mennis và mỉm cười." Ông hỏi tôi tại sao lại cười, thưa ông Mennnis?Chà, Chúa tể Ruler-hắn ta đã luôn tận hưởng và cười đùa trên ngai vàng của mình. Tôi không muốn để hắn ta như vậy. Đây không phải là cuộc chiến mà chỉ cần nỗ lực là có thể làm được."

Mennis nhìn chằm chằm vào Keiseir, trong một khoảng khắc Kelsier nghĩ ông lão có lẽ đã mỉm lại với anh. Tuy nhiên, Mennis đã lắc đầu."Tôi không biết, tôi chỉ không...."

Tiếng hét  cắt ngang cuộc hội thoại. Nó đến từ bên ngoài, có lẽ là từ phía bắc, mặc dù đã bị sương mù bóp méo. Những người trong túp lều bỗng rơi vào trầm lặng, nghe những tiếng la hét the thé. Bất chấp khoảng cách và sương mù, Kelsier có thể nghe thấy nỗi đau ẩn chứa trong những tiếng hét.

Kelsier đốt cháy thiếc.

Nó khá là đơn giản với anh, sau bao nhiêu năm tập luyện. Có một nguồn chứa các kim loại Allomantic khác trong bụng anh ta, đã nuốt chửng trước đó, chờ đợi anh ta đốt chúng . Anh đã tiến vào tâm trí của mình chạm vào Thiếc, khai thác sức mạnh mà anh vẫn chưa hiểu rõ. Thiếc cháy bừng bừng bên trong anh, đốt cháy dạ dày của anh như cảm giác uống một ly nước nóng qua nhanh.

Sức mạnh Allomantic dâng trào trong cơ thể anh, tăng cường các giác quan khả năng cảm nhận. Căn phòng trở nên sáng hơi ngọn lửa âm ỉ bỗng bùng lên chói mắt. Anh có thể cảm nhận được từng thớ gỗ bên dưới anh. Anh thậm chí có thể nếm được phần còn lại của ổ bánh mì mà ăn đã ăn trước đó. Quan trọng nhất, anh có thể nghe được âm thanh với đôi tai siêu nhiên. Hai người riêng biệt đang la hét. Một từ một người phụ nữ lớn hơn, một từ một người trẻ hơn, có lẽ là một cô gái. Tiếng hét của người trẻ hơn trờ nên bé dần.

" Tội nghiệp Jess." một người phụ nữ gần đó lên tiếng, giọng của cổ ấy vang vọng trong đôi tang đã được cường hóa của Kelsier,"Đứa con của ấy là một lời nguyền. Tốt hơn là một skaa không nên có những đứa con gái xinh đẹp."

Tepper gật đầu."Lãnh chúa Tresting chắc chắn sớm muộn gì cũng mang cháu ấy đi. sớm hay muộn. Tất cả chúng ta đều biết, Jess cũng biết."

"Thật là tội nghiệp." một người đàn ông khác lên tiếng

Tiếng hét văng vẳng từ nơi rất xa. Đốt cháy Thiếc, Kelsier có thể phán đoán được phương hướng một cách chính xác. Giọng của cô gác được truyền từ trang viên của lãnh chúa. Tiếng hét ấy đã kích thích điều gì đó trong anh, khiến mặt anh đỏ bừng vì tức giận.

Kelsier quay lại."Lãnh chúa Tresting có bao giờ đưa những cô gái trở lại sau khi thịt họ không?"

Lão Mennis lắc đầu." Lãnh chúa Tresting là một người quý tộc tuân thủ luật pháp, hắn sẽ giết các cô gái sau vài tuần. Anh ta không muốn lọt vào mắt của Điều Tra Viên."

Đó chính là mệnh lệnh của Chúa tể Ruler. Gã không thể để những đứa con lai chạy lung tung- những đứa trẻ sẽ sở hữu sức mạnh mà Skaa thậm chỉ còn không được phép biết là có tồn tại...

Tiếng la hét lắng xuống, nhưng cơn tức giận của Kelsier đã được châm ngòi. Tiếng rên đã gợi nhớ lại cho anh về một tiếng hét khác. Một tiếng hét của một người phụ nữ từ quá khử. Anh đột ngột đứng dậy, Chiếc ghế đẩu đổ xuống phía sau anh.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro