Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hanagaki!!!! "

" Hanagaki!!!! "

" Ai đấy, ai đang gọi tôi "

Takemichi như lạc vào một mê cung không lối thoát, cậu không biết tại sao bản thân lại ở chỗ quỷ quái này, còn có ai đó cứ liên tục gọi tên cậu, rốt cuộc là tại sao, cậu chạy mãi chạy mãi vẫn không tìm thấy lối ra, bên tai vẫn liên tục nghe âm thanh của ai đó gọi cậu.

" Hanagaki "

" Hanagaki!!! "

" Rốt cuộc là ai ở đó vậy, làm ơn trả lời tôi đi "

Tiếng ai đó gọi cậu cứ liên tục phát ra mọi phía nhưng cũng từ từ nhỏ dần và mất hút đi. Takemichi cậu quyết định không chạy nữa cậu đưa mắt nhìn xung quay chỗ cậu đứng không xa có một thân hình quen thuộc đang nằm bất động trên đất, xung quanh người đó toàn là máu, làm Takemichi một phen kinh hãi, Takemichi nhẹ nhàng bước từng bước một về phía người con trai nằm bắt động phía trước.

Tới gần đúng như cậu nghĩ người nằm dưới đất là Draken, cậu ấy bị thương ở đầu và ngay cả bụng cũng có, Takemichi vội vàng ngồi xuống đỡ lấy Draken, miệng liên tục gọi tên.

" Draken!!! Draken mày bị làm sao vậy, trên người sao lại có nhiều vết thương đến thế, ai đã làm chuyện này với mày "

Draken từ từ mở mắt, nhìn thấy Takemichi môi hắn cố gắng nói ra thành lời

" Take...micchi.....chạy đ...iii...đi !!!!"

" Chạy cái gì cơ, nói tao biết là ai làm mày ra nông nổi này " Takemichi một tay cố gắng đỡ đầu Draken dậy dựa vào người, nhìn thấy Draken cứ liên tục muốn nói nhưng không thể nào thốt lên thành lời, chỉ có tiếng ư a nên Takemichi cũng không hỏi thêm.

" Mày đừng cố nữa bây giờ tao đưa mày ra khỏi đây, chúng ta tới bệnh viện "

Takemichi khó khăn đỡ người đứng dậy, hoàn cảnh này làm cậu nhớ về quá khứ cậu cũng từng làm như vậy để giúp người này, Takemichi bước từng bước nặng nhọc về phía trước, cậu luôn gọi tên người trên vai mình, máu từ người Draken ứa ra thấm đẫm cả một mảng áo của cậu. Mồ hôi trên người cứ thi nhau đỗ xuống trán cậu lần lượt. Đi một lát cuối cùng Takemichi cũng nhìn thấy phía trước có người, cậu cố tăng tốc độ lên để bắt kịp người phía trước. Nhưng lúc gần tới quang cảnh trước mắt làm Takemichi chết lặng. Là Naoto em ấy,....cậu mới vừa nhìn thấy em ấy bị bắn.

Người vừa bắn lúc nãy nhìn thấy Takemichi hắn nhanh chóng tiến lên gần cậu, trực tiếp kéo cậu lại sát người hắn, do mất điểm tựa bất ngờ thân hình Draken ngã xuống đất. Takemichi thì bị nắm đến đau, mà người kia vẫn không có ý định buông tay.

" Đau...."

" Thả ra cái tên chết tiệt này, mày đang làm cái quái gì vậy hả "

Người kia kéo cậu sát hơn, miệng liền thì thầm vừa đủ cho Takemichi nghe thấy.

" Nhìn xem đi Takemichi, những người cản trở chúng ta đều bị tôi giết hết rồi, em xem giờ thì không ai cướp em khỏi tôi rồi. "

Takemichi như không tin vào tai, âm thanh quên thuộc hình ảnh người này dần dần hiện rõ ra trước mắt cậu, người mà cậu muốn cứu, muốn thấy nụ cười với hắn nhưng hiện tại cậu không muốn cứu hắn nữa, ai đó làm ơn cứu cậu ra khỏi đây đi thoát khỏi hắn, ai cũng được nên làm ơn.

" KHÔNG!!! Làm ơn ai đó cứu tôi thoát khỏi đây đi " Takemichi gào thét trong vô vọng.

" Nếu cứ yên lặng và ngồi yên chờ mọi chuyện diễn ra đúng quy luật của nó thì sai rồi, Hanagaki hãy tự cứu lấy bản thân mình, nếu không kết cục trước mắt cậu sẽ là tương lai sau này của cậu, tùy cậu quyết định. "

" Ai đó, xin hãy nó rõ cho tôi biết được không, rốt cuộc đây là chuyện gì? "

" Hanagaki nhớ lấy phải tự cứu lấy bản thân "

Khi âm thanh nó dứt cũng là lúc trước mắt cậu chỉ toàn là một màu đên của bóng tối bao trùm. Lúc cậu mở mắt đã là buổi sáng đập vào mắt cậu là nụ cười Mikey, hắn nhìn cậu mang đầy nét cưng chiều và ánh mắt quá đỗi dịu dàng.

" Mi-Mikey!!!"

" Hửm sao thế? Gặp ác mộng sao "

" Kh-không phải, chỉ là có chút hết hồn khi có người nhìn chầm chầm lúc mình ngủ thôi "

" Được rồi, nếu dậy rồi thì chúng ta đi ăn"

" À-à được đi ăn "

Cũng mai đó là mơ nhưng mà sao nội dung lại rất chân thật, Mikey hắn đang có đang giấu cậu chuyện gì không, hay kà do cậu nghĩ nhiều, trong lòng bất giác lo lắng bất ăn.

" Mikey mày có chuyện gì giấu tao phải không?"

Mikey có chút khựng người một chút rồi vẫn tươi cười.

" Tôi thì có chuyện gì để giấu em chứ, chỉ có em mới là người dấu tôi đấy "

" Giấu gì chứ, thôi được rồi đi thôi đồ ăn chắc được dọn lên rồi "

Takemichi nắm lấy kéo tay Mikey rời khỏi phòng, trong lòng cũng có một phần nhẹ hơn vì lời nói của Mikey, hi vọng lời mày là thật Mikey.

___________________________________________

Chap mới TR: sầu chết mất
OTP tương tàn lòng đau như cắt ಥ_ಥ
Thấy có vẻ như là cốt truyện của tôi ngày càng nhạt, chắc là cần thời gian chỉnh sửa lại cho tốt hơn, mà nào siêng đi, chứ giờ nghĩ gì viết đó lười sửa quá🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro