Untitled Part 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vin gật đầu.

"Ham," Kelsier lên tiếng. "chúng ta cần để mắt tới Luthade Garrison. Cậu vẫn định đi thăm những binh lính đó ngày mai chứ?" (Ý chỉ là người quen trong quân đội á)

Ham gật đầu. "Tớ không thể hứa trước được, nhưng tớ chắc vẫn có thể lập lại mối liên hệ. Hãy cho tớ một chút thời gian, và tớ sẽ tìm hiểu xem quân đội đang làm gì."

"Tốt lắm," Kelsier nói.

"Cháu muốn đi cùng chú ấy." VIn nói.

Kelsier ngập ngừng. "Với Ham á?"

Vin gật đầu. "Cháu vẫn chưa được luyện tập với một Côn đồ bao giờ. Có lẽ Ham có thể chỉ cháu vài điều."

"Cháu đã biết cách dùng thiếc 91% rồi mà," Kelseir nói. "Chúng ta đã luyện tập nó nhiều rồi."

"Cháu biết," VIn nói tiếp. Làm sao VIn có thể giải thích nó được? Ham chỉ dùng mỗi thiếc 91%- chú ấy chắc chắn giỏi chuyện đó hơn Kelsier.

"Ồh, đừng làm phiền con bé nữa." Breeze nói. "Có lẽ con bé chỉ đang chán mấy cái buổi vũ hội hay bữa tiệc thôi. Để con bé trở lại thành bọn trộm vặt một chút đi."

"Được rồi," Kelseir nói, đảo mắt. Anh đổ thêm cho mình một cốc. "Breeze, Các Người xoa dịu của cậu có thể làm tốt nếu cậu đi vắng một thời gian không?"

Breeze nhún vai. "Tất nhiên, tớ là thành viên làm việc hiệu quả nhất trong nhóm. Nhưng, tớ có thể đào tạo người khác- họ sẽ có thể tuyển dụng hiệu quả mà không cần tớ, đặc biệt là những chuyện về Người sống sót càng lúc càng phổ biến."

"Nhân tiện, chúng ta cần nói chuyện về điều đó Kell," Dockson cau mày nói. "Tớ không biết mình có thích những điều bí ẩn ở cậu hay Kim loại thứ 11 hay không."

"Chúng ta hãy bàn về nó sau," Kelsier đáp lại.

"Tại sao lại hỏi về người của tớ vậy?" Breeze nói. "Có phải cuối cùng cậu cũng đã ghen tị với phong cách hào nhoáng hoàn hảo của tớ đến mức cậu không thể làm việc mà không có tớ đúng không?"

"Cậu có thể nói như vậy,"KElseir nói. "Tớ đang nghĩ đến chuyện gửi cậu tới thay Yeden mọt vài tháng."

"Thay chỗ Yeden á?" Breeze ngạc nhiên hỏi lại. "Ý cậu là để tớ dẫn dắt đội quân á?"

"Tại sao không?" Kelseir hỏi lại . "Cậu rất giỏi trong việc ra lệnh người khác mà."

"Từ đằng sau, anh bạn," Breeze đáp lại. "Tớ không đứng trên sân khấu. Ồ, tớ có thể thành một vị tướng quân. Cậu có biết cái đó nghe buồn cười như nào không?"

"Chỉ cần nhắc về nó thôi," Kelseir nói. "Đến lúc đó thì việc chiêu binh cũng phải gần như hoàn thành rồi, vì vậy cậu sẽ là người phù hợp nhất với công việc ở hang động, sau đó chúng ta sẽ để Yeden trở lại để chuẩn bị các mối liên hệ cậu ấy ở đây."

Breeze cau mày. "Tớ cho là vậy."

"Dù thế nào thì," Kelseir nói, đứng dậy. "Có vẻ như không đủ ruôụ rồi. Spook, cậu có thể làm một chàng trai lịch lãm và chạy xuống hầm lấy thêm mấy chai khác được không?"

Cậu nhóc gật đầu, và cuộc trò chuyện chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng hơn. Vin ngả lưng vào ghế, cảm nhận được hơi ấm bếp than góc phòng, hài lòng với giây phút bình yên này, không cần phải lo lắng, tranh đấu hay lên kế hoạch.

Giá mà Reen có thể biết được những chuyện này, cô thầm nghĩ, lơ đãng sờ vào khuyên tai của mình. Có lẽ lúc đó, mọi thứ có vẻ khá kì lạ với anh ấy. Cho cả mình và anh ấy.

Ham và VIn rời đi ngày hôm sau để tới Luthadel Garrison.

Sau rất nhiều tháng đóng vai nữ quý tộc, Vin đã nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy kì cục khi mặc lại mấy bộ đồ đường phố. Nhưng, nó hoàn toàn không. Đúng là nó có chút khác biệt- cô không cần phải lo lắng về chuyện ngồi hay đứng sao cho chuẩn mực hoặc là để cho váy của mình không bị dính bụi từ tường, đất. Song, những trang phục thường dân lại mang lại cho cô cảm giác rất tự nhiên.

Cô mặc một chiếc quần nâu dơn giản và áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cài eo, sau đó khoác thêm một chiếc áo vest da. Mái tóc vẫn đang dài ra của cô được kéo lên bằng chiếc mũ lưỡi trai. Những người qua đường có thể nghĩ cô là con trai, mặc dù Ham nghĩ chuyện đó chẳng quan trọng.

Và thực sự không quan trọng thật. Vin đã trở nên quen với việc bị mọi người soi xét và đánh giá về mình, nhưng không ai thèm liếc nhìn cô trên đường. Những côn nhân skaa xáo xộn, những quý tộc cấp thấp thờ ơ, thậm chí ngay cả những skaa địa vị cao như Clubs- tất cả đều phớt lờ cô.

Mình gần như đã quên mất cảm giác trở nên vô hình là như nào, Vin thầm nghĩ. May mán thay, những hành vi trong quý khứ- nhìn xuống khi cô bước đi, tránh đường cho người khác, khom lưng khiến mình trông kín đáo- dễ dãng trở lại với cô. Trở thành con trộm Vin cảm giác đơn giản như nhớ lại một giai điệu quen thuộc mà cô từng ngâm nga.

Đây thực sự là một cách ngụy trang khác, Vin suy nghĩ khi đi cạnh Ham. Lớp ngụy trang của mình là một lớp tro nhẹ, được tha cẩn thận lên má. Áo choàng của mình là một chiếc quần dài được mài giũa để trông nó có vẻ cũ kỹ và đã qua sử dụng.

Vậy thì cô thực sự là ai? COn nhím lầm lì VIn? Quý cô Valette? Có ai trong số những người bạn của cô thực sự hiểu cô không? Mà cô có thực sử hiểu bản thân mình không?

"Ahh, Chú nhớ nơi này vãi." Ham lên teiéng, vui vẻ đi bên cạnh cô. Ham có vẻ luôn vui vẻ; cô vẫn tưởng tượng ra được vẻ mặt thất vọng của anh, mặc dù những gì anh đã nói về thời gian ở trong quân đội.

"Điều đó thật kỳ lạ,'' Anh nói, quay về phía VIn. Anh không bước đi với dáng vẻ chán đời mà Vin đã thành thục; anh ấy thậm chí còn không để ý mình nổi bật trong đám skaa. "Có lẽ chú không nên nhớ nơi này- ý chú là, Luthadel là thành phố bẩn, đông đúc nhất ở Đế chế. Nhưng, cũng có điều gì về nó.."

"Đây là nơi mà gia đình chú sinh sống?" VIn hỏi.

Ham lắc đầu. "Họ sống ở một thị trấn nhỏ hơn. Vợ của chú là thợ may ở đó, cô nói với mọi người là chú đang ở Luthadel Garrison."

"Chú có nhớ họ không?"

"Đương nhiên là có rồi," Ham đáp lại. "Thật khó- chú chỉ được ở bên họ vài tháng- nhưng như vậy sẽ tốt hơn. Nếu chú bị giết trong lúc làm nhiệm vụ, Điều tra viên sẽ gặp khó khăn trong việc tìm kiếm gia đình chú. Chú thầm chí còn chưa nói cho Kell họ ở khu nào cơ."

"Chú nghĩ Bộ sẽ tự làm mệt bản thân mình thế à?" VIn hỏi. "Ý cháu là, chú đã chết rồi mà."

"Chú là Misting, Vin- điều đõ nghĩ là tất cả những hậu duệ của chú đều có chút dòng màu quý tộc chảy trong mình. Những đứa trẻ của chú có thể sẽ trở thành những DỊ nhân, giống như con của quý tộc vậy. Khi mà các Điều tra viên giết một Misting, họ chắc chắn sẽ giết chết con của họ luôn. Cách duy nhất để giữ an toàn cho gia đình chú là tránh xa họ."

"Chú chỉ cần không dùng DỊ năng là được mà," VIn nói.

Ham lắc đầu. "Chú không biết mình có thể làm được chuyện đó."

"Bởi vì sức mạnh?"

"Không, bởi vì tiền," Ham thẳng thắn trả lời. "Côn đồ, hay là-Pewterarms, như giới quý tộc hay gọi vậy- là những Misting được săn lùng nhiều nhất. Một tên Côn đồ có thể chống lại hàng chục người bình thường, và anh ta có thể nâng, chịu đựng, di chuyển nhanh hơn bất kì những tê não cơ nào. Nhưng điều rất quan trọng khi nhóc ở trong những nhóm nhỏ. Kết hợp với một vài Coinshots vời khoảng 5 tên Côn đồ, và nhóc sẽ có trong cho mình một đội quân nhỏ, cơ động. Một người sẽ trả rất nhiều tiền để có thể được bảo vệ như vậy."

Vin gật đầu. "Cháu có thể tiền hấp dẫn như nào."

"Nó còn hơn cả hấp dẫn nữa, VIn. Gia đình của chú sẽ không phải sống ở những khu skaa chật chội, cũng không phải lo lắng về việc chết đói. Vợ của chú chỉ cần làm việc để giữ vẻ bề ngoài thôi- họ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, đối với skaa. Khi chú có đủ, bọn chú sẽ rời khỏi Khu vực trung tâm. Có những nơi ở Đế chế mà rất nhiều người không biết tới- nơi mà một người đàn ông có đủ tiền có thể sống giống như một quý tộc. Nơi mà ta có thể ngừng lo lắng và chỉ cần sống."

"Nó nghe..rất hấp dẫn."

Ham gật đầu, quay lại và dẫn cô đi theo một con đường lớn hơn về phía cổng chính của thành phố. "Thực ra chú đã có được ước mơ này từ Kell. Đó là điều mà cậu ấy luôn muốn làm. Chú chỉ hy vọng mình sẽ may mắn hơn cậu ấy..."

Vin cau mày. "Mọi người đều nói rằng chú ấy rất giàu. Tại sao chú ấy không rời đi?"

"Chú không biết," Ham nói. "Sẽ luôn có một phi vụ nối tiếp một cái- cái sau sẽ lớn hơn cái trước. Chú nghĩ là khi cháu là một đonà trưởng như cậu ấy, trò chơi này có thể gây nghiện. Rất nhanh, tiền đã chẳng còn quan trọng với cậu ấy nữa. Cuối cùng, cậu ấy nghe được rằng Chúa tể đang cất giữ một bí mật kinh người nào đó trong nơi ẩn náu của mình. Nếu cậu ấy và Mare mà bỏ đi trước cái phi vụ đó.. nhưng, chà, họ không rời đi. Chú không biết- có lẽ họ sẽ không hạnh phúc khi phải sống cuộc sống không lo âu."

 Cái suy này có vẻ đang khiến anh tò mò và VIn có thể nhìn thấy một 'câu hỏi' khác đang hiên jlên trong đầu anh.

Chú đoàn khi nhóc là một đoàn trường như cậu ấy, trò chơi sẽ giống như cơn nghiện..

Nỗi lo sợ trước khi của cô quay trở lại. Điều gì sẽ xảy ra nếu KElseir chiếm ngai vàng cho riêng mình? Tuy nhiên, anh ấy có thể sẽ không hạ bệ được Chúa tể, nhưng.. cô vẫn đang đọc mỗi lúc một nhiều nhật ký hơn. Chúa tể không hẳn luôn luôn là một bạo chúa. Ông ấy từng là một người tốt. Một người rất tốt nhưng đã gặp những biến cố.

Kelseir khác ông ấy, cô tự trấn an. Chú ấy sẽ làm điều đúng đắn.

Tuy nhiên, cô vẫn thắc mắc. Ham có thể sẽ không hiểu, nhưng VIn có thể thấy được sự dụ dỗ. Bất chấp sự sa hoa của giới quý tộc, xã hội thượng lưu vẫn có thứ gì đó khiến ta say mê. Vin bị quyến rũ bởi vẻ đẹp, âm nhạc và khiêu vũ. Cô không có niềm đam mê giống như Kelseir- cô không quan tâm tới các trò chơi chính trị hay thậm chí là những trò lừa đảo- nhưng cô có thể hiểu tại sao anh ấy lại do dự khi rời bỏ Luthdel.

Sự do dự đó đã phá hủy con người cũ của Kelsier. Nhưng, nó đã tạo ra thứ gì đó tốt hơn- một Kelsier quyết tâm hơn, ít tự phụ hơn. Hy vọng là vậy.

Tất nhiên, kế hoạch trước đó đã khiến chú ấy trả giá bằng người mà chú ấy yêu thương. Đó có phải là lí do tại sao chú rất ghét quý tộc?

"Ham?" Cô hỏi. "Có phải là Kelsier luôn ghét giới quý tộc không?"

Ham gật đầu. "Càng lúc càng nhiều."

"Đôi khi chú ấy dọa sợ cháu. Dường như chú ấy muốn giết tất cả bọn họ, bất kể họ là ai."

"Chú cũng lo lằng về cậu ấy nữa," Ham nói. "Vụ Kim loại thứ 11.. nó gần giống như cậu ấy tự coi mình là một vị thánh nào đó. "Anh ngập ngừng, rồi nhìn vào cô. "Đừng quá lo lắng. Breeze, Dox và chú đã nói về chuyện này rồi. Bọn chú sẽ nói chuyện với Kell, xem liệu chúng ta có kiêm chế được cậu ấy một chút không. Cậu ấy có ý tốt nhưng đôi khi xu hướng đó hơi quá đà."

VIn gật đầu. Phía trước, dòng người đông đúc đang chờ được cho phép để đi qua cổng thành. Cô và Ham lặng lẽ đi ngang qua một nhóm đang xếp hàng trang nghiêm- công nhân được cử đi làm ở bến tàu, đàn ông đi làm ở một trong những nhà máy bên ngoài dọc theo con sông, những quý tộc cấp thấp muốn đi du lịch. Tất cả đều phải có lý do chính đáng để rời thành phố; Chúa tể kiểm soát chặt chẽ việc đi lại trong vương quốc của mình.

Thật tội nghiệp, VIn thầm nghĩ khi cô đi ngang qua một nhóm trẻ em rách rưới mang xô và cọ rửa- có lẽ đang làm nhiềm vụ trèo tường và chà sạch những chỗ bị lấm bẩn trên lan can. Phía trước, gần cổng, một viên chức đang chửi rủa và đẩy một người đàn ông ra khỏi hàng. Người công nhân skaa bị ngã rất mạnh, nhưng cuối cùng cũng đứng dậy và lê về cuối hàng. Có khả năng là nếu anh ta không được rời khỏi thành phố, anh ta sẽ không thể làm được công việc hàng ngày của mình- và không có công việc đồng nghĩa với không có phiếu ăn cho gia đình.

Vin theo Ham đi qua cổng, đi xuống một con đường song song với tường thành, ở cuối con đường VIn có thể nhìn thấy một khu quân sự lớn. Vin chưa từng nhìn ngắm trụ sở Garrison trước đây; hầu hết các thành viên trong băng có xu hướng tránh xa nó. Tuy nhiên, khi họ đến gần, cô đã bị ẩn tượng bởi sự kiên cố của nó. Những chiếc gai lớn được gắn lên trên những bức tường chạy xung quanh khu quân sự. Các tòa khiến trúc bên trong rất đồ sộ và kiên cố. Những binh lính đứng ở cổng, hằm hằm nhìn người đi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro