Untitled Part 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng," Vin nói, cau mày,"anh là một kẻ nổi loạn , Sazed. Anh đang chiến đấu chống lại Chúa Tể."

"Tôi là kiểu.. tư duy lệch lạch," Sazed đáp lại. "Và, những người của tôi không hoàn toàn bị khuất phục như Chúa tể đã nghĩ, tôi nghĩ vậy. Chúng tôi giấu các Người canh giữ dưới tầm mắt của hắn ta, và một trong số bọn tôi còn lấy hết can đảm phá bỏ quá trình huấn luyện của mình.

Anh dừng lại, rồi lắc đầu. "Tuy nhiên, đó không phải là điều dễ dàng gì. Chúng tôi là một dân tộc yếu đuối, Tiểu thư. Chúng tôi háo hức làm theo lời người khác bảo, nhanh chóng tìm cách khuất phục. Ngay cả tôi, người mà tiểu thư gọi là kẻ nổi loạn, cũng ngay lập tức tìm kiemé vị trí quản gia và người phục vụ. Tôi nghĩ bọn tôi không dũng cảm như bọn tôi muốn."

"Anh đã đủ dũng cảm để cứu tôi," VIn nói.

Sazed mỉm cười. "Ah, nhưng trong đó cũng có yếu tố vâng lời đó. Tôi đã hứa với Ngài Kelseir là tôi sẽ đảm bảo an toàn cho tiểu thưa."

Ah, cô nhớ lại. Cô đã tự hỏi liệu có lý do gì cho hành động của anh ấy không. Rốt cuộc, ai lại liều mình chỉ để cứu Vin? Cô ngồi suy nghĩ một lycs, và Sazed quay lại làm việc với cuốn sách. Cuối cùng, cô lại lên tiếng, thu hút sự chú ý của Người đàn ông Terris này. "Sazed?"

"Vâng, Tiểu thư?"

"Ai đã phản buổi Kelseir 3 năm trước vậy?"

Sazed dừng lại, rồi đặt bút máy xuống. "Sự thật không rõ ràng thưa cô. Tiểu thư. Hầu hết thành viên cho rằng đó là Mare, tôi nghĩ vậy."

"Mare?" Vin hỏi lại. "Vợ của Kelseir?"

Sazed gật đầu. "Rõ ràng, cô ấy là một trong những người duy nahát có thể làm điều đó. Ngoài ra, Chúa tể đã lôi kéo cô ấy."

"nhưng, không phải cô ấy cũng bị gửi tới Vực thẳm sao?"

"Cô ấy chết ở đó," Sazed nói."Ngài Kelseir khá kín tiếng về Vực Thẳm, nhưng tôi cảm thấy những vết sẹo mà anh ấy mang từ nơi kinh khủng đó còn sâu hơn nhiều so với những thứ mà tiểu thư nhìn thấy trên cánh tay của anh ấy. TÔi không nghĩ là anh ấy từng biết liệu cố ấy có phải là kẻ phản bội hay không."

"Anh trai của tôi luôn nói rằng bất kỳ ai rồi cũng sẽ phản bội em, nếu họ có cơ hội thích hợp và động cơ đủ chính đáng."

Sazed nhăn mặt. "Ngay cả khi nó là sự thật, tôi cũng không muốn sống mà tin vào nó."

Nó có vẻ tốt hơn những gì đã xảy ra với Kelier: được giao nộp cho Lãnh chúa bởi người mà mình yêu.

"Kelseir gần đây có chút khác," Vin nói. "Chú ấy có vẻ dè dặt hơn. Đó có phải vì chú ấy cảm thấy áy náy vì những gì đã xảy ra với tôi không?'

"Tôi nghi là đó là một phần trong đó," Sazed đáp lại."Tuy nhiên, ngài ấy cũng dần nhận ra có sự khác biệt rất lớn giữa lãnh đạo một nhóm trộm nhỏ và tổ chức một cuộc nổi loạn lớn. Ngài ấy không thể chấp nhận rủi ro như trước. Tôi nghĩ quá trình này đang thay đổi ngài ấy nhiều hơn."

Vin không chắc lắm. Tuy nhiên, cô vẫn giữ im lặng, thất vọng nhận ra mình mệt mỏi thế nào. Ngay cả việc ngồi trên ghế đẩu cũng có vẻ quá sức với cô.

"Đi ngủ đi, tiểu thư," Sazed nói, cầm bút lên và dùng ngón tay lật những trang sách. "Cô đã sống sốt sau một sự kiện mà đáng lẽ ra cô phải chết. Hãy dành cho cơ thể của mình một sự chân thành mà nó xứng đáng; Đề nỏ nghỉ ngơi."

Vin mệt mỏi gật đầu, rồi cô lại đứng dậy rời đi để anh lặng lẽ làm việc trong ánh chiều tà.

/// Lời của ai đó///

Đôi khi tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi vẫn ở đó, trong cái ngôi làng lười biếng đã sinh ra tôi. Tôi sẽ trở thành thợ rèn, giống như cha mình. Có lẽ tôi sẽ có một gia đình, những đứa con trai của riêng mình.

Có lẽ ai đó khác sẽ gánh chịu áp lực khủng khiếp này. Ai đó có thẻ chịu đứng tốt hơn tôi nhiều. Ai đó xứng đáng trở thành một người anh hùng.

17

Trước khi tới Dinh thự Renoux, Vin chưa từng nhìn thấy khu vườn được trồng trọt bao giờ. Trong các vụ trộm hoặc do thám, cô thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy cây cảnh, nhưng cô chưa bao giờ để ý nhiều đến chúng- chúng, giống như nhiều sở thích của quý tộc khác, có vẻ phù phiếm đối với cô.

Cô đã không nhận ra sự tuyệt diễm của những cành cây, cây cỏ nếu chúng được chăm bẵm, căn xếp cẩn thận. Ban công sân vườn của Dinh thự Renoux là một cấu trúc hình bầu dục khác mỏng nhìn ra khu đất bên dưới. Những khu vườn không phải là lớn- chúng yêu cầu quá nhiều nước và sự quan tâm để tạo thành một vành đai mỏng xung quanh phía sau công trình.

Tuy nhiên, chúng vẫn vô cùng tuyệt vời. Thay vì là màu nây và trắng thông thường, cây trồng có màu sắc đậm hơn, rực rỡ hơn- các sắc thái đỏ, cam và vàng, với các màu đọng lại trên lá của chúng. Những người làm vườn đã trông chúng để tạo thành những hoa văn phúc tạp và đẹp mắt. Gần ban công, những hàng cây kì lạ phủ đẩy lá vàng tỏa ra bóng mát và chắn tro bụi. Đó là một mù đông rất ôn hòa và hầu hết cây cối vẫn còn lá. Không khí mát lạnh, và tiếng cành cây xào xạc trong gió thật dễ chịu.

Trên thực thế, gần như đủ nhẹ nhàng để Vin quên đi cô đã khó chịu như nào.

"Cháu có muồn thêm trà không?" Renoux hỏi. Anh không đợi câu trả lời, anh chỉ đơn giản là vẫy tay và một người hầu vội vàng tiến tới rót đầy cốc của cô.

Vin ngồi trên một chiếc đệm sang trọng, chiếc ghễ liễu gai được thiết kế để tạo ra sự thoải mái. Trong suốt bốn tuần qua, mọi ý muốn và mong ước của cô đều đường đáp ứng. Những người hầu đã dọn dẹp , chuẩn bị cho cô, cho cô ăn và thậm chí còn giúp cô tắm rửa. Renoux đã đáp ứng bất cứ thứ gì cô muốn, và cô chắc chắn sẽ không phải làm việc gì quá sức, nguy hiểm hoặc thậm chí là hơi bất tiện.

Nói cách khác, cuộc sống của cô đang nhàm chán đến phát điên. Trước đây, thời gian của cô ở Dinh thự Renoux luôn bị chiếm đóng bởi những bài học của Sazed và buổi huấn luyện của Kelseir. Cô đã ngủ suốt những ngày đó và chỉ tiếp xúc với rất ít nhân viên tỏng dinh thự.

Tuy nheien, bây giờ, Dị năng- ít nhất thì kiểu bay nhảy vào ban đêm- bị cấm. Vết thương của cô mới chỉ lành được một phần và cử đông quá nhiều sẽ khiến nó bị hở ra. Sazed thỉnh thoảng vẫn dạy cô những bài học, nhưng anh ấy vẫn giảnh thời gian chủ yếu để dịch cuốn sách. Anh ấy đã giành nhiều giờ liên trong thư viện, nghiễn ngẫm những trang giấy với tâm trạng phấn khích khác thường.

Anh ấy tìm thấy một chút truyền thuyết mới lạ, Vin phỏng đoán. Đối với một Người canh giữ, điều đó có lẽ cũng tuyệt vời như đi dạo phố.

Cô nhấp một ngụm trả với vẻ kìm nén sự bực bồi, đưa mắt nhìn người hầu gần đó. Họ giống như những con chim nhặt rác, đang trú ngụ và chờ đợi bất kỳ cơ hội này để giúp Vin cảm thẩy thoải mái- cũng như khó chịu- nhất có thể.

Renoux cũng không giúp được gì nhiều. Ý tưởng 'ăn trưa' với Vin là ngồi và làm việc của riêng mình- ghi chú vào sổ hoặc viết thư- trong khi ăn. Sự có mặt của cô có vẻ quan trọng đối với anh, nhưng anh hiếm khi chú ý đến cô ngoài việc hỏi thăm hôm nay cô nhưng nào.

Song, cô vẫn buộc mình phải đóng vai một quý cô quý tộc đoan tranh. Renoux đã thuê một vài người phục vụ không biết gì về phi vụ- không phải nhân viên trong nhà mà là những người làm vườn và công nhân. KElsier và Renoux lo lằng những người khác sẽ nghi ngờ nếu họ không đưa ít nhất một vài người tới khu vường của Renoux. Kelseir không coi đó là một mối nguy hiểm đối với phi vụ, nhưng điều đó có nghĩa là VIn phải duy trì tính cách này bất cứ khi nào có thể.

Mình không thể tin được có người có thể sống được như này, VIn suy nghĩ khi một vài người hầu bắt đầu dọn dẹp bữa ăn. Làm sao mà phụ nữ quý tộc có thể sống nổi mà gần như chả làm cái gì vậy? Không có gì ngạc nhiên khi mấy người đó đều háo hức tham dự những buổi vũ hội!

"Thời gian nghỉ ngơi của cháu có dễ chịu không?" Renoux lên tiếng hỏi, lật sang cuốn sổ khác.

"Vâng thưa bác,'' lên tiếng qua đôi môi mím chặt. "Khá ổn."

"Chắc cháu nên đi mua sắm chút đi," Renoux nói, nhìn vào cô. "Có lẽ cháu muốn ghé thăm phố Kenton? Mua một số đôi bông tai mới để thay cho cái dành cho người đi bộ cháu đang đeo đi?"

Vin đưa tay lên tay của mình, nơi bông tai của mẹ cô vẫn còn ở đó. "Không," cô nói. "cháu phải giữ cái này."

Renoux nhăn mặt, nhưng không nói gì thêm, một người hầu đã tiến tới và dời đi sự chú ý của anh. "Thưa ngài," người hầu nói với Renoux. "Một xe ngựa vừa mới tới từ Luthadel."

Vin vui hẳn lên. Đó là cách người hầu nói ra hiệu là có thành viên đã đến.

"Ồ, rất tốt," Renoux đáp lại. "Đưa họ vào đi, Tawnson."

"Vâng, thưa ngài."

Vài phút sau, Kelsier, Breeze, Yeden và Dockson bước vào ban công. Renoux kím đáo vẫy tay với người hầu, họ đóng cánh cửa sổ thủy tinh lại và để cả đoàn riêng tư. Một số người đang canh gác, để chắc chắn rằng những người không phù hợp sẽ không có cơ hội nghe lén.

"Bọn tôi có làm ngắt quãng bữa ăn của hai người không?" Dockson hỏi.

"Không hề!" Vin nhanh chóng đáp lại, cắt ngang câu trả lời của Lãnh chúa Renoux."Ngồi xuống đi."

Kelseir bước tới gờ ban công, nhìn ra khu vườn và khuôn viên. "Cảnh khá đẹp đấy."

"Kelsier cậu còn tỉnh táo không?" Renoux. "Một số người làm vườn tôi không thể đảm bảo được đâu."

Kelseir cười khúc khích. "Nếu họ có thể nhận ra tôi từ khoảng cách này, họ xứng đáng hơn nhiều so với những gì các Đại Gia tộc đã trả cho họ." Tuy nhiên, anh ấy đã rời khỏi chỗ đó, tiến tới bàn và xoay một cái ghế, sau đó ngồi xuống với tư thế chả ra thể thống gì. anh ahàu như đã trở lại con người, quen thuộc, trước đây.  Tuy nhiên, vẫn có chút thay đổi. Anh ấy tổ chức cách buổi gặp mặt khá thường xuyên, thảo luận nhiều hơn về kế hoạch mình với băng nhóm. Chú ấy có chút thay đổi,... thấu đáo hơn.

Sazed đã đúng, Vin ngẫm nghĩ. Cuộc tấn công vào cung điện đã gần như giết chết mình, nhưng nó đã thay đổi Kelseir theo chiều hướng tốt hơn.

"Chúng ta sẽ tổ chức cuộc hợp ở đây vào cuối tuần này," Dockson lên tiếng, "bởi vì hai người hiếm khi được tham gia."

"Ngài luôn chu đáo như vậy, Ngài Dockson. "nhưng lo toan của ngài là không cần thiết, Chúng tôi đang làm rất tốt--"

"Không" VIn ngắt lời. "Không, bọn tôi không hề. Có người trong chúng tôi cần thông tin. Điều gì đã xảy ra với băng nhóm? Cuộc tuyển dụng nhưu nào rồi?'

Renoux nhìn cô với vẻ thấp vong. Tuy nhiên, Vin làm ngơ anh. Anh ấy không thật sự là một lãnh chúa, cô thầm nhủ. Anh ấy chỉ là một thành viên khác thôi. Ý kiến của mình cũng tương đương với của anh ấy! Bây giờ những người hầu đã rời đi, mình có thể nói bất kỳ những gì mình muốn.

Kelseir cười khúc khích. "Chà, việc bị giam cầm đã khiến con bé thẳng thắn hơn một chút, nếu không có gì khác."

"Cháu chả có việc gì để làm cả," Vin đáp lại. "Nó khiến cháu gần như phát dồ luôn rồi."

Breeze đặt cốc rượu lên bàn. "Một số người cảm thấy rất ghen tị cuộc sống của cháu đấy, VIn."

"Vậy thì hẳn là họ bị thần kinh rồi."

"Ồ, đó là đa số các quý tộc đó," Kelseir đáp lại. "Vậy, hẳn rồi, họ cũng khá là điên."

"Phi vụ," VIn nói lại. "Có gì không?'

"Tiến độ chiêu quân vãn khác chậm chạp,' Dockson đáp lại ."Nhưng bọn chú đang cải thiện. "

"Chúng ta có thể sẽ phải hy sinh thêm sự an toàn cho số lượng, Kelsier," Yeden nói.

Đó cũng là sự thay đổi, cô nghĩ thầm và bị ấn tượng bởi sự lịch sự của Yeden. Anh đã quen với việc mặt quần áo đẹp hơn- không hẳn là bộ vest lịch sự như Dockson hay Breeze, nhưng ít nahát là một chiếc áo khoác và quần cắt may khéo léo, với một chiếc áo sơ mi cài khuy bên trong, tất cả đều được giữu sạch không một vết bồ hóng.

"Không thể khác được, Yeden,"Kelseir đáp lại."May mắn là Ham đã làm rất tốt với quân đội. Tôi đã nhận được tin nhắn của cụa ấy vài hôm trước. Anh ấy rất ấn tượng với sự tiến bộ của họ.'

Breeze khịt mũ. "Hãy cảnh giác- Hammond có xu hướng hơi lạc quan về những chuyện như này. Nếu quân đội có những người chụt chân, cậu ấy sẽ tuyên dương khả năng giữ thẳng bằng và lắng nghe của họ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro