Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kazutora mơ màn tỉnh lại đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi mình, đảo mắt xung quanh thấy tay đang được truyền nước biển, nghe tiếng mở cửa Kazutora đảo mắt qua người vào là  Draken theo sao là em trai của Hina hình tên là Naoto thì phải, Draken lên tiếng hỏi Kazutora rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bị đánh cho ra nông nỗi này.

" Kazutora rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hôm qua vẫn còn bình thường tại sao chỉ qua một đêm đã thành ra thế này rồi  "

" Tao bị Mikey phát hiện bị đánh cho một trận, Takemichi đã nói giúp cho tao nên chúng mới chịu bỏ qua cho tao "

" Vậy chúng có làm gì Takemichi không? "

Kazutora im lặng không nói những ký ức hôm qua ùa về trong đầu cậu, từng hình ảnh câu nói của Mikey cứ liên tục hiện hữu trong đầu cậu.

" Mikey hắn có dục vọng với Takemichi "

" Anh nói dục vọng là sao nói rõ ràng đi "

Naoto ở phía sau bất ngờ lao đến bên giường bệnh của Kazutora  nắm lấy áo cậu ta mà gằn giọng hỏi.

" Mikey hắn đã làm gì Takemichi nói cho tôi biết đi "

" Naoto cậu bình tĩnh lại chút đi, tự nhiên lại kích động lên vậy nghe Kazutora nói hết đã "

Draken thấy Naoto tự nhiên lại kích động lên vừa rồi còn bình thường đùng một cái lại lên cơn gì không biết. Naoto biết hành động mình quá lộ liễu liền bỏ người ra xin lỗi.

" Dục vọng của Mikey không đơn giản chỉ là đem Takemichi về rồi giữ cạnh mà là......"

" Chết tiệt...... Kazutora mày nói gì thì cứ nói thẳng ra hết đi, đừng nói rồi lại thôi Mikey và Takemichi rốt cuộc xảy ra chuyện gì "

" Mikey hắn muốn Takemichi, giữa bọn họ đã xảy ra loại quan hệ đó rồi "

" RẦM!!!!"

Kazutora lẫn Draken xém rớt tim với tiếng đóng cửa của Naoto, cả hai người họ cũng chỉ nhìn đối phương rời đi. Draken đỡ Kazutora ngồi dậy cẩn thận dùng gối để sau lưng cậu, kéo cái ghế gần đó lại ngồi bên giường Kazutora.

" Mày nói những chuyện vừa rồi đều là thật sao "

" Ừ là chính mắt tao thấy Mikey hắn hôn Takemichi, trên cổ Takemichi còn có rất nhiều dấu vết đỏ chi chít mày nghĩ xem điều tao nói là thật không "

Draken hắn chỉ biết câm nín không hỏi nữa, trong căn phòng hai người hai suy nghĩ nhưng chỉ hướng về một  người con trai tên Hanagaki Takemichi. Naoto lúc này đã ra tới xe mình hắn phóng nhanh rời đi khỏi bệnh viện trong lòng luôn len lỏi sự tức giận cứ hừng hực cháy trong người mình, cậu chạy thẳng xe về nhà. Về tới nhà những vật dụng trên bàn hầu như đều bị cậu vơ cho rơi xuống mặt đất hết. Cậu tự hỏi tại sao lại tức giận khi nghe Mikey và Takemichi xảy ra chuyện đó lửa giận trong người cậu không thể nào kiềm chế được.

Tiếng chuông điện thoại cứ luôn reo lên nhưng Naoto không quan tâm tới nó, mặc kệ cho tiếng chuông reo rồi lại tắt cho đến khi đầu dây bên kia không còn gọi nữa. Xung quanh Naoto toàn là lon bia rỗng nằm lăn lóc dưới đất bên ngoài có tiếng gõ cửa Naoto cũng chẳng buồn  quan tâm. Tiếng gõ cửa ngưng một lúc thì có tiếng mở cửa Hina mở cửa vào trong buổi chiều cô muốn đến nói chuyện với Naoto về Takemichi kết quả gọi mãi cũng không được đành đi đến nhà em ấy nhưng gõ cửa mãi cũng không thấy em ấy mở cửa cô định quay về những mà suy nghĩ một chút lấy chìa khóa dự phòng mà Naoto đưa lúc trước cho cô vì  cô hai mang đồ ăn qua cho em ấy.

Với lấy mở công tắc đèn Hina hết hồn nhìn người dưới đất là Naoto xung quanh lại còn rất nhiều lon bia nữa, Naoto em ấy uống bia sao nhưng mà có chuyện gì xảy ra với em ấy vậy.

" Naoto có chuyện gì kể chị nghe được không em,uống nhiều thế này không tốt đâu "

" Chị em xin lỗi, thành thật xin lỗi chị "

" Lần sau đừng uống nhiều như vậy là được rồi, giờ chị đi nấu bát gừng nóng cho em ngồi đợi chị một lát, xong nhanh thôi"

" Chị hai....."

" Sao thế Naoto "

" Không có gì, cảm ơn chị "

" Thằng nhóc này hôm nay khách sáo cứ như là người lạ thế "

Hina vào bếp tìm một củ gừng nhanh chóng xử lý nó mà nấu lên đợi qua một lúc thì cũng xong Hina đem ly nước gừng ra ngoài cho Naoto kêu cậu ấy uống đi, Naoto từ từ cầm lấy ly nước không quên cảm ơn. Hina hỏi Naoto rốt cuộc đã gặp chuyển gì điện cũng không bắt máy, nhà cửa thì cũng chả chịu bật đèn nhưng cậu vẫn một mực giữ im lặng nói mình không sao, Hina đành thôi không hỏi nữa vậy. Cô không định hỏi Naoto về chuyện Takemichi nữa cô nghĩ giờ không thích hợp để hỏi nên định rời đi.

" Chị hai em sẽ tìm được anh Takemichi về cho chị "

" Ừm cảm ơn em Naoto "

" Giờ chị phải về đây, em nhớ uống hết ly nước đó đây "

" Chị......Chị.... về cẩn thận, em hiện tại không thể đưa chị về "

" Không cần phiền đến em như vậy, chị tự về được "

Nghe tiếng đóng cửa chắc chắn người đã đi Naoto đặt ly nước trong tay xuống, cậu không dám đối mặt với chị mình lúc này, tội lỗi cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Cậu muốn giấu thứ tâm tư tội lỗi ấy trong lòng mãi nhưng cậu càng giấu nó lại càng trỗi dậy. Cậu thích người đó ngưỡng mộ người đó, từ lần đầu tiên gặp gỡ cậu đã có ấn tượng với người đó, người đó cứu cậu khỏi đám nhóc bắt nạt, tùy người đó hay khóc, đánh đấm không bằng ai nhưng ý trí lại rất kiên cường, không biết người đó ngốc hay là quá tốt bụng nữa.

Cậu đã rất ghen tỵ với tình cảm của chị mình với người đó, nhưng biết làm sao đây người đó là người yêu của chị mình, ngày người đó nói với cậu rằng cậu và chị gái mình sẽ phải chết nguyên nhân có liên quan đến Toman, nên cậu đã cố gắng để trở thành một cảnh sát nhưng kết quả không thể cứu nổi chị mình, cậu vô dụng thật đấy, cậu không kiên cường được như người đó, ngày cậu nghe người đó nói không cứu được ai nói bản thân vô dụng, không, không phải anh không vô dụng anh đã cứu được em này. Cậu ôm người đó vào lòng mình mà an ủi. Những điều đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu không thể dứt ra được

" Phải làm sao đây Hanagaki Takemichi, tôi yêu anh mất rồi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro