Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cả hai cùng nhau dùng bữa xong, bên ngoài có một tên nào đó bước vào hắn ghé sát vào tai Mikey thì thầm chuyện gì đó, thế là cả hai bọn liền cùng nhau rời đi. Trong lòng Takemichi vốn dĩ đã có chút tò mò cộng với việc giấc mơ đêm qua làm cậu càng thêm tò mò, cậu quyết định ầm thầm đi theo Mikey.

Takemichi theo dấu Mikey tới khu phế liệu bỏ hoang, nhìn hai người bọn họ nói chuyện, cậu tránh vào một chỗ thích hợp đủ để nghe cả hai nói chuyện. Nếu muốn bàn việc cũng có thể ở tại chỗ ở hiện tại vẫn được không phải sao, vậy mà cả hai người này lại ra tận đây để nói chuyện, làm sao tránh khỏi làm người khác nghi ngờ.

" Tôi đã âm thầm thông báo cho đám người còn lại biết về chuyện Hanagaki nên bọn chúng đã có cuộc gặp mặt tại chỗ Draken, bọn chúng nói sẽ nhanh chóng cứu được người."

Mikey nghe thuộc hạ tường thuật lại tất cả mọi chuyện, bọn ngu ngốc kia tưởng có thể dễ dàng cướp người của hắn, ngu ngốc đúng là ngu ngốc đợi đến lúc hắn sẽ cho bọn nó chết một cách đau đớn.

" Chúng lấy tự tin ở đâu ra mà muốn cướp người từ tay ngài, không biết sống chết "

" Ngươi nói nhiều quá rồi đấy Kura "

" Tôi xin lỗi, là tôi quá phận xin ngài bỏ qua "

" Ngoài chuyện đó thì còn chuyện gì nữa không? "

Kura suy nghĩ một chút, sao đó trên môi nở nụ cười, nói cho Mikey biết chuyện.

" Lần này người dẫn đầu không chỉ có Draken mà có một tên cảnh sát cũng tham gia, theo như tôi được biết thì tên đó là Tachibana Naoto em trai của Tachibana Hinata "

Mikey cũng không ngạc nhiên lắm về chuyện của Naoto, đương nhiên tên đó sẽ vì chị mình mà muốn cứu Takemichi. Dễ thôi càng đông thì càng vui, trò chơi chỉ mới ở màn dạo đầu.

" Đơn giản, đến một người giết một người tên Naoto đó cũng không phải ngoại lệ "

Takemichi hiện tại rất muốn tai có vấn đề, bởi cậu không muốn nghe thấy những gì mà Mikey vừa nói, cậu chỉ mong hiện tại bản thân vẫn còn đang mơ, muốn ngay lập tức tỉnh dậy. Rõ ràng từng hứa với cậu không làm hại bất kì ai, nhưng xem ra tới thời điểm này tất cả chỉ đều là lừa dối cậu, Mikey vẫn luôn có ý định làm hại mọi người. Takemichi mày nghĩ đi, mau nghỉ ra cách cứu mọi người đi.

" Rắc!!!"

" Ai ở đó, là tên nào chán sống, mau bước ra đây "

Không cẩn thận nên Takemichi vô tình đạp lên một cái vỏ chai rỗng làm nó tạo ra âm thanh, cũng vô tình tạo sự chú ý cho Kura. Takemichi khóc không ra nước mắt, sao cậu có thể bất cẩn như vậy, giờ bản thân cậu cũng không biết làm sao, phía bên này Kura đã từ từ mà bước lại gần nơi phát ra tiếng động lúc nãy. Takemichi biết là bản thân không thể thoát được nên quyết định sẽ đối mặt, nhưng vừa mới quay người đã bị một lực phía sau mình kéo lại bịt kín miệng.

" Im lặng đi! Không lẽ mày thật sự muốn bị phát hiện "

Takemichi nhanh chóng lắc đầu, cậu đương nhiên không muốn mình bị phát hiện, chỉ tại tình thế trước mắt không còn cách nào khác mới làm như vậy. Tên đó nhìn thấy Takemichi lắc đầu lia lịa mà khỏi buồn cười:

" Giờ tao sẽ buông tay ra, mày nếu không muốn bị phát hiện thì nhanh rời khỏi đây"

Dứt lời hắn cũng buông tay khỏi miệng Takemichi, sau khi được thả theo lời tên đó, cậu vội vàng chạy rời đi để bản thân  không bị phát hiện, cũng không quên quay người cảm ơn hắn.

" Cảm ơn mày, Ran "

Ran nhìn thấy Takemichi rời đi xa cánh tay vẫy chào cũng buông xuống, lúc nãy hắn nhìn thấy Mikey và Kura cùng nhau ra ngoài, đương nhiên chuyện đó rất bình thường, hắn biết Kura là tên được Mikey trọng dụng nhất, trong mọi kế hoạch Mikey giao dường như tên Kura đó đều hoàn thành một cách hoàn hảo, nhưng hắn ta không thường xuyên xuất hiện vào những buổi họp mặt của tổ chức nên đôi khi không ai biết đến Kura là tên nào.

Mọi chuyện không đơn giản ở đó, mà thứ làm tên Ran này thấy thú vị chính là tên Hanagaki lại  âm thầm đi phía sau, dường như cậu ta muốn thăm dò đều gì đó, nên hắn cũng đã âm thầm đi sau lưng cuối cùng lại đi theo đến tận đây, lại còn  nhìn thấy tên đó ngu ngốc này bị phát, còn định đưa đầu chịu chết, nên hắn đành bật chế độ bồ tát mà cứu lấy cậu.

" Tại sao lại là mày, mày làm gì ở đây thế hả Ran? Mày nghe lén"

"Đừng nói thế chứ, chỉ là tao vô tình đi ngang, định nghe một lát nhưng không ngờ tai mày thính như vậy " Ran tươi cười nhìn Kura, biểu cảm này làm Kura ghét cay ghét đắng, chỉ muốn trực tiếp đấm vào tên trước mặt mình ngay lập tức.

" Nè nè ý muốn của mày hiện rõ lên mặt cả rồi đấy "

" Thằng Chó mày muốn chết lắm rồi phải không"

" Kura!, đừng gây ồn ào " Mikey từ phía sau đi tới bảo hắn không được gây sự nên  vì thế mà hắn dừng lại hành động, động tay với Ran, Ran nhìn biểu cảm trên mặt Kura mà không khỏi thích thú, tên này lúc nào cũng ghét hắn như vậy sao, nếu nhớ không lầm thì hắn chưa từng làm gì tên đó mà, nhưng lúc nào gặp hắn cũng trưng bộ mặt ghét cay ghét đắng hắn, đúng là chuyện lạ lùng.

" Mày đến đây làm gì? " Mikey nhìn Ran mà đặt câu hỏi.

" Lúc nãy tao đã nói rồi, tao vô tình đi ngang qua đây, nghe thấy có tiếng gì đó nên đã đứng lại nghe một lúc, nhưng không ngờ tên Kura này tai lại thính như tai chó vậy, âm thanh không quá lớn hắn cũng nghe được nên chưa kịp làm gì đã bị phát hiện."

" Chuyện tao nói mày làm mày đã làm xong rồi "

" Đương nhiên, việc boss giao làm sao tôi chậm trễ được, hiện tại hàng đang được để dưới hầm kho, chỉ chờ về kiểm tra thôi "

" Vậy thì trở về thôi, Michi đang đợi "

Mikey rời đi khỏi chỗ phế liệu Kura cũng theo đó mà rời đi, bỏ lại Ran một mình đứng lại, hắn phì cười trong đầu luôn nghĩ đến biểu cảm của Mikey khi biết được bảo bối của hắn biết bí mật hắn đang giấu thì sẽ ra sao nhỉ, chắc chắc sẽ rất đáng xem.

" Hôm nay đúng là thích hợp ra ngoài mà. "Sau đó Ran cũng quay người rời khỏi

________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro