Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tao đã nói gì với mày Sanzu "

Mikey ngồi trên ghế nhìn tên có mái tóc hồng, ở miệng có hai vết sẹo đang đứng im trước mặt mình, Sanzu với vẻ mặt không cảm xúc đó mà lên tiếng trả lời:

" Không được vượt quá giới hạn  "

Lúc này khéo miệng Mikey nhếch lên, hắn đứng dậy lại chỗ Sanzu đang đứng không nói gì chỉ nhìn Sanzu. Một lúc sau từ bụng Sanzu truyền đến một cảm giác đau nhói, làm hắn không đứng vững nỗi mà khuỵu gối xuống đất. Mikey lúc này chỉ bỏ cho hắn một ánh mắt khinh thường, tay nắm lấy tóc Sanzu kéo ngửa ra đối mặt với mình.

" Đáng lẽ tao nên bẻ gãy tay mày"

Ánh mắt Sanzu không có một tia nào gọi là run sợ, việc bị trừng phạt như vậy đối với hắn quá quen thuộc, chỉ là lần này có chút khác so với những lần trước

" Không đơn giản chỉ là một cú đấm vào bụng thế này đâu, đáng tiếc Michi lại không thích tao bạo lực, nên chỉ tới đây thôi là được rồi  "

Mikey bỏ đầu Sanzu ra mà quay lại chỗ ngồi lúc nãy của mình.

" Nhưng nên nhớ sẽ không có lần sau, giờ thì cút ra ngoài đi"

Sanzu chống tay đứng dậy tay còn lại ôm bụng đau mà cúi đầu ra ngoài. Vừa mới ra ngoài đã bắt gặp ánh mắt của Takemichi nhìn hắn chằm chằm, hắn bỏ qua ánh mắt đó mà một mạch rời đi.

" Mày bị làm sao vậy Sanzu? " Takemichi giơ tay đỡ lấy Sanzu.

" Cút!!! Đừng đụng vào tao đồ cống rãnh bốc mùi "

Buông cho Takemichi một câu rồi trực tiếp rời đi, Takemichi chỉ biết khó hiểu nhìn theo. Rõ ràng là cậu không có làm gì, sao cứ nói đều khó nghe hoài vậy chứ.

Một tuần sau, 10 giờ 45 phút ngoại ô thành phố, hai thân hình một cao một thấp, ánh sáng đèn đường làm nổi bật lên hình xâm con rồng trên đầu và tên còn lại có hình xâm con hổ ngay cổ. Nghe tiếng bước chân cả hai người quay lại, người đến là người họ đang chờ, tên đó có một mái tóc trắng cắt ngắn, đôi mắt thâm quầng trên tay cầm một cái bánh đang chậm rãi mà ăn.
Cả ba nhìn nhau một lúc, Kazutora là người lên tiếng đầu tiên bắt đầu câu chuyện.

" Mikey coi như tao xin mày, tha cho Takemichi đi "

Khóe miệng Mikey nhếch lên.

" Nếu tao nói không thì sao "

" Mikey mày và cậu ấy sẽ không có kết quả gì đâu, trả tự do cho cậu ấy đi.

Cái bánh trong tay cũng đã được đưa vào miệng sạch sẽ, Mikey lướt người qua Kazutora và Draken mà trực tiếp ngồi xuống tảng đá trước mặt mình.

" Tụi bây lắm mồm quá rồi đấy, đừng ra điều kiện với tao, nên biết vị trí của bản thân nằm ở đâu, sẽ không chỉ đơn giản như trầy xước "

Lời nói tựa như bình thường, nhưng lại ẩn chứa hàm ý chết chóc. Ánh mắt Draken dán lên người Mikey mà không khỏi chua xót, bọn họ từng là đồng đội, luôn sát cánh bên nhau, dậy mà hiện tại đứng trước mặt nhau lại không phải mối quan hệ đồng đội nữa mà lại sắp trở thành kẻ thù của nhau. Draken hắn thật sự không muốn trở thành kẻ thù với Mikey một chút nào, nhưng phải làm sao được, Takemichi  từng cứu hắn, hi sinh cho đồng đội hắn,mà  hiện tại  cậu ấy lại đang cần sự giúp đỡ làm sao hắn trơ mắt nhìn được.

" Nếu như mày đã nói như vậy bọn tao chỉ còn cách đánh rồi cướp người về, vốn dĩ định nói chuyện nhưng xem ra là vô dụng rồi." Draken nói.

" Nếu có khả năng cướp người thì cứ tới thử xem " Mikey nghỉ càng lúc càng thú vị, chỉ cần bọn ngu ngốc không biết sống chết này hành động, hắn sẽ khiến bọn chúng hối hận.

" Được cứ chờ thử mà xem người bọn tao nhất định sẽ cướp về " Nói xong Draken và Kazutora cũng quay người mà rời đi. Hiện tại chỉ còn lại Mikey ở lại hắn lên bảo người phía sau từ nãy giờ nghe đã luôn nghe thấy từ đầu tới cuối câu chuyện của bọn họ. Tên đó cúi đầu chào vị tổng trưởng của của mình, sau đó mới mở miệng nói.

" Chuyện ngài dặn tôi đã làm theo đúng, và có vẽ mọi thứ đang đi đúng theo kế hoạch của ngài rồi "

" Tốt lắm, vậy còn Takemichi thì sao? "

" Hanagaki cậu ấy có vẻ khá tiếng bộ, nghe nói cậu ấy đã không còn run sợ khi cầm súng nữa rồi ạ "

" Tốt! Cứ tiếp tục theo dõi, đặc biệt chú ý Sanzu nhiều vào hiểu chưa "

" Đã rõ thưa ngài ."

Mikey hắn rất hài lòng vì mọi thứ đang đi theo đúng kế hoạch của hắn. Xem ra ngày Takemichi hoàn toàn thuộc về không còn xa nữa rồi. Lần này hắn sẽ cho cậu biết không ai có thể yêu cậu nhiều bằng hắn đâu. Trên môi bất giác nở nụ cười thõa mãn.

__________________(ಥ‿ಥ)__________________
Xin lỗi mọi người, tại đi học bận nên giờ mới rãnh để viết huhu
Truyện còn non tay mong mọi người thông cảm 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro