Untitled Part 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nheo mắt lại, cô vẫn sử dụng thiếc mặc kệ ánh sáng mặt trời, Vin có thể thấy được những gì đang xảy ra. Một đội quân mặc quân phục hoàng gia và nếu đống xác chết là dấu hiệu, thì nó hẳn là phục kích những binh lính skaa đi qua nó. Quân đội của họ không có một cơ hội nào. Khi cô quan sát, skaa bắt đầu giơ tay lên, nhưng những người lính vẫn tiếp tục giết họ. Một số nông dân còn lại đã chết đấu trong tuyệt vọng, nhưng họ sẽ nhanh chóng ngã xuống thôi.

"Đây là một cuộc tàn sát," Kelsier giận dữ nói. "Doanh trại Valtroux hẳn là đi huy động toàn bộ đội quân." anh bước lên trước.

"Kelsier!" Vin lên tiếng, kéo tay anh lại. "Chú đang làm cái gì vậy?"

Anh quay lại nhìn cô. "Vẫn còn người ở dưới đó. Những người của chúng ta."

"Chú đang tìm làm cái gì vậy- tấm công một đội quân chỉ với một mình chú? Chỉ vì cái lí do đó á? Quân lính của chú không hề có DỊ năng- họ không thể chạy nhanh và trốn thoát. Chú không thể ngăn chặn cả một quân đội đâu Kelsier."

Anh lắc mình thoát khỏi cái kéo tay của cô; cô không còn sức để giữ nữa. Cô loạng choạng, ngã xuống nề đất thô ráp, hất tung đám tro. Kelsier bắt đầu đi xuống đồi hướng tới chiến trường.

Vin cố gắng ngồi dậy. "Kelsier," cô nói, run rẩy vì quá mệt. "Chúng ta không phải là bất khả chiến bại nhớ chứ?"

Anh dừng lại.

"Chú không phải là bất khả chiến bại," cô thì thầm. "Chú không thể ngăn chặn toàn bộ bọn họ. Chú không thể nào cứu những người đó."

Kelseir đứng yên, siết chặt tay. Sau đó, chậm rãi cúi đầu. Ở phía xa, cuộc thảm sát vẫn tiếp tục, mặc dù không còn nhiều phiến quân.

"Hang động," Vin thì thầm. "Quân đội của chúng ta hẳn là sẽ để lại vài người ở lại, phải không? Có lẽ họ có thể cho chúng ta biết lí do tại sao họ lại tấn công. Biết đâu ta có thể cứu được những người ở lại thì sao. Người của Chúa tể chắc chắn sẽ tìm được tổng hành dinh của quân đội- chả qua là họ chưa cố gắng thôi."

Kelsier gật đầu. "Được rồi. Đi thôi." Kelsier rơi xuống hang động. Anh phải bùng nổ thiếc để nhìn những thứ sâu trong bóng tối, nó chỉ được phản chiếu một chút ánh sáng mặt trời từ trên cao. Tiếng cọ đá của Vin vang lên trong vết nứt khi lăn xuống như sấm sét đối với đôi tai được tăng cường quá mức của anh. Trong chính hang động,.. không có gì cả. Không có âm thanh. Không có ánh sáng.

Vậy là con bé đã sai rồi, Kelsier nghĩ. Không có ai ở lại cả.

Kelsier chậm rãi thở ra, cố gắng tìm lối thoát cho sự thất vọng và tức giận của mình. Anh đã bỏ rơi những người ở chiến trường. Anh lắc đầu, phớt lờ những gì logic nói với mình lúc nào. Cơn giận của anh vẫn đang sôi trào.

Vin rơi xuống bên cạnh anh, dáng vẻ của cô không hơn gì một cái bóng trong mắt anh.

"Trống không," anh nói to, giọng của anh vang vọng trong hang động. "Cháu sai rồi."

"Không nhá," Vin thì thầm. "Ở đó."

Đột nhiên, cô di chuyển, trườn trên sản như một con mèo uyển chuyển. Kelsier gọi cô trong bóng tối, nghiến răng rồi đi theo cô bằng âm thanh vang lại.

"VIn, trở lại đây đi! Ở đó không-"

Kelsier dừng lại. Anh chỉ miễn cưỡng thấy được một tia sáng nhấp nháy phía trước, trên hành lang. Chết tiệt! Sao con bé có thể thấy từ khoảng cách xa vậy nhỉ?

Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng VIn ở phía trước. Kelsier đi cẩn thận hơn, kiểm tra lượng kim loại dự trữ của mình, lo lắng về một cái bẫy do Bộ để lại. Khi anh đến gần ánh sáng hơn, một giọng nói vang lên."Ai đó? Nói mật khẩu!"

Kelsier tiếp tục bước đi, ánh sáng ngày càng rõ hơn đủ để anh nhìn thấy một bóng người cầm giáo ở hành lang phía trước. Vin đang cúi người, đợi trong bóng tối. Cô ngước lên thắc mắc khi Kelsier đi ngang qua. Vào lúc này, cô đã dường như có thể trụ được nhờ sức mạnh của thiếc 91%. Tuy nhiên, khi họ dừng lại nghỉ ngơi, cô lại cảm nhận được nó.

"Ta có thể nghe thấy mi đó!" người bảo vệ lo lắng nói. Giọng của anh nghe quen quen. "Xác nhận đi."

Đội trưởng Demoux, Kelsier nhận ra. Một trong số chúng ta. Đây không phải là một cái bẫy.

"Nói mật mã đi!" Demoux yêu cầu.

"Tôi không cần mật mã," Kelier lên tiếng, bước vào ánh sáng.

Demoux hạ ngọn giáo của mình xuống. "Ngài Kelsier? Ngài đã đến... điều đó có nghĩa là quân đội đã thành công rồi đúng không?"

Kelier làm ngơ câu hỏi. "Tại sao các cậu lại không canh gác ở cổng dẫn vào?"

"Bọn tôi... nghĩ là rút lui vào bên trong hang động sẽ dễ phòng thủ hơn thưa ngài. Không còn nhiều người trong chúng ta nữa."

Kelsier liếc nhìn lại lối vào hang động. Còn bao lâu nữa thì Chúa tể sẽ tìm moi được thông tin từ những người bị bắt? Suy cho cùng VIn đã đúng- chúng ta cần đưa những người tới nơi an toàn.

Vin đứng dậy tiến lại gần, quan sát người lính trẻ với đôi mắt lạnh lùng. "Còn lại bao người các anh ở đây?"

"Khoảng hai nghìn." Demoux nói. "Chúng tôi... đã sai, thưa ngài. Tôi thực sự xin lỗi."

Kelsier nhìn lại vào anh. "Sai?"

"Chúng tôi nghĩ tằng Tướng Yeden đang làm việc quá hấp tấp," Demoux nói, đỏ mặt xấu hổ. "Chúng tôi ở lại phía sau. Chúng tôi nghĩ... chúng tôi trung thành với ngài hơn là ngài ấy. Nhưng lẽ ra bọn tôi nên đi cùng với toàn bộ quân đội."

"Quân đội đã chết hết," Kelsier cộc lốc nói. "Tập hợp mọi người lại, Demoux. Chúng ta cần rời đi ngay bây giờ."

Đêm hôm đó, ngồi trên một hốc cây với sương mù bao phủ xung quanh anh, Kelsier cuối cùng cũng buộc mình phải đối mặt với sự kiện này.

Anh ngồi chắp tay trước mặt, lắng nghe những giọng nói yêu ớt của binh lính. May mắn thay, có người đã nghĩ tới việc chuẩn bị để cho đoàn có thể nhanh chóng di chuyển. Mỗi người đều dó một túi ngủ, một vũ khí và đủ thức ăn trong hai tuần. Ngay khi Kelseir phát hiện ra người có tầm nhìn xa như vậy, anh đã có ý định thăng chức cho ông.

Không còn nhiều điều để ra lệnh nữa. Hai nghìn người con lại bao gồm một số lượng lớn người đã qua hoặc trước thời kì đỉnh cao của mình- những người đủ khuôn ngoan sẽ thấy kế hoạch của Yeden rất điên rồ, hoặc những một số người đủ trẻ sẽ thấy sợ hãi.

Kelsier lắc đầu. Rất nhiều người đã chết. Họ đã tập được gần 7 nghìn quân trước sự kiện này, nhưng giờ hầu hết trong số họ đã chết. Yeden hẳn là đã định 'thử' quân đội này bằng cách tấn công trong đêm vào Doanh trại Hostep. Điều gì đã khiến anh có quyết định ngu ngốc như vậy.

Chính mình, Kelseir ngẫm nghĩ. Đây là lỗi của mình. Anh đã hứa với họ với sự trợ giúp siêu nhiên. Anh đã tự mình giàn dựng, biến Yeden thành một phần của băng, và luôn thản nhiên nói về những điều không thể. CÓ gì ngạc nhiên khi Yeden nghĩ mình có thể tấn công trực diện Đế chế, khi ngẫm nghĩ đến sự tự tin mà Kelsier đã trao cho anh ta? Có gì ngạc nhiên khi những người lính muốn đi cùng người đàn ông đó, xem xét những lời hứa mà Kelseir đã đưa ra?

Giờ những người đó đã chết, và Kelsier phải chịu trách nhiệm. Cái chết không phải là thứ gì mới mẻ với anh. Thất bại cũng vậy- không bao giờ. Nhưng, anh anh không thể vượt qua được những suy nghĩ trong lòng mình. Đúng là những người đó đã chết khi chiến đấu với Đế chế, đó là một cái chết tốt đẹp mà bất kỳ skaa nào có thể hy vọng- tuy nhiên, thực thế là họ có thể đã chết vì mong đợi sự bảo vệ thần thành từ Kelsier.. điều đó thật đáng lo ngại.

Mày biết điều này sẽ khó khăn mà. Mày hiểu rõ gánh nặng mà mày phải gánh chịu. Anh tự nhủ.

Nhưng, anh có quyền gì? Ngay cả các thành viên trong băng của anh- Ham, Breeze, và những người khác- cũng cho rằng việc Đế chế là không thể lật đổ. Họ đi theo vì niềm tin vào Kelsier, và vì anh đã trình bày kế hoạch của minh dưới hình thức của một phi vụ trộm cắp. Chà, bây giờ những người bảo trợ cho việc đó đã chết; một trinh sát được cử đến kiểm tra chiến trường, du tốt hay xấu, đã có thể xác nhận được cái chết của Yeden. Những người lính đã đặt đầu của ông lên ngọn giáo bên đường, cùng với một số sĩ quan của Ha,/

Phi vụ đã toang. Họ đã thất bại. Quân đội đã tàn lụi. Sẽ không có cuộc nổ loạn, không có việc chiếm giữ thành phố.

Tiếng bước chân đến gần. Kelseir nhìn lên, tự hỏi liệu mình còn đủ sức để đứng hay không. Vin nằm cuộn tròn bên cạnh gốc cây, ngủ trên nền đất cứng ngắc, chỉ lấy chiếc áo choàng làm đệm. Việc kéo dài thiếc 91% đã lấy đi rất nhiều sức lực của cô, và cô gần như ngã gục khi Kelsier bảo tạm dừng cho đêm. Anh ước mình có thể làm điều tương tự. Nhưng, anh có nhiều kinh nghiệm trong việc kéo dài thiếc 91% hơn cô. Cơ thể của anh cuối cùng cũng sẽ kiệt sức, nhưng anh có thể tiếp tục lâu hơn chút. 

Một bóng người xuất hiện từ trong màn sương, tập tễnh đi về phía Kelsier. Người đàn ông đã già, già hơn bất kì ai mà Kelsier đã chiêu binh. Ông hẳn là một phần của quân phản kháng trước đó- một trong những skaa đã sống trong những hang động trước khi Kelsier cướp chúng từ họ.

Người đàn ông chọn một tảng đá lớn bên cạnh gốc cây của Kelseir, ngồi xuống thở dài. Thật ngạc nhiên khi một người già như vậy có thể theo kịp. Kelseir đã di chuyển nhóm với tộc độ rất nhanh, tìm cách giữ họ càng xa hang động càng tốt.

"Mọi người sẽ không ngủ ngon giấc," ông già nói. "Họ không quen với việc ngủ bên ngoài sương mù."

"Họ không có nhiều sự lựa chọn." Kelseir nói.

Ông già lắc đầu. "TÔi nghĩ là không có thì đúng hơn. "ông ngồi đó một lúc, đôi mắt già nua không thể giải đọc được. "Cậu không nhận ra tôi phải không?"

Kelseir ngập ngừng, rồi lắc đầu. "Tôi xin lỗi. Tôi tuyển dụng ông à?"

"Tựa tựa vậy. TÔi là một trong những skaa của điền trang Tresting."

Kelsier hơi há mồm ngạc nhiên, cuối cùng cũng nhận ra được chút quen thuộc với cái đầu hói và dáng vẻ mệt mỏi nhưng có phần mạnh mẽ của người đàn ông này. "Ông lão mà tôi ngồi cùng đêm đó. Tên của ông là..."

"Mennis. Sau khi cậu giết Tresting, chúng tôi đã tiến tới hang động, nơi phiến quân đã tiếp nhận chúng tôi. Có rất nhiều người đã quyết định rời đi để tìm các điền trang khác. Một số người trong chúng tôi đã ở lại."

Kelsier gật đầu.  "Ông là người đứng sau chuyện này phải không?" anh nói, chỉ tay về phía trại. "Sự chuẩn bị này?"

Minnis nhún vai. "Một số người trong chúng tôi không thể chiến đấu, vậy nên chúng tôi làm những việc khác."

Kelsier nghiêng người về phía trước. "Chuyện gì đã xảy ra vậy, Mennis? Tại sao Yeden lại làm điều này?"

Mennis chỉ lắc đầu. "Mặc dù hầu hết mọi người đều cho rằng những chàng trai trẻ đều là lũ ngốc, nhưng tôi đã nhận thấy rằng chỉ cần một chút tuổi tác cũng có thể khiến một người đàn ông ngu ngốc hơn nhiều so với anh ta khi còn nhỏ. Yeden... chà, anh ta là kiểu người quá dễ bị ấn tượng- bởi cả cậu và danh tiếng mà cậu đã để lại cho cậu ấy. Một số tướng lính nghĩ rằng việc cho bọn họ trải nhiệm chiến đấu thực tế là một ý tưởng tốt, và họ nghĩ là đột kích Doanh trại Holstep vào bên đêm là một điều thông minh. Nhưng sự thật là nó khó hơn họ tưởng rất nhiều."

Kelsier lắc đầu. "Ngay cả khi họ thành công, việc lộ diện quân đội đã khiến nó vô dụng với bọn tôi."

"Họ tin tưởng vào cậu," Mennis khẽ nói. "Họ nghĩ là họ không thể taháp bại."

Kelsier lắc đầu, ngửa đầu ra sau, nhìn chằm chằm vào màn sương đang chuyển động. Anh từ từ thở ra, không khí uốn  lượn trên đầu anh.

"Vậy bọn tôi sẽ ra sao?" Mennis hỏi.

"Chúng tôi sẽ chia mọi người ra. "Kelseir đáp lại. "đưa từng nhóm nhỏ trở lại Luthadel, tạch ra khỏi cộng đồng skaa."

Mennis gật đầu. Ông có vẻ mệt mỏi- kiệt sức- nhưng ông không hề nghỉ ngơi. Kelsier có thể hiểu cảm gaics đó.

"Cậu có nhớ cuộc trò chuyện của chúng ta ở điền trang Tresting không?" Mennis hỏi.

"Một chút," Kelsier nói. "Ông đã cố khuyên can tôi đừng gây rắc rối."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro