Untitled Part 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Câm mồm," hắn ta nói khi cô càu nhàu vì đau.

Vin im lặng, thay vào đó tập trung vào vị trí của họ. Có lẽ họ đang ở trong một trong những khu vực bên dưới cung điện, hành lang quá dài để có thể ở trong một phái đài hoặc một ngọn tháp. Đồ trang trí rất xa hoa, nhưng các căn phòng trông... chưa được sử dụng. Những tấm thảm còn nguyên tem, đồ nội thất không một chút trầy xước. Cô có cảm giác những bức tranh tường chả mấy ai nhìn bao giờ, ngay cả với những người thường xuyên đi qua các căn phòng.

Cuối cùng, các Điều tra viên bước vào cầu thang và bắt đầu leo lên. Một trong những ngọn tháp, cô thầm nghĩ.

Với mỗi bước leo lên, Vin có thể cảm nhận Chúa tể đang tiến gần hơn. Chỉ riêng sự hiện diẹn của gã đã đập mạnh vào cảm xúc của cô, đánh cắp sức mạnh ý chí của cô, khiến cô têliệt trước mọi thứ trừ sự chán nản mệt mỏi. Cô gục xuống trong vòng tay của ĐIều tra viên, không còn vung vẩy nữa. Cô đã phải dùng hết sức lực của mình để chống lại áp lực của Chúa tể lên linh hồn của cô.

Sau một thời gian ngắm ở cái cầu thang như đường hần, Điều tra đưa cô vào một căn phòng lớn hình tròn. Và, bất chấp Xoa dịu của Chúa tể, bất chấp những lần tới thăm pháo đài quý tộc. Vin vẫn phải cố dành chút thời gian để nhìn chằm chằm những thứ xung quanh. Chúng uy nghi không giống với bất cứ thử gì mà cô từng thấy.

Căn phòng có hình dáng như một hình trụ đồ sộ, và chắc nịch. Bức tường chỉ có một, chạy thành một vòng tròn rộng- được làm hoàn toàn bằng kính. Được thắp sáng bởi ngọn lửa từ phía sau, căn phòng bừng lên ánh sáng quang phổ. Tấm kính có màu, mặc dù nó chả miêu tả bất kỳ khung cảnh cụ thể nào. Thay vào đó, nó dường như được chế tạo từ một tấm duy nhất, các màu sắc được phả vào và hòa quyện với nhau thành những việt dài và mỏng. Giống như...

GIống như màn sương, cô ngạc nhiên. Những triều sương mù đầy màu sắc, chạy thành vòng tròn bao quanh toàn bộ căn phòng.

Chúa tể ngồi trên ngai vàng của chính giữa căn phòng. Ông ta không còn là Chúa tể gia nua nữa- đây là phiên bản trẻ hơn, người đàn ông đẹp trai đã giết chết Kelseir.

Một kiểu mạo danh? Không, mình có thể cảm nhận được hắn ta- giống như mình có thể cảm nhận được lần trước. Đây là cùng một người. Vậy tức là hắn ta có thể thay đổi vẻ bề ngoài? Xuất hiện vẻ trẻ khỏe nếu muốn mình có một khuôn mặt đẹp zai?

Một nhóm nhỏ những thanh tra mặc áo choàng xám, có hình xăm ở mắt đang đứng trò chuyện ở phía bên kia căn phòng. Bảy Điều tra viên đang đứng chờ, giống như một đống cái bóng với những đôi mắt sắt. Tổng cổng có chín người, tính cả hai người đã đưa Vin đến đây. Kẻ bắt giữ cô với khuôn mặt đầy vết sẹo đã giao cô cho một người khác, người này đã giữ cô bằng một cái nắm tương tự khiến cô không thể thoát ra được.

"Chúng ta hãy tiếp tục việc này thôi," Chúa tể nói.

Một thanh tra nào đó bước tới, cúi chào. Cô rùng mình nhận ra ông ta.

Tổng lĩnh Tevidian, cô thầm nghĩ, nhìn người đàn ông gầy gò hói đầu. Cha của ... mình.

"Thưa chúa tể," Tevidian lên tiếng, "hãy thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi không hiểu. Chúng ta đã thảo luận về phấn đề này rồi!"

"Các ĐIều tra viên nói rằng họ còn nhiều điều cần bổ sung!" Chúa tể nói với giọng mệt mỏi.

Tevidian nhìn Vin, cau mày bối rối. Ông ta không biết mình là ai, cô thầm nghĩ. Ông ta chưa bao giờ biết mình là một người cha.

"Thưa ngài," Tevidian nói và quay lưng lại với cô. "Hãy nhìn bên ngoài cửa sổ của mọi người! Chúng ta không có điều gì tốt hơn để thảo luận sao? Toàn bộ thành phố đang bạo loạn! Những ngọn đuốc skaa thắp sáng màn đêm, và chúng dám đi lại trong sương mù. Chúng lộng ngôn, tấn công những pháo đài của giới quý tộc!"

"Cứ để chúng đi." Chúa tể nói bằng giọng không quan tâm. Ông ta trông rất... mệt mỏi. Ông ta ngồi vững trên ngai vàng, nhưng tư thế và giọng nói vẫn còn vẻ mệt mỏi.

"Nhưng thưa ngài!" Tevidian nói. "Các Đại gia tộc đang sụp đổ!"

Chúa tể xua tay với vẻ bất cần. "Thật tốt khi thanh lọc được chúng. Nó thúc đẩy sự bất ổn, ngăn cản tầng lớp quý tộc trở nên quá tự mãn. Thông thường, ta sẽ để họ tự chém giết nhau trong mấy cái trận chiến ngu ngốc của họ, nhưng những cuộc bạo loạn này sẽ có tác dụng."

"Và.. nếu skaa tiến tới cung điện?"

"Thì ta sẽ xử lí chúng." Chúa tể nhẹ nhàng nói. "Ngươi sẽ không thắc mắc điều gì nữa chứ."

"Vâng thưa ngài." Tevidian đáp lại, cúi đầu và lùi lại.

"Bây giờ," Chúa tể nói, quay sang các ĐIều tra viên. "Bọn ngươi muốn nói cái gì?"

Điều tra viên mặt đầy sẹo bước tới. "Chúa tể, chúng tôi muốn kiến nghị quyền lãnh đạo của Bộ nên được.. trao cho các ĐIều tra viên. "

"Chúng ta đã thảo luận vấn đề này." Chúa tể nói. "Mi và anh em của mi cần thiết cho những nhiệm vụ quan trọng hơn. Các người quá giá trị để lãng phí vào mấy cái việc quản lý."

"Nhưng," ĐIều tra viên nói. "nếu để mấy gã đàn ông bình thường cai trị Bộ, ngài đã vô tình cho phép nạn tham nhũng và mấy cái thói xấu thâm nhập vào ngay trong thánh điện của ngài!"

"Tuyên bố vô căn cứ!" Tevidian quát. "Cậu thường xuyên nói mấy câu như vậy Kar. Nhưng cậu chẳng bao giờ có bằng chứng."

Kar chậm rãi quay lại, nụ cười kỳ quặc của gã được chiếu sáng bởi cửa sổ đầy mày sắc, vặn vẹo. Vin rùng mình. Nù cười đó gần như cũng đáng quan ngại như Xoa dịu của Chúa tể.

"Bằng chứng?" Kar hỏi. "Tại sao, nói cho bọn tôi biết, Tướng lĩnh Prelan. Anh có nhận ra con bé này không?"

"Bah, đương nhiên là không!" Tevidian vẫy tay nói. "Một con bé skaa thì liên quan gì đến chính phủ của Bộ?"

"Mọi thứ," Kar nói, quay sang Vin. "Ồ, vâng... mọi thứ. Hãy nói với Đấng Cai trị cha của mi là ai, nhóc con."

Vin cố gắng vùng vẫy nhưng sức mạnh của Chúa tể quá kinh người, đôi tay của Điều tra viên quá mạnh mẽ. "Tôi không biết," Cô cố gắng nói qua hàm răng nghiến chặt.

Chúa tể hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, nghiêng người về phía trước.

"Mày không thể nói dối với Đấng Cai trị đâu nhóc con."  Kar nói với giọng trầm khàn khàn. "Ngài ấy đã sống hàng thế kỷ và có khả năng sử dụng DỊ năng vượt xa bất kỳ người phàm nào. Ngài ấy có thể nhìn thấy mọi thứ như cách mà trái tim mày đập và cảm xúc trong mắt mày. Ngài ấy có thể cảm nhận được khoảng khắc mày nói dối. Ngài ấy biết.. ồ, vâng. Ngài ấy biết tất cả."

"Tôi chưa bao giờ biết cha của mình," Vin bướng bỉnh nói. Nếu Điều tra viên muốn biết điều đó, vậy thì giữ kín chúng có vẻ như là một chuyện khác vui. "Tôi chỉ là một con nhóc ăn xin."

"Một con nhóc ăn xin Mistborn." Kar hỏi lại. "Ồ, thật là thú vị. Phải không Tevidian?"

Tổng lĩnh prelan ngập ngừng, cau mày. Chúa tể chậm rãi đứng dậy, buốc xuống bậc thềm về phía Vin.

"Vâng, thưa ngài." Kar nói. "ngài đã cảm nhận được DỊ năng của con bé này trước đây. Ngài biết rằng con bé này là một Mistborn- còn vô cùng hùng mạnh. Tuy nhiên, con bé bảo mình đã lớn lên trên mấy con phố. Gia tộc cao quý nào lại bỏ rơi một con bé như này? Tại sao, để có được sức mạnh như này, chắc chắn con bé phải có dòng dõi cực kì thuần khiết. Ít nhất... cha hoặc mẹ con bé phải có dõng rõi rất thuần khiết."

"Cậu đang ám chỉ tới cái gì?" Tevidian tấi mặt hỏi.

Chúa tể phớt lờ cả hai. Gã sải bước qua mặt sàn phản chiếu những màu sắc rực rỡ, rồi dừng lại ngay trước Vin.

Gần quá, cô thầm nghĩ. Xoa dịu của hắn ta quá mạnh và cô thậm chí còn không thể cảm nhận được kinh hãi- tất cả những gì cô cảm tháy là nỗi buồn sâu sắc, choàng ngợp và khủng khiếp.

Cháu tể đưa đôi bàn tay thanh tú ra, chạm vào má cô, nâng mặt cô lên nhìn vào mắt gã. "Cha của mi là ai, nhóc con?" Ông ta lặng lẽ hỏi.

"Tôi.." SỰ tuyệt vọng vặn vẹo trong cô. Đau đớn, sầu khổ, muốn chết.

Chúa tể giữ cằm cô sát vào mặt mình, nhìn vào mắt cô. Trong khoảng khắc đó, cô đã biết sự thật. Cô có thể nhìn một phần của gã; cô có thể cảm nhận được sức mạnh của gã. Sức mạnh... giống như thánh thần.

Hắn ta không hề bận tâm tới cuộc bạo loạn skaa. Tại sao hắn ta phải bận tâm? Nếu hắn ta muốn, hắn ta có thể tàn sát toàn bộ thành phố chỉ với mình gã. Vin biết đó là sự thật. Việc này có thể tốn thời gian, nhưng hắn ta có thể chiến đấu mãi mãi, không bao giờ mệt mỏi. Hắn ta không cần phải sợ hãi mất cái cuộc nổi loạn.

Hắn ta chưa bao giờ cần phải lo lắng. Kelseir đã phạm phải một sai lầm cực kì cực kì khủng khiếp.

"Chà của mi, nhóc con." Chúa tể nhắc nhửo, lời nói của ông ta sống như một sức nặng đè lên linh hồn cô.

Vin bất chấp chính bản thân mình. "Anh... anh trai của tôi nói rằng cha của tôi là người đàn ông ở kia. Tướng lính prelan." Nước mắt lăn dài trên má cô, mặc dù khi Chúa tể quay lưng lại với cô, cô không thể nhớ rõ tại sao mình lại khóc.

"Đó là lời nói dối, thưa ngài!" Tevidian nói, rồi lùi lại. "Sao con nhóc này biết được? Con bé chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch thôi."

"Nói với ta sự thật Tevidian," Chúa tể nói, chậm rãi bước về phía người thanh tra. "Cậu đã bao giờ ngủ với một skaa phụ nữ chưa?"

Thanh tra ngập ngừng. "TÔi luôn làm theo luật lệ! Mỗi lần, tôi đều giết họ sau khi xong việc."

"Cậu... nói dối," Chúa tể nói, như thể ngạc nhiên. "Cậu không chắc chắn."

Tevidian rõ ràng là đang run rẩy. "Tôi ... tôi nghĩ tôi đã giết hết tất cả thưa ngài. Có .. có một người mà tôi đã quá lỏng lẻo. Ban đầu tôi không biết cô ta là skaa. Người lính mà tôi phái đến giết cô ta đã quá khoan dung, và để cô ta rời đi. Nhưng sau cùng tôi đã tìm thấy cô ta."

"Nói cho ta biết," Chúa tể nói. "Ngươi vụ nữ đó có sinh ra đứa con nào không?"

Căn phòng rơi vào im lặng.

"Có thưa ngài." Prelan nói.

Chúa tể nhắm mắt lại, thở dài. Ông quay lại phía ngai vàng của mình. "Cậu ta là của mấy người." anh nói với các Điều tra viên.

Ngay lập tức, 6 Điều tra viên lao vút qua, hú lên trong sung sướng, rút ra những con dao bằng đá hắc diện thạch. Tevidian giơ tay lên, kêu lên khi Các Điều tra viên lao vào anh ta, hả hê trước sự tàn bạo của mình. Máy chảy ra khi họ đâm dao găm hết lần này tới lần khác vào người đàn ông hấp hối. Những thanh tra khác lùi lại, kinh hãi nhìn.

Kar ở phía sau, mỉm cười quan sát vụ chém giết, cũng như Điều tra viên đã bắt giữ Vin. Một Điều tra viên khác cũng ở lại, Vin không biết tại sao.

"Quan điểm của cậu đã được chứng minh, Kar." Chúa tể nói, mệt mỏi ngồi trên ngai vàng. "Có vẻ như ta quá tin tưởng vào... sự phục tùng của loài người. Ta không phạm sai lầm. Ta chưa bao giờ phạm sai lầm. Tuy nhiên, đã đến lúc phải thay đổi. Tập hợp các prelan cao cấp và mang họ tới đây- đánh thức chúng nếu cần. Chúng sẽ chứng kiến ta trao quyền chỉ hủy và quyền hạn của Bộ cho Tòa Án Dị Giáo."

Kar cười đến mang tai.

"Đứa con lai này cũng cần phải bị giết."

"Đương nhiên rồi, thưa ngài." Kar nói. "Mặc dù... có một vài cô hỏi tôi muốn hỏi con bé trước. Con bé là một phần của đám skaa Misting. Nếu con bé có thể giúp chúng ta tìm được địa điểm của những người kia.."

"Rất tốt," Chúa tể nói."Dù sao thì đó cũng là nhiệm vụ của cậu."

/// Lời của ai đó////

Có thứ gì tuyệt đẹp hơn mặt trời? TÔi thường xuyên ngắm mặt trời mọc vì chứng mất ngủ thường đánh thức tôi trước bình mình.

Mỗi lần nhìn thấy ánh sáng vàng êm đềm của nói lấp ló tại phía chân trời, tôi lại càng thêm quyết tâm, thêm một chút hy vọng. Theo một cách nào đó, đó là điều đã giúp tôi đi tới bước này.

Kelseir, thằn Điên đáng nguyền rủa này, Dockson thầm nghĩ, viết ngoáy lên ghi chú trên bản đồ, tại sao mày luôn bỏ đi để tao xử lý cái mớ hỗn độn của mày chứ? Tuy nhiên, anh biết sự thất vọng của mình không có thật- đó chỉ đơn giản là một cách để bản thân không quá để ý tới cái chết của Kell. Nó đã thành công.

Phần của Kelseir trong kế hoạch- tầm nhìn, khả năng lãnh đạo lôi cuốn- đã hoàn thành. Giờ đến lượt Dockson. Anh áp dụng chiến lực ban đầu của Kelsier và sửa đổi nói. Anh cẩn thận giữ sự hỗn loạn ở mức có thể kiểm soát được, hpân bổ những vật dụng tốt nhất cho những người có vẻ ổn định nhất. Anh phát quân đi chiếm đánh các địa điểm được đánh đánh dấu- các kho lương thực và nước uống- trước khi cuộc bạo loạn chung có thể cướp lấy nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro