Untitled Part 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi muốn bị lãng quên. Theo đúng nghĩa đen. Đúng vậy, điều đó sẽ thât tuyệt.

Nếu có được đọc được những dòng chữ, họ sẽ biết rằng sức mạnh thực sự là một gánh nặng lớn. Hãy tìm cách không bị ràng buộc bởi nó. Những lời tiên tri của Terris nói rằng tôi sẽ có sức mạnh để giải cứu thế giới. Tuy nhiên, họ cũng gọi ý rằng tôi cũng có thể sử dụng sức mạnh để phá hủy nó.

Tôi sẽ có được khả năng thực hiện được bất kì nguyện vọng nào trong trái tim mình. "Anh ta sẽ tự mình nắm trong tay quyền lực mà không một người phàm tục nào có thể nắm giữ," Tuy nhiên, các triết gia đã cảnh báo tôi rằng nếu tôi lợi dụng nó để phục vụ bản thân thì tính ích kỷ đó sẽ phá hủy nó.

Đó có phải là gánh nặng mà bất kỳ người đàn ông nào cũng phải gánh chiu? Đây có phải sự cám dỗ mà bất cứ người đàn ông nào cũng có thể cưỡng lại? Bây giờ tôi cảm thấy mạnh mẽ nhưng điều gì sẽ xảy ra khi tôi chạm vào sức mạnh đó? Chắc chắn là tôi sẽ cứu thế giới- nhưng liệu tôi có cố gắng lấy nó làm của riêng không?

Đây là nỗi sợ hãi của tôi khi viết ngoáy bằng cây bút bị đóng băng vào cái đêm trước khi thế giới tái sinh. Rashek quan sát. Chán ghét tôi. Hang động nằm ở phía trên. Đang rung động. Những ngón tay của tôi run lên. Không phải vì lạnh.

Vào ngày mai, nó sẽ kết thúc.

Vinh háo hức lật trang giấy. Tuy nhiên trang sau của cuốn sách lại trống rỗng. Cô lật nó lại và đọc lại vài dòng cuối cùng. Mục tiếp theo đâu?

Sazed chắc là vẫn chưa hoàn thành phần cuối cùng. Cô đứng dẩy, vươn vai thở dài. Cô đã hoàn thành phần dịch mới nhất của cuốn nhật ký chỉ trong một lần, một thành tích mà khiến cả cô cũng ngạc nhiên. Những khu vườn của DInh thự Renoux mở rộng phía trước mắt cô, những con đường rợp bóng cây, những tán cây rộng, và dòng suốt yên tĩnh tạo thành địa điểm đọc sách yêu thích của cô. Mặt trời đã sắp lặn, và trời bắt đầu se lạnh.

Cô đi theo con đường hướng về phía dinh thự. Mặc dù buổi tới khá mát mẻ, nhưng cô khó lòng mà tưởng tượng ra cái nơi má Chúa tể đã mô tả. Cô đã nhìn thấy tuyết trên một số đỉnh núi xa xăm, nhưng hiếm khi cô thấy tuyết rơi- và thậm chí khi đó nó thường chỉ là một lớp tuyết phủ băng. Trải qua lượng tuyết rơi như vậy ngày này quay ngày khác, có nguy cơ bị tuyết rơi xuống đầu khi ta đang ở trong một trận tuyết lở lớn...

Một phần trong cô mong muốn đợi đến thăm nơi này, mặc kệ nó nguy hiểm đến nhường mào. Mặc dù cuốn nhật ký không miêu tả toàn bộ hành trình của Chúa tể, nhưng một số điều kỳ diệu trong đó bao gồm- những cánh đồng băng ở phía bắc, hồ nước đen vĩ đại và thác nước Terris - nghe có vẻ đáng kinh ngạc.

Giá như ông ta miêu tả chi tiết hơn về mọi thứ trong như nào! Cô nghĩ với chút cáu bẩn. Chúa tể đã giành quá nhiều thời gian để lo lắng. Mặc dù, phải thừa nhận ra cô bắt đầu cảm thấy một chút kì lạ... kiểu nó quen thuộc với những lời nói của ông. Cô cảm thấy thật khó để liên tưởng con người trong tâm trí mình với cái sinh vật đen tối đã gây ra biết bao cái chết. Chuyện gì đã xảy ra ở Giếng Thăng Hoa? Điều gì có thể thay đổi ông ấy nhiều đến nhường này? Cô phải biết điều đó.

Cô đến dinh thự và tìm kiếm Sazed. Cô đã quay trở lại với việc mặc váy- cảm giác thật kỳ lạ khi không nhìn thấy ai khác ngoài các thành viên mặc quần dài. Cô mỉm cười với người vụ nội thất của Lãnh chúa Renoux khi cô đi ngang qua, háo hức leo lên cầu thang ở lối vào chính và tiến lên thư viện.

Sazed không ở trong này. Chiếc bàn làm việc của anh chẳng có ai, đèn tắt, lọ mức trống rỗng. Vin khó chịu cau mày.

Dù anh ấy ở đâu tốt nhất là anh ấy cũng nên ngồi dịch đi chứ!

Cô quay lại cậu thang, tìm kiếm Sazed và một người giúp việc đã dẫn cô vào bếp chính. Vin cau mày đi dọc hành lang phía sau. Có lẽ tự kiếm cho mình chút đồ ăn nhẹ?

Cô tìm thấy Sazed đang đứng giữ một nhóm nhỏ người hầu, chỉ về những danh sách trên bàn và nói với giọng trầm thấp. Anh không để ý là Vin đã bước vào.

"Sazed?" Vin hỏi, ngắt quãng anh.

Anh quay lại . "Vâng Tiểu thư Valette?" anh hỏi, hơi cau mày.

"Anh đang làm cái gì vậy?"

"Tôi đang kiểm tra kho thực phẩm của Lãnh chúa Renoux, Tiểu thư. Mặc dù tôi được giao nhiệm vù là giúp đỡ tiểu thư, nhưng tôi vẫn là một quản gia, và tôi có việc cần phải thực hiện khi không bận làm việc khác."

"Anh có định dịch tiếp bản thảo không?"

Sazed nghiêng đầu. "Dịch á, tiểu thư? Nó đã hoàn thành rồi mà."

"Vậy phần còn lại đâu?"

"TÔi đã đưa cho tiểu thư rồi đó," Sazed nói.

"Không anh chưa hề. Phần đó kết thúc trong cái đêm mà họ ở lại hang động mà."

"Đó là phần cuối đó TIểu thư. Cuốn nhật ký chỉ dài như vậy thôi."

"Cái gì á?" cô nói. "Nhưng.."

Sazed nhìn các người hầu khác. "Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện riêng." Anh ta đưa cho họ thêm vài hướng dẫn nữa, rồi gật đầu với Vin đi cùng cô ra khỏi lối ra của nhà bếp vào khu vườn bên cạnh.

Vin đứng chết lặng một lúc rồi chạy theo anh. "Nó không thể kết thúc như thế này được Saze. Chúng ta không biết cái gì đã xảy ra!"

"TÔi nghĩ chúng ta có thể phỏng đoán." Sazed nói, bước xuống con đường trong khu vườn. Những khu vườn phía đông không quá lộng lẫy như khu vườn mà VIn thường tới lui, thay vào đó được tạo thành từ cỏ nâu mịn mảng  và thỉnh thoảng có cây bụi.

"Phỏng đoán cái gì?" VIn hỏi lại.

"Chà, Chúa tể chắc chắn đã làm cái gì đó để cứu lấy thế giới, vì chúng ta vẫn còn ở đây nè."

"Tôi cho là vậy," VIn nói. "Nhưng sau đó ông ấy lại sử dụng sức mạnh cho riêng mình. Đó hẳn là điều đã xảy ra- ông ấy không thể cưỡng lại sự cám dỗ của sức mạnh. Nhưng tại sao lại không có phần nữa? Tại sao ông ấy lại không kể về thành tích của mình?"

"Có lẽ là sức mạnh đã thay đổi ông ấy quá nhiều," Sazed nói. "Hoặc, chỉ đơn giản là ông ấy không muốn ghi lại cái gì nữa. Ông ấy đã đạt được mục tiêu và trở nên bất tử như một phần lợi ích. Tôi nghĩ việc ghi nhật ký cho hậu thế sẽ thực sự dư thừ khi một người có thể sống mãi."

"Nó chỉ," Vin thất vọng nghiến răng. "Thực sử chả thỏa mãn gì cả nếu mà nó kết thúc như này Sazed."

Anh hớn hở mỉm cười. "Hãy cẩn thận Tiểu thư- nếu quá thích đọc sách, cô có thể trở sẽ trở thành một học giả đấy."

VIn lắc đầu. "Sẽ không bao giờ nếu mấy cuốn sách mà tôi đọc lại kết thúc như này!""

"Nếu điều đó có thể ăn ủi được," Sazed nói, "cô cũng không phải là người duy nhất thật vọng đâu. Nó không chứa nhiều thứ mà Ngài Kelseir có thể sử dụng- chắc chắn là chẳng có gì liên quan tới Kim loại Thứ 11 rồi. Tôi cảm thấy có chút tội lỗi vì tôi là người được hưởng nhiều nhất từ cuốn sách."

"Nhưng, trong này cũng không có quá nhiều điều về tôn giáo của người Terris."

"Không quá nhiều," Sazed đồng ý. "Đúng, thực đáng tiếc, nhưng 'cái không nhiều đó' còn nhiều hơn rất nhiều những gì mà bọn tôi đã biết trước đây. Tôi chỉ lo mình sẽ không có cơ hội truyền đạt thông tin này. Tôi đã gửi bản dịch của cuốn nhật ký này tới một địa điểm mà các anh chị em Người canh giữ của tôi sẽ biết để kiểm tra- nó sẽ thật đáng tiếc nếu mấy cái điều này chết chung với tôi."

"Nó sẽ không đâu," VIn nói.

"Ồ? Từ bao giờ mà tiểu thư của tôi lại trở thành một người lạc quan vậy?"

"Từ bao giờ mà Người Terrisman của tôi lại có mồm mép vậy?" VIn phản pháo lại.

"Tôi nghĩ cậu ấy luôn như vậy. Đó là một trong những điều khiến anh ấy trở thành một người quản lí tồi- ít nhất là trong mắt của đa số các chủ nhân của anh ta." Sazed mỉm cười đáp lại.

"Vậy thì chắc chắn họ là lũ ngốc rồi," VIn thành thật nói.

"Tôi đang có suy nghĩ này tiểu thư." Sazed nói. "Chúng ta nên quay lại dinh thự- tôi nghĩ chúng ta không nên ở ngoài vườn khi màn sương kéo đến.'

"Tôi chỉ là quay trở lại với chúng thôi."

"Có rất nhiều nhân viên ở đây không biết cô là Mistborn, tiểu thư." Sazed nói. "Tôi nghĩ nó là một bí mật đáng để cất giấu."

"Tôi biết, vậy thì quay lại thôi.'' VIn nói quay người.

"Ý định khôn ngoan."

Họ đi dạo một lúc, tận hưởng vẻ đẹp tinh tế của khu vườn. Cỏ được cắt tỉa cẩn thận và được xếp thành từng tầng đẹp mắt, thỉnh thoảng có những bụi cây tạo điểm nhất. Khu vườn phía nam còn ngoạn múc hơn với dòng suối, cây cối và những loại thực vật kì lạ. Nhưng khu vườn phía đông có sự bình yên của riêng nó- sự thanh bình của cái giản dị.

"Sazed?" VIn nói khẽ.

"Sao vậy Tiểu thư?"

"Mọi chuyện rồi sẽ thay đổi đúng không?"

"Ý cụ thể của cô là gì?"

"Mọi thứ á," Vin nói. "Ngay cả khi tất cả chúng ta không chết trong một năm nữa, thì các thành viên sẽ phải làm việc cho các dự án khác. Ham có thể sẽ trở về với gia đình, Dox và Kelseir sẽ lên kế hoạch cho một chuyến phiêu lưu mới, Clubs chắc csẽ cho một nhóm khác thuê cửa hàng... Ngay cả những khu vườn mà chúng ta đã chi rất nhiều tiền vài- chúng sẽ thuộc về người khác."

Sazed gật đầu, "Những gì cô nói có khả năng cao sẽ xảy ra lắm. Mặc dù, nếu mọi thứ tiến triển tốt, có lẽ cuộc nổi loạn skaa sẽ thống trị Luthadel vào thời điểm này năm sau."

"Có thể là vậy," Vin nói. "Nhưng dù vậy.. mọi thứ vẫn sẽ thay đổi."

"Đó là bản chất của mọi sự sống Tiểu thư,'' Sazed nói. "Thế giới phải thay đổi.

"Tôi biết," Vin thở dài đáp lại. "TÔi chỉ ước... chà, tôi thực sự thích cuộc sống hiện tại, Sazed. Tôi thích dành thời gian với băng nhóm, và tôi thích được huấn luyện cùng Kelseir. Tôi thích được tới vũ hội với Elend vào cuối tuần, thích đi dạo trong khu vườn này với anh. Tôi không muốn thay đổi những điều này. Tôi không muốn cuộc sống của mình trở lại như một năm trước đây.'

"Nó không bắt buộc phải như vậy Tiểu thư,'' Sazed nói. "Nó có thể thay đổi thành một cuộc sống tốt đẹp hơn chăng."

"Nó sẽ không," VIn khẽ nói. "Nó đã bắt đầu rồi- Kelseir đã ám chỉ rằng cuộc huấn luyện của tôi sắp hoàn tất. Khi tôi luyện tập trong tương lai tôi sẽ lại phải làm nó một mình."

"Còn với Elend, anh ấy còn không biết tôi là skaa- và nhiệm vụ của tôi là cố gắng và hủy diệt gia tộc của anh. Ngay cả khi Gia tộc Venture không sụp đổ dưới tay của tôi, những người khác sẽ hạ bệ nó- tôi biết Shan Elariel đang lên kế hoạch gì đó, và tôi vẫn chưa thể phát hiện gì về kế hoạch của ả ta.

Mặc dù mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Chúng ta đang đối mặt với Đế chế. Chúng ta có thể se thất bại- thật lòng mà tói, tôi không nghĩ được mọi chuyện có thể đột nhiên thay đổi thành như nào nữa. Chúng ta sẽ chiến đấu, chúng ta sẽ làm một số điều tốt, nhưng chúng ta sẽ không thay đổi quá nhiều và- những người sống sót trong chúng ta sẽ dành phần đời còn lại để chạy trốn khỏi các Điều tra viên. Mọi thứ sẽ thay đổi Sazed, và tôi không thể ngăn cản được."

Sazed mỉm cười trìu mến."Vậy thưa tiểu thư, hãy tận hưởng những gì cô có. Tôi nghĩ tương lai sẽ khiến cô ngạc nhiên đó."

"Có thể là như vậy," Vin nói, trông chẳng có vẻ gì là bị thuyết phục lắm.

"Ah, chỉ cầu cô có hy vọng thôi, Tiểu thư. Có lẽ cô đã khiếm được thêm chút may mắn. Có một nhóm người được gọi là Astalsi trước Lễ Thăng Hoa. Họ cho rằng mỗi người chúng ta sinh ra đều có một mức độ xui xẻo nhất đinh. Và vì vậy, khi một sự kiện không may mắn sảy ra, họ nghĩ mình thật may mắn khi vượt qua nó- sau đó, cuộc sống của họ chỉ có thể trở nên tốt đẹp hơn."

Vin nhướn mày. "Nghe có vẻ hơi khá dễ hiểu với tôi."

"Tôi không nghĩ vậy tiểu thư, Ừm, nhóm người Astalsi khá là tiến bộ- họ pha trộn tôn giáo với khoa học rất sâu sắc. Họ cho rằng những màu sắc khác nhau là dấu hiệu của những loại vận may kahức nhau và họ mô tả chi tiết về ánh sáng và màu sắc. Tại sao ư, chính từ họ mà chúng ta có được một số ý tưởng tuyệt nhất về mọi thứ có thể trông như nào trước Lễ Thăng Hoa. Họ có thang màu và sử dụng nó để mô tả bầu trời có màu xanh đập nhất và nhiều loài thực vật và cây cối có màu xanh lục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro